Đang lúc Cố Hề Lịch ngủ, đám người Hoa Mông đã nghiên cứu cái ổ khóa sắp phải mở kia.
Không phải tất cả khoá đều cần phải có chìa mới mở được, phía sau ổ khóa này có một bức đồ án hình vuông tổng cộng có chín ô, khi chạm vào các ô này có thể làm nó chuyển từ màu xám sang trắng.Mọi người đã hiểu đây là cái gì, chính là đồ hình khóa, chỉ cần giải đúng hình, là có thể mở khóa.Sau khi Cố Hề Lịch phục hồi tinh thần thì không quá cao hứng.
Ở nhà được nhận hết sủng ái, chỉ cần cô mở miệng, mặc kệ người trong nhà bận như thế nào đều sẽ nghiêm túc nghe lời cô nói, bị oan uổng chịu ủy khuất là chuyện không thể gặp được trong cuộc đời cô.
Tiểu Cố có can đảm đối mặt với quỷ quái mà không phát ra tiếng thét chói tai, lại bởi vì bị hoài nghi mà không kìm được nước mắt, có thể rơi ra bất cứ lúc nào.Một chiêu này không phải ai cũng dùng được, thậm chí còn không thể khơi dậy được bao nhiêu lòng thương hại, nhưng lại có thể xoá bỏ hoài nghi của nhiều người.
Hơn nữa tính tình cô còn rất lớn, Kiều Nguyên Bân cố ý trò chuyện với cô để hòa hoãn bầu không khí, nhưng cô không để ý tới, quay đầu đi tìm manh mối một mình.Lý Khả cười hắc hắc: “Tiểu Kiều đừng so đo với con bé đó, tính nó đại tiểu thư thế đấy.”Kiều Nguyên Bân: “Sao ban nãy tôi không thấy ông nói giúp Cố Hề Lịch nha! A, Tôi nhớ ra rồi, chuyện du khách cùng quỷ quái hợp tác là do ông nói ra, giờ lại bày đặt làm người hoà giải, phi.”Kiều Nguyên Bân tính tình chính là thẳng thắn như vậy, không cùng ông ta lá mặt lá trái, khiến Lý Khả ngậm miệng lại.Khi Hoa Mông dẫn theo Kiều Nguyên Bân vào nhà, nhìn thấy Cố Hề Lịch đang bới tung đồ đạc trong một căn phòng, bới được một lúc lại dùng mu bàn tay quệt qua mặt, không cần đoán khẳng định là đang lau nước mắt.Hoa Mông vui vẻ nói: “Tiểu Cố nếu là lớn lên khó coi, bộ dáng khóc lóc này sẽ phiền người biết bao.”Kiều Nguyên Bân: “Nhưng cô ấy chính là lớn lên đẹp a! Dù có ủy khuất cô ấy cũng không khóc trước mặt người khác, nhìn chúng ta chọc tiểu cô nương nhà người ta tức giận đến thế kia, khiến tôi cảm thấy ban nãy chúng ta có hơi quá.”Hoa Mông: “Cô đừng nghĩ vậy, tình huống ban nãy xác thực nên nghi ngờ”Kiều Nguyên Bân: “Giờ hết chưa?”Hoa Mông: “Hết rồi, nếu không phải vấn đề nằm trên người Tiểu Cố, thì nghĩa là người ban nãy xảy ra chuyện do phạm phải quy tắc.
Tôi đoán quy tắc chính là không thể la to hoặc là nói khi bị kinh hách thì không thể hét lớn.
Người ban nãy la hét tông cửa xông ra, ba cái bảo hộ đều bị dùng hết, có thể thấy được vong linh ở đây đối với âm thanh có đề-xi-ben cao sức chịu đựng rất thấp.”Kiều Nguyên Bân cười rộ lên: “Cố Hề Lịch ngủ thiếp đi, ngược lại tránh được một kiếp.”Bằng không nếu nhìn thấy có quỷ ghé vào trên người mình, còn không hỏng mất à.Hoa Mông: “Không phải cô cũng không la bậy bạ sao? Tôi thấy vẫn là do người mới tố chất quá thấp.”……Cố Hề Lịch đương nhiên không nghe hai tay già đời đang tán gẫu chuyện của mình.
Cô đang lau nước mắt trong phòng, chọc chọc cái đồng hồ livestream đeo trên cổ tay, hồn nhiên không biết thao tác này của mình thu hoạch vô số phần thưởng, lễ vật rơi xuống gần như phủ kín cả màn hình.Căn phòng này Cố Hề Lịch đều đã lục tung, duy nhất chỉ còn một chỗ chưa tìm chính là dưới gầm giường.
Nói thật đối với chuyện phải kiểm tra những chỗ có thể giấu người như thế này cô thật sự có bóng ma tâm lý, nhưng kinh nghiệm nói cho cô biết, sợ là không có tác dụng.Xây dựng tâm lý một hồi xong xuôi cô bèn xa xa ngồi xổm xuống nhìn vào, dưới gầm giường không có gì, không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa.Hoa Mông bọn họ đã nghiên cứu bức vẽ trên hành lang, nếu bức vẽ ở hành lang lầu một cất giấu manh mối, không thể không phỏng đoán bên trong những bức tranh trên lầu hai cũng có thể có chỗ đặc biệt.
Không biết vì sao, mỗi một bức tranh đều có thể khiến người xem cảm thấy không khoẻ, nội dung rất phản cảm, cách phối màu khiến người ta hoa mắt, nhìn lâu còn muốn ói, cũng làm khó Hoa Mông nhìn chằm chằm lâu như vậy.Trong đó có một bức tranh vẽ một khuôn mặt mơ hồ của một người đàn ông, từ trong lỗ mũi y kéo ruột của mình ra, máu tươi chảy đầy đất.
Không giống tranh lầu dưới, trên này toàn bộ người trong tranh đều không có mắt, giống như mắt họ đều bị đào ra gắn vào những bức tranh bên dưới vậy.Liên tưởng này làm Cố Hề Lịch lạnh cả người, cô đã lục soát được một phòng, không định lục tiếp phòng thứ hai.
Từ khi tiến vào lĩnh vực cô không ngừng tìm kiếm manh mối, là một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, hẳn là cảm thấy nhàm chán, nên cũng chả ai thèm nói gì khi thấy cô đứng rãnh rỗi ở một bên.Nhưng đứng chưa được bao lâu, đã có việc tìm tới cửa.
Chỉ thấy Lý Khả hốt hoảng chạy ra khỏi một căn phòng, gắt gao giữ chặt cửa phòng lại, bên trong có thứ gì đó đang ra sức tông rầm rầm vào cửa, nhưng một lúc lâu sau cũng không thấy động tĩnh gì.Cơ thể mập mạp của ông ta run lên, ngồi dựa vào tường thở hổn hển, đưa cho Hoa Mông một tờ giấy dính máu: “Tôi tìm được manh mối rồi, mau mở cửa.”Kiều Nguyên Bân chờ ông ta thở xong mới hỏi: "Người mới đi cùng ông đâu rồi?”Căn phòng hai người cùng nhau tiến vào là căn thứ ba tính từ chỗ cầu thang đi xuống.Lý Khả lau mồ hôi: “Chết rồi.
"Một nửa ống quần của Lý Khả dính đầy máu, vẻ mặt vẫn còn khiếp sợ khi nhắc tới chuyện vừa mới xảy ra ban nãy: “Trong căn phòng kia có một cái tủ quần áo, cậu ta vừa mở tủ ra liền thấy một cây trường đao vung tới, chém rớt đầu cậu ta, máu bắn tung tóe hết lên người tôi.
Tôi liều chết đoạt mới được manh mối, đừng cảm thấy tôi vừa ra ngoài liền đóng cửa là không có tình người.
Đầu đã lìa khỏi cổ thì chết chắc rồi, cái thứ kia nếu như xông ra khẳng định không ai sống sót được.”.