Chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi mà bài bào này đã dễ dàng thu hút sự chú ý của đông đảo cư dân mạng, bộ phận quản lý Wechat của phòng truyền thông cũng bận bịu tán loạn hết lên.
Họ cũng chưa từng thấy bất kỳ bài báo nào trong tòa soạn vừa công bố đã vượt qua con số một trăm ngàn lượt đọc.
Thậm chí lượng bình luận bên dưới cũng rất nhanh đã hơn mười nghìn cái, hơn nữa cũng không có dấu hiệu dừng lại mà đang tăng lên không ngừng.
Bài báo này thật sự lấy góc độ của một người qua đường phân tích công ty Đại Địa Khang này từ trong ra ngoài.
Công ty này từ khi thành lập vào năm 2007, chỉ sau mười năm ngắn ngủi hoạt động đã đạt được lượng tiêu thụ cao tới hơn chục tỷ.

Đối tượng khách hàng chủ yếu mà Đại Địa Khang nhắm tới là những người trung niên và cao tuổi đã về hưu.

Đặc biệt là những người già, vì họ chưa quen dùng các nền tảng mạng xã hội nên cũng không biết cách phân biệt ra các loại hàng lừa đảo.
Trong bài báo có nhắc tới một cụ già tên Tô Hồng Mai đã hơn tám mươi tuổi.

Lúc đầu, bà vẫn luôn ăn tiêu tiết kiệm lương hưu cho cuộc sống về già, tiền tiêu rất chi li tính toán.

Thế nhưng, khi hàng xóm họ hàng bắt đầu giới thiệu thì bà cũng dần nghiện mua các sản phẩm của Đại Địa Khang.

Không ai nghĩ tới, cho đến khi mắc bệnh nặng phải vào viện chữa trị thì thẻ tín dụng chỉ còn dư vài số lẻ.
Thậm chí, cụ còn một mực cho rằng các thực phẩm chức năng của Đại Địa Khang có thể cải thiện và nâng cao chất lượng hồng cầu.

Cho đến khi nằm viện, bác sĩ thông báo rằng bà đang mắc chứng thiếu máu nghiêm trọng.
Ở phần cuối bài báo, tác giả còn đặc biệt liệt kê ra bảng giá của một số sản phẩm mà Đại Địa Khang phát hành, giá cả đắt đỏ đủ khiến nhiều người đọc líu lưỡi.
"Trung Quốc hiện nay cũng không thiếu những công ty giống như Đại Địa Khang, họ dùng những khẩu hiệu vang dội nhất để tuyên truyền cho sản phẩm của bản thân, dùng lời lẽ ngọt ngào để dụ hoặc những người già mong muốn được khỏe mạnh.

Thậm chí còn có một số người điên rồ tới mức muốn đưa trẻ nhỏ mới sinh đến thử nghiệm sản phẩm để có thể chứng minh hiệu quả trị liệu của sản phẩm mình đang bán."
"Loại công ty này vừa lớn lại có rất nhiều, nhưng cũng không vì thế mà tin lời bọn họ được.

Đã đến lúc, chúng ta cần dành sự quan tâm đến loại người đang "ép khô" người già, lập nghiệp bằng những thứ gọi là thực phẩm chức năng, sản phẩm chăm sóc sức khỏe của công ty lớn."
Lúc này, Hoa Tranh một bên thì lướt điện thoại, một bên hung hăng nói: "Nghê đại nhân, bài báo này của chị nổi thật.

Đến cả bố em cũng đến hỏi rằng có quen chị không đấy!"
Bởi vì công việc của con gái, bố Hoa Tranh rất chú ý tới các tòa soạn, kết quả hôm nay đọc được bài báo này, quả thật ông rất đồng tình, từng câu từng chữ đều như nói ra tiếng lòng của mọi người.
Mà bình luận bên dưới đương nhiên cũng đều thể hiện quan điểm giống vậy.
Độ hot của bài báo vẫn đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.
"Mẹ tôi bây giờ đang đầu tư cho Đại Địa Khang, trước mắt đã tiêu hơn mấy trăm triệu, mỗi ngày đều tự hào kể với tôi rằng sức khỏe của bà đang ngày một tốt hơn, tiền cũng rất nhanh sẽ kiếm lại được.

Rồi cuối cùng thì sao? Tôi cũng chỉ có thể dùng cụm từ "bốn vách tường trắng" để hình dung tình hình hiện tại của gia đình thôi.

Cả nhà đều vì việc này mà cãi nhau suốt ngày, bố tôi thậm còn muốn cùng bà ấy ly hôn."
"Đừng nói nữa, đều sống trong cùng một hoàn cảnh cả thôi, mẹ tôi cũng bị cái công ty Đại Địa Khang này tẩy não đến nổi không còn thuốc chữa.

Đến con gái ruột hay bạn thân của mẹ hằng ngày đều khuyên không mua nữa mà cũng có nghe đâu? Mỗi ngày ăn bánh bao dưa muốn rồi lại mơ đến ngày được đi BMW."
"Rốt cuộc truyền thông cũng đưa tin về cái công ty giẻ rách này, đợi mãi cũng tới ngày này."
"CMN chứ, ngày nào cũng thấy nhiều người già bị lừa đã thấy điên tiết rồi, nếu có người mà cũng lừa ông bà nhà tôi thì đừng có trách tại sao hổ lại gầm!"
Bình luận ngày càng nhiều, cư dân mạng đều đang công kích cái công ty luôn treo bên mồm câu vì sức khỏe con người, luôn hô hào mấy cái khẩu hiệu vô lý, những người bán hàng mồm lưỡi dẻo quẹo.

Tất cả mọi người đều thấy rằng đáng lẽ điều này nên xảy ra sớm hơn, giờ cũng như tìm ra được nơi để trút bực.

Một khi mở ra đúng cái van, suối nhỏ cũng dần trở thành dòng lũ mạnh mẽ.
Nghê Cảnh Hề lướt qua tất cả những bình luận ấy, cô vẫn yên lặng ngồi trên ghế đọc.
Có lẽ những bình luận này chính là lý do để cô cố gắng, phơi bày trần trụi sự thật cho mọi người, vì xã hội mà lên tiếng.
Ngay khi Nghê Cảnh Hề vẫn đang chăm chú nhìn điện thoại, đột nhiên có một bàn tay đập mạnh xuống bàn cô: "Tôi hỏi cô, chuyện gì đang xảy ra? Tại sao trước khi viết bài báo này không thông báo một tiếng cho bộ phận quảng cáo chúng tôi???" Trưởng phòng quảng cáo lúc này đứng ngay bên cạnh bàn làm việc của Nghê Cảnh Hề.
Không ít người bị hình ảnh này thu hút, nhao nhao ngẩng đầu hóng hớt.
Đặc biệt là Ôn Đường đang khoanh tay trước ngực đứng cách đó không xa, bên cạnh là một cô gái cùng tổ: "Quản lý Vương thức giận thế, chuyện gì vậy?"
"Còn không phải do có người vì nổi tiếng mà viết một chút tin nhảm để lên bài à?" Ôn Đường cười lạnh.
Bài báo này vô cùng hot, Wechat của cô ta có không ít đồng nghiệp trong tòa soạn chia sẻ thì không nói, ngay cả bạn bè trong ngành truyền thông thế mà cũng chia sẻ lại trên trang cá nhân của mình.
Một bài báo có thể dễ dàng khiến dư luận dậy sóng, Ôn Đường sao có thể thấy thoải mái cơ chứ.
Lúc đầu, cô ta luôn nghiễm nhiên được coi là phóng viên số một của Nhật báo Thượng Hải Nhân dân, đừng nói là chỉ trong tổ kinh tế nho nhỏ này, ngay cả trong toàn bộ tòa soạn này cô ta thấy không ai có thể trở thành đối thủ của mình.
Vậy mà, hết lần này đến lần khác, một Nghê Cảnh Hề luôn im lặng ít nói lại có thể tạo ra những tin tức bùng nổ nhất.
Trước đó, Nghê Cảnh Hề đắc tội công ty quảng cáo, lại còn thêm chuyện đánh nhau, Ôn Đường cảm thấy nhất định sẽ lật xe (*).
(*) Lật xe tức là ngã không thể xoay mình được ấy.
Thế nhưng, tổng biên tập không chỉ không phạt, lại còn nói cái gì mà một phóng viên mẫu mực cần học tập theo của tòa báo.

Ôn Đường lúc đầu kiềm chế định phỏng vấn một nhân vật lớn trên thương trường, đè đầu cưỡi cổ ả ta.
Ai mà ngờ được, Ôn Đường còn chưa làm được, Nghê Cảnh Hề đã dùng một bài báo của mình mà nổi khắp giới báo chí.
Giờ phút này, quản lý Vương tức giận thật sự, bởi vì bộ phận quảng cáo bên này vẫn định không bỏ công ty Đại Địa Khang, ai ngờ hôm nay lại đăng bài báo này lên công khai, Kim Hải Dương không chỉ gọi điện thoại đến mắng ông ta một trận mà còn cảnh cáo luôn toàn công ty họ.
"Cô có biết bài viết của cô gây là phiền phức lớn như nào không?" Quản lý Vương tức giận dùng tay đập đùng đùng lên mặt bàn Nghê Cảnh Hề mấy lần.
Nghê Cảnh Hề lạnh lùng nhìn ông ta.
Quản lý Vương thấy cô từ đầu đến cuối không nói gì, dứt khoát mắng: "Người ta muốn kiện cô tội danh phỉ báng, cô cũng đừng có nghĩ bản thân là phóng viên là thích viết gì thì viết đấy!"
Nói thật, để có thể hợp tác với Đại Địa Khang, quản lý Vương đã sử dụng không ít quy tắc ngầm.
Bây giờ tòa soạn có một con gà đẻ trứng vàng, nhưng lại thay ông ta đắc tội bên kia một cách triệt để, bạn nói xem sao ông ta có thể không tức giận một chút nào cơ chứ!
Lần này, Nghê Cảnh Hề đứng dậy, quản lý Vương hơi thấp, lúc cô đứng dậy ông thậm chí còn phải hơi ngước mắt lên nhìn.

(Đúng là khi cãi nhau thằng nào cao thằng đó thắng.)
Nghê Cảnh Hề lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, nói rất chậm nhưng ngữ khí lại vô cùng trịnh trọng: "Tôi có thể chịu trách nhiệm cho từng câu từng chữ trong bài viết ấy.

Cho nên..."
"Mời, ông, đến, kiện!"
Lời nói ấy khiến mọi người trong khu làm việc đều nhìn sang cô gái này, rõ ràng vóc dáng gầy gò yên tĩnh, thế nhưng mỗi chữ nói ra đều nặng trịch như đất, tràn đầy khí thế.
***
Đến chiều, bài viết đã leo lên hot search trên weibo, tốc độ cũng không có dấu hiệu dừng lại.
Leo một phát lên top 5 luôn.
Quả nhiên, tổng bộ Đại Địa Khang không thể nhịn thêm được ảnh hưởng lớn như này, ngay lập tức ra công bố văn bản luật sư chính thức, không chỉ yêu cầu nhật báo Thượng Hải nhân dân xin lỗi, còn muốn bản thân Nghê Cảnh Hề ra mặt xin lỗi.
Lúc đầu, văn bản này tập trung chủ yếu vào Đại Địa Khang, nhưng đối phương chưa từ bỏ ý định phản công nên gộp luôn cả Nghê Cảnh Hề vào.
Thế là rất nhanh sau đó, thông tin cá nhân của Nghê Cảnh Hề cũng lên hotsearch chung luôn, mà cũng không biết ai có ý tốt thế không biết, đem luôn cả ảnh chụp của cô lên.
Ảnh chụp là ảnh thẻ tiêu chuẩn, cũng là tấm ảnh trên thẻ phóng viên của Nghê Cảnh Hề.
Cô gái trẻ với mái tóc dài cột đuôi ngựa, khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, lộ ra vầng trán cao, tuy chất lượng ảnh không cao nhưng chất lượng người trong ảnh lị vô cùng cao.
Đôi mắt sáng rực, đặc biệt là đôi đồng tử đen long lanh như lưu ly kia, dù chỉ là ảnh tĩnh nhưng không khác nào cô ấy đang nhìn thấy vào người xem.
"Tên chó chết nào đem ảnh cá nhân của chị gái nhỏ này ra thế? Dù cho cô ấy rất xinh nhưng mà tôi sợ nhất người ta biết mặt chị ấy, bị ghim đấy."
"Hi vọng chị gái nhỏ vẫn an toàn nhé, còn có lời nói thật, chị gái xinh đẹp lắm lắm lắm luôn nhaaaa."
"Phóng viên này vĩ đại thật đấy, nhà tôi cũng bị cái công ty Đại Địa Khang hại, chị dâu với anh trai tôi đầu tư thua lỗ vào đây rất nhiều tiền, chỉ mong có người vạch trần bộ mặt vô lương tâm của công ty này ra, không nghĩ rằng thật sự có người chú ý đến đấy!"
Dân mạng đều không ngờ rằng ngòi bút sắc bén và bài báo đâm trúng tim đen của vô số người như thế lại do một cô gái vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp như này viết ra, mặc dù đa số đều cho rằng nên bảo vệ quyền riêng tư của Nghê Cảnh Hề.
Thế nhưng đương nhiên cũng có người không nhịn được, nhất là mấy account marketing stalk (kiểu như tài khoản rình rập cuộc sống người khác á) tìm ra được weibo của Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề đương nhiên có một tài khoản weibo, chỉ là đây là loại tài khoản không thường xuyên cập nhật gì lên.
Tuy vậy, ngẫu nhiên cô cũng đổi mới trạng thái của mình, trước đó cô và Hoắc Thận Ngôn khi ở bán đảo du lịch cũng sẽ đăng vài tấm hình, cô đâu ngờ tới một ngày mình sẽ nổi tiếng nên cũng chẳng quan tâm lắm đến weibo của bản thân.
"Tuy rằng hơi lạc đề nhưng mà tui muốn nói rằng chị gái nhỏ quả thật là nữ phóng viên xinh nhất tui từng thấy á:3"
"Chờ chút, yêu cầu để làm phóng viên cao đến thế cơ à? Mặt xinh thì chưa bàn tới, nhưng mà sao dáng người cmn tốt như thế hả hả hả???"
"Từ hôm nay trở đi, tui gia nhập đội ngũ fan cuồng của Nghê Cảnh Hề nha ~"
Chỉ qua mấy tiếng, fan hâm mộ trên weibo của Nghê Cảnh Hề từ mấy trăm trực tiếp tăng lên một trăm nghìn, hơn nữa lượng người theo dõi cũng chưa dừng tăng.
Đến khuya về nhà, Nghê Cảnh Hề mới nghe điện thoại của Hoắc Thận Ngôn.
"Hôm nay không thể nào về nhà được á?" Cô sững sờ, giọng hơi mất mát.
Hoắc Thận Ngôn đương nhiên nghe ra được ý tứ trong lời cô, không nhịn được mà cười nhẹ, anh hỏi: "Rất thất vọng hả?"
Nghê Cảnh Hề không chút do dự, gật đầu: "Thất vọng nha."
Sau khi anh đi rồi mới nhận ra, hóa ra cái giường trong nhà lại lớn đến vậy, Nghê Cảnh Hề đến sáng nay tỉnh dậy mới thấy bản thân lăn từ bên kia giường đến bên này.
Thật ra bình thường tư thế ngủ của cô rất rất ngay ngắn, chưa bao giờ lăn lộn nhiều như này.

Thế nhưng không có anh bên cạnh, ngay cả việc ngủ cũng trở nên khó khăn hơn trước.
Bây giờ Nghê Cảnh Hề cũng không keo kiệt mà nói ra hai chữ nhớ thương với anh, giọng nói vốn lãnh đạm lạnh lùng bây giờ hơi nũng nịu nhẹ nhàng: "Nhớ anh lắm!"
Hoắc Thận Ngôn đang ngồi sau bàn đọc sách, tối nay anh vẫn ở trong nhà lớn của Hoắc gia bên Hồng Kông.

Bây giờ vẫn chưa về được nước là do thông tin hạng mục của Hằng Á ở chi nhánh Trung Đông xảy ra chút vấn đề.
Vì lý do quan hệ quốc tế, Hằng Á đang thông qua công ty của phe thứ ba ủng hộ những hạng mục này.
Tuy nhiên, thế cục ở Trung Đông bên này lại biến động một lần nữa nên Hoắc Thận Ngôn phải ở lại xử lý những vấn đề này.

Cũng vì vậy nên mới chậm trễ mấy ngày, chưa về lại Trung Quốc.
Bên tai vang lên âm thanh nhẹ nhàng của cô, lòng anh ấm áp hơn, Hoắc Thận Ngôn ngước mắt nhìn hộp nhung đen trên bàn, giọng hơi trầm xuống, giống như dán bên tai cô nói nhỏ: "Ngoan, anh sẽ về sớm thôi."
Trong đầu anh thế mà đã đang tưởng tượng cảnh ngón tay xinh đẹp của cô đeo chiếc nhẫn này lên rồi cơ.
***
Ngày thứ hai, bài báo kia không chỉ không mất đi độ hot mà đáng chú ý, ngay sau khi phong thư luật sư của Đại Địa Khang được đăng tải, các bộ ngành liên quan đã bắt đầu để ý điều tra đến hoạt động của công ty này.
Nhất thời trên mạng nổi lên một trận máu tanh mưa gió.
Tòa soạn hai ngày này nhận được rất nhiều tin nhắn, ngay cả tài khoản weibo của chính Nghê Cảnh Hề cũng bị oanh tạc.

Có người mong Nghê Cảnh Hề thay họ làm điều chính nghĩa, cũng có rất người ca ngợi hành động dũng cảm của cô.
Đương nhiên, cũng có rất rất nhiều người đến mắng chửi.
Lý do cũng giống như những người nghi ngờ sản phẩm của Đại Địa Khang, rất nhiều người tin tưởng không chút nghi ngờ công ty này, không chỉ tin rằng sản phẩm của họ chất lượng cao, có thể chữa trị bách bệnh mà càng tin rằng Đại Địa Khang sẽ giúp nhà họ phát tài nhanh chóng.

(Nghe giống mấy cái quảng cáo "Nhà tôi ba đời chữa..." của Việt Nam nhỉ =)))
Trong tin nhắn, mọi từ ngữ dơ bẩn họ dùng không thể nào nhìn nổi.
Cuối cùng, Nghê Cảnh Hề dứt khoát không đăng nhập vào weibo nữa.
Về phần cô gái nhỏ bên quầy lễ tân bây giờ cũng đang lâm vào tình trạng điên cuồng vì đường dây nóng của tòa soạn dường như mỗi phút mỗi giây đều có người gọi đến, hầu hết đều tìm Nghê Cảnh Hề.
Buổi trưa, Đường Mịch thấy Nghê Cảnh Hề lúc ăn cơm cũng nói đùa: "Bây giờ cậu nổi lắm đấy nhé, may mà chúng ta vẫn có thể ăn cơm cùng nhau."
"Không có chuyện đó đâu, mấy ngày nữa mà muốn ăn cùng tớ thì phải xếp hàng hẹn trước." Nghê Cảnh Hề thản nhiên nói.
Đường Mịch: "..."
Chỉ là Đường Mịch sau khi cơm nước xong xuôi thì vẫn dặn dò: "Mấy ngày nay nhớ cẩn thận đấy!"
"Sao phải thế?" Nghê Cảnh Hề ngẩng đầu nhìn.
Đường Mịch thở dài một hơi, cau mày bất đắc dĩ nói ra: "Lần này cậu động vào chén cơm của nhiều người như thế, người chết vì tiền chim chết vì ăn, không biết bao người đang nhìn chằm chằm cậu chực chờ thời cơ đâu."
Những lo lắng này của cô ấy cũng không phải tự dưng mà có.
Dù sao những người kia dám kiện cả phóng viên thì dám trực tiếp trả thù cũng không phải không có.
Đường Mịch rất lo khi cô cắt phăng mạng lưới lợi ích lớn như thế, lại còn là một tấm lưới nặng nề mà không biết bao nhiêu người dính trên đó.
Nghê Cảnh Hề cũng không chế giễu cô ấy buồn lo vô cớ mà gật đầu nói: "Tớ sẽ cẩn thận."
Buổi chiều, cô nhận được điện thoại, đối phương nói là chuyển phát nhanh.
Nghê Cảnh Hề nhíu mày hỏi lại: "Chuyển phát nhanh?"
Chỉ là vì chuyển phát nhanh gửi đến nhà cũ chỗ kia nên cô cũng không nghĩ nhiều, bảo đối phương cứ đặt ở đối diện cửa, buổi tối cô sẽ qua lấy.
Mỗi lần mua hàng trên mạng Nghê Cảnh Hề đều điền địa chỉ ở chỗ đó.

Gần đây dọn đến biệt thự bên này ở nên nhiều khi cũng quên không đổi địa chỉ, chuyện này cũng xảy ra mấy lần rồi.
Đúng lúc cô cũng còn vài thứ vẫn để bên đó, thế là sau khi tăng ca đến hơn tám giờ, cô rời khỏi tòa soạn rồi bắt xe về nhà.

Vào giờ này, tiểu khu đều rất tối, nhìn vừa âm u lại tĩnh lặng.
Sau khi xuống xe, wechat lại hiện lên thông báo, là Hoắc Thận Ngôn hỏi cô đang ở tòa soạn hay ở đâu.
Thế là Nghê Cảnh Hề ấn lên nút voice chat, bảo anh bản thân đang ở nhà cũ lấy một ít đồ.

Rồi cô lên tầng luôn, nhưng lại không thấy kiện hàng chuyển phát nhanh nào.
Nghê Cảnh Hề còn tưởng rằng shipper chưa giao hàng, cũng không thắc mắc nhiều, cầm đồ mình vừa dọn ra đi về.
Sau khi xuống tầng một, khi đang kéo vali đi ra ngoài thì đột nhiên, trước mặt có một xe ô tô con màu đen dừng lại, cửa sau xe đồng thời bị đẩy ra, hai người đàn ông có vóc dáng khá cao, mặc áo đen đeo khẩu trang, đội nón kín mít đi thẳng về hướng này.
Mặc dù chưa tới mức đêm hôm khuya khoắt nhưng nhìn cách ăn mặc này là biết đây không phải người tốt rồi.
Nghê Cảnh Hề dường như trong nháy mắt ném luôn vali lại quay người chạy, ở đây chỉ là một cái ngõ nhỏ rất tối nhưng cách đó chỉ vài chục mét là ra đến đường cái sầm uất.
Cô cũng không tin đối phương dám phách lối như thế.
Hai người đàn ông cũng không ngờ cô phản ứng nhanh vậy, miệng thì mắng chửi rồi hùng hổ đuổi theo.

Có lẽ do sự chênh lệch quá lớn giữa thể lực nam và nữ, không đến vài giây sau, Nghê Cảnh Hề đã bị đuổi kịp.
Cô bị người ta tóm lấy, nhận lấy một cái tát.
Đối phương dùng hết sức bình sinh mà tát xuống, người Nghê Cảnh Hề bị đánh đến ngã ngửa ra đằng sau, nếu không phải tay vẫn đang bị giữ chặt thì có lẽ đã ngã luôn xuống đất rồi.
Nhất thời, tiếng ong ong ù tai tràn ngập trong đầu.
Thậm chí, trong miệng còn nếm ra vị tanh tưởi của máu.
Người đàn ông tát xong liền kéo cô lên xe ô tô.

Nghê Cảnh Hề biết rõ nếu bị kéo lên xe thì sẽ không có tương lai tốt lành, thế là cũng liều mạng vùng vẫy giằng co.
Lúc này túi xách vẫn bên người, cô giống như dùng hết sức mở túi ra lấy một vật.
Khi cô đưa tay dùng hết sức xịt vào mắt của người đối diện, một tiếng hét vang lên thảm thiết giữa đêm tối yên tĩnh.

Mùi hương cay độc trong khí lạnh buổi tối ngay lập tức tiêu tán.
Người này có lẽ không thể ngờ rằng cô vẫn còn tay để chống trả, đau đến tột cùng, cả người ngay lập tức quỳ xuống đất, hai tay ôm chặt che mắt.
Đồng bọn thấy bạn mình ăn đau, ngay lập tức túm lấy Nghê Cảnh Hề.
Nghê Cảnh Hề định xịt thêm phát nữa nhưng bọn họ đã biết trước nên trực tiếp bẻ ngón tay bên kia của cô, đau đớn tận xương khiến cô không thể không buông lỏng ngón tay ra.
Một giây sau, cô bị đánh ngã nằm xuống đất.
"Con tiện nhân thối này, mày còn dám chống trả nữa hả?" Lũ này vừa đánh đập vừa chửi mắng.
Hình như lần này người đàn ông không thèm bắt cô lên xe nữa mà nhắm thẳng vào người cô đang nằm bò dưới đất đấm đá.

Nghê Cảnh Hề lấy hai tay che đầu lại nhưng những cú đánh vẫn rơi xuống như mưa.
Từ đầu đến cuối cô không hề mở mồm cầu xin tha thứ, cho đến tận khi cảm tưởng như mình sẽ bị đánh chết ngay ở đây, trong ý thức mơ hồ cảm giác được có người đến.
Trong lúc đang hoảng hốt, cô hình như thấy bóng dáng Hoắc Thận Ngôn đến.
Là mơ đúng không, vì đau quá nên ảo tưởng Hoắc Thận Ngôn xuất hiện tại đây, như chúa giáng thế đến cứu mình.
"Hoắc Thận Ngôn!" Cô dùng chút tỉnh táo cuối cùng thốt lên cái tên này.
_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Thần Nhan: CMN đau lòng đến chết, bị đánh đến cái dạng gì thế này!!! (Tại sao hình ảnh cuối cùng trước khi bị đánh chết lại là anh vậy?).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play