"Đệ có cần làm đến mức đó không! Đến ngày tuyển không ưng ai là được chứ gì! Trẫm cũng chẳng hiểu nổi đệ nữa rồi!" - Cơ Đế uống một ngụm nước cho đỡ sốc rồi nói một tràng vào mặt Thành Vương.
"Hoàng thượng nói đúng đó! Đệ không ưng là được thôi mà, hơn nữa người bên cạnh tẩu cũng quen mặt với Thái hậu mất rồi!" - Minh Liên cũng thở dài mà đồng ý với cậu.
"Hai người nghĩ thử nếu đệ không ưng thì Hoàng ngạch nương sẽ tha cho đệ sao chứ!" - Thành Vương chán nản ngồi xuống ghế.
Lúc này Đường Bảo bưng một lư trầm hương vào phòng thì ánh mắt của Thành Vương liền đặt vào người cậu ta nhưng lại nhanh chóng rút lại.
Đường Bảo cũng vậy, khi hai mắt vô tình chạm nhau liền né tránh.
Minh Liên ngồi trên cao đương nhiên cũng nhìn thấy điều ấy, cô xoay nhẹ nắp trà mà đăm chiêu suy nghĩ rất nhiều.
"Thôi phước ai nấy hưởng, phận ai nấy nhận! Đệ trở về đi, để tẩu đệ còn nghỉ ngơi!" - Cơ Đế thấy ngồi im như vậy chẳng giúp được gì nhiều, chỉ còn cách qua vài ngày mà suy nghĩ thêm.
Thành Vương chán nản cáo lui, trước khi ra khỏi cửa còn không quên nhìn lại vào phòng nhưng rồi cũng quay ra. Chẳng biết cậu muốn nhìn thấy gì nhưng có vẻ điều cậu muốn lại chẳng xảy ra.
Thấy Thành Vương rời đi trong im lặng, Đường Bảo cũng lẳng lặng đi ra ngoài.
Đèn trong cát cũng tắt, Minh Liên cùng Cơ Đế cũng đã chăn êm đệm ấm nhưng không hiểu vì lý do gì mà cả hai đều không ngủ được.
"Cơ lang à!" - Trong bất giác, cô lại gọi Hoàng đế bằng cách gọi rất gần gũi.
Cơ Đế trong phút chốc như muốn nổ tung vậy: "Nàng vừa gọi trẫm là gì?".
"Người có cần làm quá lên vậy không, chỉ là đổi cách gọi một chút thôi mà!" - Thấy cậu đột nhiên có hứng thú như vậy cô cũng vui mừng.
Còn Cơ Đế thì không nghe được đáp án mà mình mong muốn liền dận dỗi quay sang chỗ khác.
Minh Liên liền bị hành động trẻ con ấy làm cho phì cười, dù sao người trước mặt cũng vừa 21 tuổi mà thôi. Cô chồm người đến nhẹ ôm lấy: "Thôi được rồi! Cơ lang, bớt giận đi mà!".
Ngay lật tức Cơ Đế liền quay lại, chẳng có lấy một động tác thừa.
"Nói chuyện chính! Cơ lang có cảm thấy Thành đệ có chút kì lạ không!" - Mặt Kim Liên liền trở về trạng thái nghiêm túc, Cơ Đế cũng vì thế mà không giỡn vơi cô nữa.
"Thấy chứ! Ngày trước thì luôn cắm đầu vào tửu sắc, lại bị truyền thành vị Vương gia trăng hoa nhất lịch sử! Nhưng giờ đây thì sao, lại vì chuyện cưới vợ mà lo lắng bất an, đến ta là anh cũng chẳng hiểu nữa là!".
"Phải chăng...!" - Cả hai người đều đồng thanh nói một lời nhưng Cơ Đế lại nhượng bộ cho cô nói trước.
"Phải chăng là đệ ấy đã để ý đến người nào rồi!".
"Phải!" - Cơ Đế ngồi bật cả người dậy mà đồng tình: "Nhưng ai lại có thể lọt vào mắt của đệ ấy được vậy cơ chứ!".
Minh Liên cũng từ từ ngồi dậy dựa vào thành giường, ánh mắt có chút xa xăm. Lương Cơ thấy vậy liền xích lại gần: "Nàng biết người đó là ai sao?".
"Thần thiếp không chắc! Nhưng theo kinh nghiệm và sự quan sát chủ quan của thần thiếp! Ánh mắt của Thành Vương chỉ dịu dàng duy nhất với một người!" - Minh Liên bắt đầu bật chế độ sứ giả tình trường với bao năm trong việc giúp đỡ bạn bè có bồ của mình thì không việc gì có thể qua mắt được cô.
Lương Cơ tỏ vẻ không hiểu, vì cậu chẳng bao giờ để ý đến những việc nhỏ nhặt như vậy: "Người đời hay nói, phụ nữ rất hay quan tâm đến tiểu tiết! Vậy nàng nói xem, là cô gái nào giỏi đến mức như vậy!".
Lúc này đâu Minh Liên liền có chút ấp úng mà trả lời: "Thần thiếp e là người đó không phải là nữ!".
"Cái gì??? Nàng nói vậy là như thế nào?" - Minh Liên cành nói, cậu lại càng không hiểu. Chẳng phải phụ nữ là sao cơ chứ, cậu nghĩ mãi vẫn chẳng ra câu trả lời.
Minh Liên nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cơ Đế mà thở ra như quyết tâm: "Người thần thiếp muốn nói là Đường Bảo!".
Nghe vậy, Lương Cơ như bị chọc mà cười lớn lên, nhưng khi quay sang nhìn thấy đôi mắt kiên định của cô thì nụ cười cũng dần tắt mà chỉ còn lại sự bất ngờ: "Nàng nói thật sao? Làm sao có thể cơ chứ? Đệ của trẫm không thể nào đâu?".
"Nhưng đây là sự thật! Con người có thể che dấu cảm xúc trái tim bằng khuôn mặt nhưng đôi mắt sẽ không bao giờ lừa dối chúng ta! Thiếp biết người sẽ khó lòng mà chấp nhận việc một nam tử yêu một nam tử! Nhưng họ vẫn là người và tình yêu ấy vẫn rất cao thượng và...!" - Minh Liên nói ra tất cả bằng chính trái tim mình, chưa kịp nói hết thì Cơ Đế đã ôm lấy cô vào lòng: "Nàng kích động rồi!".
Minh Liên như có được chỗ dựa mà rơi nước mắt, thế giới của cô mặt dù đã chấp nhận nhưng vẫn còn rất nhiều mặt khuất mà chẳng ai thấy được. Những lời dị nghị, xấu xa vẫn cứ tiếp diễn và nói ra từ con người với con người.
"Ta hiểu rồi! Nàng cứ yên tâm đi nhá, ta tự có cách giải quyết!" - Nói rồi Cơ Đế nhẹ nhàng dìu cô nằm xuống để mà ngủ.
Nói ra được hết lời trong lòng, Minh Liên cũng như trút bớt gánh nặng. Một phần vì đã khuya nên liền yên giấc.
Còn Cơ Đế vẫn nằm đấy trằn trọc không ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT