Lần lượt từng phi tần bước vào chính điện, nơi ngồi thỉnh an của mọi người. Minh Liên cũng bước vào, vị trí của cô may thay lại kế ngay chỗ Uyển phi.
Hoàng hậu từ từ bước đến phượng vị, ngồi xuống. Tất cả lại thêm một lần nữa thỉnh an.
Đáng lẽ ngày hôm nay, Hoàng hậu muốn mọi người đến để chính thức lấy lại quyền lực của mình. Nhưng không ngờ chiếu lệnh ban đến lại thêm một lần nữa kéo quyền lực của Hoàng hậu xuống thêm một lần nữa.
Minh Liên cảm thấy cuộc gặp này chẳng có gì đặc biệt. Cô chống cằm chán nản, ngáp lên ngáp xuống. Một lúc sau, Đường Bảo nhẹ nhàng đi vào đến đằng sau cô.
"Chủ tử! Hoàng thượng gọi cho gọi người!" - Đường Bảo thì thầm vào tai cô.
Nhưng bây giờ làm sao dám rời đi cơ chứ: "Ngươi nói vời người tự nghĩ cách đi! Ta đi không được!".
Đường Bảo cũng nhanh chân chạy ra. Minh Liên lại tiếp tục quá trình chán nản uống trà, đôi lúc quay sang nói với Uyển phi vài câu. Đang trên đà hứng thú kể chuyện thì một cung nữ từ ngoài bước vào. Bước đến chính giữa phòng: Hoàng hậu nương nương! Hoàng thượng cho truyền Linh tần!".
Ngay lật tức hàng chục con mắt nhìn về phía Minh Liên. Cô cũng chẳng ngờ rằng Hoàng thượng chơi đến cách gây chú ý đến vậy.
Uyển phi bên cạnh đẩy cánh tay cô: "Mau đi đi! Để Hoàng thượng đợi lâu là không tốt đâu!", vừa nói cô vừa cười rất vui vẻ.
Cũng đành vậy thôi, Minh Liên đứng dậy cáo lui trước mặt mọi người. Cô vừa rời khỏi thì nụ cười trên môi Hoàng hậu chợt nhợt đi đôi chút. Ánh mắt liếc nhìn đến thánh chỉ trên bàn mình mà trong lòng sầu não.
Đường Bảo cùng Liên Tâm dẫn cô đi rất nhanh.
"Đi đâu vậy! Chậm chậm thôi, rớt trâm đó!" - Nhưng lời nói vẫn cứ như chất cảm ứng vậy. Bọn họ vẫn nhanh chóng lôi cô đi.
Đến một bờ hồ rộng lớn, mặt nước xanh rờn. Phía trước chỉ có một con thuyền để đến gò đất bên kia mà thôi. Nói là gò nhưng nó rộng lắm, xây trên đó cả một cái nhà nghỉ mát.
Đường Bảo thúc giục cô lên thuyền để cho cậu chèo lái. Minh Liên bất lực nhìn hai người họ rồi liếc mang sang những bờ trúc bên cạnh. Cảnh tình thơ mộng với cùng, cô mãi mê ngắm nhìn mà chẳng biết thuyền đã cập bến từ lâu.
"Nương nương! Nên đi rồi!" - Liên Tâm lại lay cô, mới có thể lôi cô thoát khỏi vẻ đẹp mê ly đó. Minh Liên từ từ bước vào, cảm giác đầu tiên mang đến là sự mát mẻ vô cùng.
Những bãi có xanh trải dài trên mãnh đất, dòng nước bị ánh sáng mặt trời chiếu xuống lấp lánh như châu ngọc. Minh Liên từ tốn bước vào đình thì liền thấy Cơ Đế đang ngồi chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất.
"Hoàng thượng cát...!" - Chưa kịp hết câu thì Cơ Đế đã miễn lễ cho cô. Cậu bước xuống dắt cô đến chiếc ghế to ở đằng sau rồi cùng ngồi ở đó.
Ca nhạc bắt đầu nổi lên. Thì ra kêu cô ra đây chỉ là cùng cậu ta nghe nhạc mà thôi. Minh Liên có chút bất mãn đánh nhẹ vào ngực Cơ Đế: "Chỉ là xem nhạc mà gây sự chú ý đến vậy đó!".
Cô thật sự giận dữ, nhưng trong mắt Cơ Đế chỉ là một người đang nũng nịu với cậu mà thôi. .
truyện tiên hiệp hay"Vậy ái phi muốn gì?" - Cơ Đế nhẹ nhàng đút đến một trái ngo xanh mát lạnh.
"Tắt nhạc! Úi mà nho ngon quá!" - Minh Liên định chòm đến lấy đĩa trái cây nhưng chợt nhớ lại thân phận của mình nên đành dừng lại.
Cơ Đế cười cười vẫy tay cho tất cả lui xuống, không gian yên bình trở lại. Minh Liên cũng cảm thấy tự nhiên hơn.
"Sau này chỉ có hai ta, không cần phải câu nệ tiểu tiết quá nhiều! Nghe chưa?" - Cơ Đế lấy đĩa trái cây ấy đưa cho Minh Liên.
Cô nghe xong cũng mặc kệ, chẳng thèm quan tâm đến lời nói của cậu. Vẫn rất nhiệt tình ăn nho. Rồi một tia chớp như sợt qua đầu cô, [ Mình con ních như vậy từ khi nào vậy chứ? ].
Quả thật, mấy ngày nay tính khí cô có chút thây đổi. Theo hướng trẻ con hơn, ngây thơ hơn, mà điều này có hơi chút khó phát giác.
Thấy Minh Liên bất động nghĩ suy gì đấy, Cơ Đế lấy từ sau lưng một hộp gỗ được chạm khắc vô cùng tinh xảo. Bên trong chứa một chiếc trâm, cùng với đó là một bộ hộ giác, tất cả những thứ đó đều được chế khắc từ bạch ngọc quý giá. Nó đáng giá ở chỗ, nó cơ chức năng còn hơn cả châm bạc thử độc nữa. Chỉ cần chạm nhẹ, nếu có độc sẽ ngay lật tức hoá đen, kể cả loại độc kim bạc không thể tìm ra nữa.
Minh Liên giật mình thì đã thấy Cơ Đế gắn chiếc trâm ngọc lên tóc cô. "Đẹp!" - Đúng là Minh Liên hợp với màu trắng ngọc này vô cùng.
"Trẫm đã phải thiết kế rất lâu đó!" - Hoàng thượng đem từng chiếc hộ giáp đeo vào cho cô. Vừa đeo vừa giải thích công dụng của nó cho cô biết.
Hoá ra từ lúc ân hận khi biết Linh tần trúng độc, Cơ Đế đã ngày đêm thiết kế và sai người chế tác ra nó để cô sẽ không bao giờ trúng độc nữa.
Minh Liên ngắm nghía chiếc hộ giáp thật lâu, thật sự rất tinh sảo. Nghe nói rằng, Hoàng thượng chỉ có ba khối ngọc này mà thôi. Một khối cho Thái hậu, khối hai cho Hoàng hậu và khối ba làm những thứ này cho cô. Minh Liên cảm thấy tình cảm này cũng không tính là giả.
Biết rằng đối phương đang chán nản, Cơ Đế sai người mang đến một bình rượu hương sen. Hai người cùng nhau đối ẩm cùng thơ với rượu. Đương nhiên Cơ Đế làm sao thắng được, trong khi cô lấy những bài thơ hiện đại đem về mà đấu cơ chứ.
Cảnh đẹp rượu ngon khiến lòng người xao xuyến vô cùng.
Càng chơi càng hăng, cành hăng càng say. Gương mặt trắng nõn của Minh Liên giờ đây đã có chút phiếm hồng. Cô đã say, nhẹ nhàng tựa vào vai Cơ Đế mà ngủ.
[ Thật dễ thương quá đi thôi! ] - Cơ Đế ngắm nhìn cho đã long nhãn, rồi nhẹ nhàng ẵm cô lên, đem đi ra phía sau bức rèm châu.
Từ lão bên ngoài nhìn vào, liền cười nhẹ. Ra hiệu cho nô tài nhẹ nhàng tránh xa nơi đó, dù gì hôm nay Cơ Đế cũng đã thượng triều rồi. Đường Bảo và Liên Tâm cũng phải tránh xa: "Hoàng thượng và nương nương quả đúng là sức trẻ!".