Một ngày, hai ngày rồi ba ngày. Mọi việc trong Bách Liên cung cứ diễn ra như bình thường. Nhưng đến ngày thứ tư, Đường Bảo nhẹ nhàng chạy vào: "Chủ tử! Tên đó lại bắt đầu hành động rồi ạ!".
Minh Liên đặt ly trà xuống, xoay cái nhẫn trên tay vài vòng: "Vậy thì cứ như kế hoạch!".
Liên Tâm và Đường Bảo khẽ gật đầu cùng cô bước ra khỏi phòng.
Ngự phòng trong đêm tối, một hắc y nhân rón rén bước vào, đi đến cạnh siêu thuốc đang rực lửa. Hắn mở nắp ra cho một thứ bột màu trắng vào rồi đậy lại như không có chuyện gì.
Hắn vừa ra đến cửa thì bị Liên Tâm chặn lại một đấm hất ngã hắn ra đất.
"Ây dô! Chủ tử dạy võ quả là hữu ích đó!".
Biết mình bị phát hiện, hắc y nhân ngay lật tức lấy trong người một con dao sắc mà đâm tới. Liên Tâm né sang một bên, Đường Bảo liền cầm một thanh củi dài đâm thẳng vào người hắn.
Ngay lật tức, hắn ngã ra đất miệng hộc máu tươi.
Đường Bảo đứng đó lấy ngón cái quệt mũi đầy đắc ý, vừa tiến đến thì bị hắn tóm được lấy dao kề cổ: "Khá khen cho một tên hoạn quan, các ngươi nếu muốn hắn sống thì né ra hết!".
Liên Tâm cùng những thái giám cạnh đó phải lui ra.
Hắc y nhân đắc ý từng bước nhẹ nhàng bước ra ngoài, nhưng chưa đến cửa thì đã bị Minh Liên đập trúng vào cổ mà ngã ra đất.
Cô phủi tay mà đi ra ngoài: "Đem hắn đến phòng củi đi".
Minh Liên vừa ra đến bên ngoài thì bắt gặp Từ công công đang đi đến.
"Linh phi nương nương! Hoàng thượng có căn dặn người chuẩn bị, ngày mai đã phải khởi hành rồi ạ!" - Từ lão nhẹ nhàng nhắc nhở.
"Tạ Từ tổng quản, à có việc cần nhờ lão!" - Minh Liên từ tốn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Từ công công khẽ nhíu mày, liền sai đám nô tài âm thầm đem hắn đến Thận Hình ty.
"Nương nương cứ giao mọi việc còn lại cho nô tài sắp xếp! Nô tài cáo lui!" - Từ công công vẫn vẻ mặt hiền từ ấy mà đi ra ngoài.
Minh Liên nhẹ bước đến chiếc ghế đá kia, hoa sen cũng đã vài phần tàn úa. Cô nhìn nó mà lòng có chút muộn phiền: "Hoa rồi phải tàn, tình rồi cũng...". Cô chẳng dám nói từ tiếp theo, chỉ mong rằng nó chỉ là ý nghĩ nhất thời mà thôi.
Trong lúc này, Hoàng hậu nương nương cũng đang ngắm nhìn bầu trời đầy sao ấy.
"Nương nương! Người mau ngủ sớm đi ạ, ngày mai còn đến Viên Minh viên!" - Một cô cô bước đến bên cạnh, đặt ly trà xuống bàn.
Hoàng hậu lấy lên uống vài ngụm nhỏ: "Chuyến này là cơ hội! Mong là quý phi sẽ không bỏ lỡ!" - Hoàng hậu mỉm cười khó hiểu, quay người rời đi.
Rồi cũng đến lúc sáng, đoàn xe xuất phát từ Tử Cấm thành đang nối nhau thành một hàng dài. Minh Liên đang an nhiên ngồi đàm đạo với Thái hậu.
"Lúc ai gia mang thai Hoàng đế cũng giống con vậy, ăn khoẻ lắm!" - Thái hậu cười rất hiền hoà, cứ như càng nghĩ sắp có thêm cháu thì lòng càng vui vậy.
Minh Liên cũng mong rằng đâu sẽ là một a ca, như vậy quá trình tiến lên của cô sẽ không bị trì trệ.
Đang di chuyển êm đềm thì đoàn xe đột ngột dừng lại. Quân lính thúc ngựa chạy lên phía đầu, nơi Cơ Đế đang cưỡi ngựa.
Minh Liên hiếu kỳ nhìn ra ngoài xem là có chuyện gì.
"Dương cô cô! Ra ngoài xem thử có việc gì!" - Thái hậu cũng cảm thấy lòng lo lắng không yên nên quay sang nói với cô cô.
Người đó liền rời khỏi xe ngựa, một lúc sau Dương cô cô về, đoàn xe lại tiếp tục lăn bánh.
"Thái hậu! Linh phi! Nghe cấm vệ nói lại, có một chiếc xe ngựa bị lỏng bánh, làm cho ngã xe nên có phần chậm trễ".
"Ngã xe? Mà là xe của ai?" - Thái hậu mở lời.
"Là xe ngựa chuẩn bị sẵn cho Linh phi nương nương". . Bạn đang đọc truyện tại == trù mtruуệЛ. V И ==
Nghe đến đây cả Thái hậu và Minh Liên đều hoảng sợ hồi lâu. Cô cũng chẳng ngờ rằng có người lại ra tay tàn độc đến như vậy: "Nếu lúc đó, thần thiếp trong xe không phải là thần thiếp. sẽ chết chứ?".
Dù là may mắn rằng cô đã thoát được một lần, nhưng làm sao chắc chắn sẽ không có lần hai. Thái hậu truyền lệnh, xử trí bọn nô tài chuẩn bị xe ngựa, còn bí mật gọi Dương cô cô điều tra.
Minh Liên tự nhủ với bản thân phải càng cẩn thận hơn nữa.
"Sao! Xe ngựa của Linh phi bị ngã sao?" - Hoàng hậu ngồi ở xe ngựa bên này, khi nghe tin cũng biểu lộ chút bất ngờ.
"Sao ả ta lại chẳng ở trong xe! Nếu không là chết ả rồi!" - Phương quý nhân ngồi kế bên mà cay nghiến.
Tĩnh quý phi thì ngồi đó trầm ngâm, Hoàng hậu nhìn về phía cô mà mỉm cười: "Không phải là muội làm sao?".
"Không! Thần thiếp ra tay chẳng bao giờ ngu ngốc đến vậy!" - Tĩnh quý phi đứa ánh mắt về phía Phương quý nhân, như dán hai chữ ngu ngốc lên khuôn mặt của cô ta vậy.
Hoàng hậu chỉ ồ một cái rồi yên tâm uống một tách trà: "Dù thế nào thì các muội cũng nên nghĩ cho a mã của mình!".
Câu nói đó như cô ý khắc thêm một dấn ấn vào lòng của cả hai. Vì cha của hai cô đều đang dưới trướng của phụ thân Hoàng hậu, cho nên khó lòng mà cải lời.
Tĩnh quý phi và phương quý nhân chỉ biết cuối đầu chẳng nói gì nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT