Di chứng là điều Đại Hùng lo lắng nhất.
- Không...không phải chỉ cần giải ám thuật là tất cả sẽ như cũ sao?
Nông Lâm Thụ lắc đầu.
- Ám thuật nguyền rủa cũng như một căn bệnh ung thư giai đoạn cuối. Nếu ngươi đủ mạnh, đương nhiên có thể dùng linh lực bản thân phối hợp với ta khu trục hết ám lực tiềm tàng. Song bản thân cấp độ tu luyện của ngươi quá thấp. Tế bào trong cơ thể ngươi không chắc đủ khỏe để hóa giải hoàn toàn tác dụng của ám thuật nguyền rủa này. Như vậy có khả năng sẽ tồn tại di chứng sau khi giải thuật.
Nông Lâm Thụ tặc lưỡi.
- Đáng tiếc, ta cũng chưa từng giải thuật này cho ai có cấp bậc thấp như ngươi nên không thể đưa ra đoán định di chứng nào sẽ xảy ra được. Có thể là di chứng nhẹ, ngươi về tu luyện, tìm linh đan diệu dược bồi bổ đến khi thăng tới Sư cấp là chữa dứt. Cũng có thể di chứng nặng khiến ngươi chỉ sống thêm được một vài tháng.
Tiên y cao giọng:
- Bây giờ ngươi có thể lựa chọn giải thuật hay không giải, điều đó hoàn toàn tùy vào ngươi.
Đại Hùng giống như ngậm một cục đá trong miệng. Còn có thể không giải sao? Sự thể đã đến mức này rồi, cũng chỉ có thể cắm đầu lao tới. Giải thuật còn có ba phần hy vọng, cho dù có di chứng thì cũng có thể dùng tiên quả duy trì qua ngày đoạn tháng tìm cách đối phó. Còn nếu không giải thuật ... vậy thì bốn ngày nữa là ô hô ai tai rồi.
Đại Hùng cắn răng:
- Xin Tiên y cứ tiến hành.
- Tốt. Vậy chúng ta bàn tiếp vấn đề cuối cùng.
- Tiên y, không phải ngài vừa mới nói xong vấn đề thứ 3 hay sao?
Đại Hùng sửng sốt.
Nông Lâm Thụ hừ nhẹ.
- Đó là 3 vấn đề để ngươi quyết định giải thuật hay không thôi. Nếu ngươi đã đồng ý rồi, vậy thì bây giờ phải bàn tới chuyện thù lao của ta nữa chứ.
Đại Hùng hơi đỏ mặt. Phải ha, từ đầu tới giờ mình chỉ lo chuyện giải thuật cho bản thân, còn thù lao của vị Tiên y này mình hoàn toàn quên sạch.
- Vậy... Tiên y yêu cầu thù lao bao nhiêu ạ?
Khóe mắt Nông Lâm Thụ sáng lên một cái.
- E hèm, mạng sống của ngươi là rất đáng giá. Ngươi nói có phải không? Cho nên thù lao ta lấy cũng không thể quá thấp. Đương nhiên ta cũng có luật lệ riêng của mình. Giải thuật Quá Nhật Tất Tử cho một người bình thường đều không lấy thù lao bằng linh thạch.
Với cấp độ Long Cấp như Nông Lâm Thụ, linh thạch đúng là thứ phẩy tay đã có hàng đống.
- Ta lấy thù lao bằng vật phẩm.
Nông Lâm Thụ bật một ngón tay lên :
- Bởi vì ngươi cấp độ thấp, ta cũng không quá ép ngươi. Chỉ cần tìm cho ta một gốc Thanh Huyết Thảo là được.
- Thanh Huyết Thảo ?
- Đây là loại cỏ quý, có tác dụng giải độc, thay máu. Cỏ này này mọc trên đỉnh núi Cốc. Nếu ngươi là bậc Sư Cấp, tối thiểu ta cũng yêu cầu ngươi hái về năm cây. Nhưng ngươi là Hùng Cấp sơ thành, vậy đào cho ta một gốc cỏ Thanh Huyết Thảo là đủ rồi.
- Chỉ có vậy thôi ?
Đại Hùng tròn mắt. Đào một gốc cỏ trên đỉnh núi, cho dù đường đi có khó khăn gập ghềnh cũng chỉ là tốn thêm chút thời gian thôi. Thù lao như vậy cũng đâu có đáng gì ?
Nông Lâm Thụ khẽ vuốt chòm râu trắng bạc, vẻ mặt hiền hòa, tiên phong đạo cốt.
- Chỉ có vậy thôi. Đương nhiên nếu như ngươi đoản mệnh mà chết vì di chứng – việc này cũng sẽ không cần thực hiện nữa.
“Nói thừa, nếu như giải thuật mà thất bại như vậy, ông còn có thể bỏ qua sĩ diện mà đòi thù lao sao.” Đại Hùng lẩm bẩm.
- Vậy... vãn bối đồng ý.
- Tốt ! Chúng ta thành lập Hồn Khế luôn.
Hồn Khế là dạng hợp đồng phổ biến giữa các tu tiên ở Đại Việt đế quốc, được thực hiện thông qua ấn chứng linh hồn vào hợp đồng và chứng thực dưới danh nghĩa của Lạc Long Thần. Mặc dù việc làm hợp đồng có không ít cường giả từng dùng sức mạnh bắt kẻ khác ký kết, xong việc phá hợp đồng lại chưa từng có ai dám can đảm đơn phương hủy bỏ. Cho dù ở mỗi dân tộc, quốc gia, có mời người làm chứng là một vị thần khác nhau chăng nữa, thì khi phá hợp đồng đều chịu chung một kết quả là thần phạt, tùy theo mức độ nặng nhẹ của hợp đồng.
Từng nghe nói có một vị tu tiên đến cấp bậc Tiên Nhân thuần chính, pháp thuật dời non lấp bể, nhưng chỉ vì muốn lấy đi bảo vật của một tộc dân nên đã chấp thuận làm hợp đồng thực hiện một công tác đặc biệt cho tộc dân đó, đổi lại tộc dân sẽ cho vị Tiên Nhân đó mượn bảo vật một thời gian. Sau này vị Tiên Nhân nổi lòng tham, vì thấy bảo vật kia quá lợi ích cho việc tiến giai, lại ngại vì nhiệm vụ cần thực hiện cho tộc dân kia nhiều nguy hiểm và tốn nhiều linh lực. Cuối cùng vị Tiên Nhân này ỷ mạnh đã tự phá bỏ hợp đồng. Ngay khi vị Tiên Nhân kia hủy đi ấn ký của mình trên bản hợp đồng chung, tộc trưởng tộc nhân kia đã đem bản hợp đồng lên đài tế bái và cần xin thần thánh thực hiện sự trừng phạt. Thiên hạ lưu truyền rằng vào ngày đó, một loạt luồng sét đột nhiên xuất hiện đánh xuống ngọn núi nơi vị Tiên Nhân kia tiềm tu. Sét đánh xuống có màu đỏ như lửa, xuyên qua vách núi đánh tới tận nơi vị Tiên Nhân đã ngồi tĩnh tọa. Mặc dù đã dùng đủ loại bảo khí chống đỡ nhưng không qua ba luồng sét, vị Tiên Nhân một đời oanh liệt đã cháy thành than, linh hồn cũng bị đánh thành hư vô.
Nông Lâm Thụ đem hai khối ngọc ra mang toàn nội dung khế ước dung nhập vào đó, sau đó lại đem linh hồn ấn ký của mình khắc vào trước. Sau đó tới lượt Đại Hùng nhận lấy đọc qua rồi ấn chứng ký hiệu linh hồn vào đó.
Nông Lâm Thụ và Đại Hùng, mỗi người cầm lấy một khối ngọc nâng cao qua đầu, khẽ đọc:
- Chúng tôi, Nông Lâm Thụ và Đại Hùng, làm bản khế ước linh hồn này để thỏa thuận một giao dịch ...v...v... Xin Lạc Long Thần chứng giám.
Khi cả hai vừa dứt lời, trong không trung tụ tập lại một luồng linh khí màu trắng. Luồng linh khí uốn éo vài cái hóa thành hình rồng rồi chia làm hai tuôn vào hai khối ngọc. Đảo qua khối ngọc thấy bên trong bản hợp đồng hiện lên một hình rồng trắng nhỏ, Nông Lâm Thụ cất khối ngọc vào không gian trữ vật rồi cười ha hả.
- Được rồi, bây giờ ta sẽ thực hiện giao ước của mình: giải thuật cho ngươi trước.
Nông Lâm Thụ đưa cho Đại Hùng hai viên đan dược, một viên để giảm đau, một viên hỗ trợ tinh thần giúp Đại Hùng có thể tăng cường sự tỉnh táo. Chờ cho Đại Hùng nuốt xong đan dược chừng một khắc, Nông Lâm Thụ liền đứng vào một vị trí trong pháp đồ sau lưng với Đại Hùng, hai tay bắt quyết.
- Mở!
Hai ngón tay của lão tụ tập linh lực sáng bừng rạch thành hình chữ thập sau lưng Đại Hùng. Lập tức lớp màng vô hình do Bạch Thanh Trà bị xé rách ra rồi từ từ tiêu tán.
- Aaaaaaaaaaa !!!
Đại Hùng cong người hét lên một tiếng thống khổ. Hai bàn tay bấu sâu vào đầu gối đến chảy máu. Gân xanh trên cơ bắp Đại Hùng nổi vồng lên như những sợi dây leo phập phồng. Phía sau lưng hắn, mảng da thịt vừa bị gỡ lớp màng khí ngăn chặn của Bạch Thanh Trà lập lức nứt sâu hơn một chút. Giữa những kẽ sâu tới hở xương, máu tươi tuôn ra chảy tràn như những dòng suối nhỏ. Ám thuật nguyền rủa đã tiếp tục sự phá hoại của nó.
Nông Lâm Thụ nghe tiếng thét của Đại Hùng vội điểm nhanh trên mười tám vị trí trên lưng Đại Hùng. Tốc độ tay nhanh đến nỗi chỉ còn lại những tàn ảnh ngang dọc. Bàn tay còn lại của lão cũng vỗ vội xuống mặt sàn, linh lực bằng mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng tỏa khắp nơi trên pháp đồ.
Khi linh lực của Nông Lâm Thụ phủ hết pháp đồ, chạm tới các tế phẩm trên vành ngoài pháp đồ, các tế phẩm này lập tức rung lên bần bật, đồng thời từ trong các tế phẩm tuôn ra các dòng linh khí khác nhau tràn ngược vào trong pháp đồ.
Ban đầu Nông Lâm Thụ đặt vào trên ba mươi sáu loại tế phẩm trong đó có hơn nửa là tinh thạch các hệ ngũ hành, số còn lại là một ít vật phẩm lấy từ thân ma thú, ngoài ra là những thứ có nguồn gốc thực vật. Tất cả những tế phẩm này không khác nhau, đều là những thứ quý hiếm, nếu tính ra linh thạch thì cũng đủ cho Đại Hùng táng gia bại sản chục lần – tất nhiên không tính so với các bảo vật mà hắn có như Nhật Uyên Đái, Tiên Liên Hạt..v...v... Ngay cả các linh thạch dùng ở đây cũng là trung cấp. Phải biết rằng một ngàn viên linh thạch cấp thấp mới bằng một viên linh thạch trung cấp mà thôi. Đem hết số linh thạch mà Đại Hùng có ra đổi, chắc cũng chỉ được ba bốn viên trung cấp là cùng. Mà số linh thạch của hắn cũng đã đủ để đồng môn Hổ Cấp tự hào là rất giàu có rồi đó.
Các dòng linh khí từ các tế phẩm bị linh lực của Nông Lâm Thụ thúc đẩy tràn vào theo những lộ tuyến khác nhau dồn tới trung tâm là vị trí của Đại Hùng. Pháp đồ cũng theo đó mà từng bước phát ra hào quang.
Một lúc sau trên pháp đồ dần hiện ra các huyễn tượng. Một loạt các loại hình ảnh ma thú và thực vật liên tiếp hiện lên. Có lẽ là hình ảnh nguồn gốc các tế phẩm dùng trong pháp đồ. Sau đó các hình ảnh dần dung hợp với nhau thành một con khủng long to lớn.
Nông Lâm Thụ cùng lúc này đã dùng linh lực vẽ trên lưng Đại Hùng một ảo đồ khác, bàn tay lão phát ra ánh sáng rồi điểm lên ảo đồ này một cái.
- Đi!
Ảo đồ kia vừa lặn vào lưng Đại Hùng, con khủng long huyễn ảnh cũng há miệng về phía lưng hắn hung hăng hút lấy một hơi.
Trên lưng đầy máu thịt nứt vỡ nhìn phát gớm của Đại Hùng, ảo đồ vừa lặn vào đó liền tỏa ra vài sợi khí màu đen. Những sợi khí này quấn vào nhau rồi hình thành một vòng xoáy nhỏ như trôn ốc, bị hút dần về phía miệng của con khủng long huyễn ảnh.
Đại Hùng lúc này đang đau sắp ngất đi bỗng nhiên cảm giác như cơn đau giảm đi một chút. Đột nhiên lại nghe Nông Lâm Thụ quát lên:
- Mau vận chuyển linh lực vào tế bào sau lưng để phối hợp cùng ta đẩy ám lực ra khỏi cơ thể.
Đại Hùng cắn răng nhịn đau ngồi thẳng lên, linh lực trong khí cung được hắn thôi động theo kinh mạch chạy về phía lưng, nhập vào trong ảo đồ. Bình thường linh lực bản thân có thể chạy đến bất cứ đâu trên cơ thể nếu Đại Hùng muốn, nhưng sau khi tiến nhập vào ảo đồ sau lưng, linh lực hắn tựa như bị một cánh cửa nặng ngàn cân chặn lại.
Đại Hùng có thể cảm nhận được các tế bào mình đang bị một lực lượng màu đen xâm chiếm, bám rễ chắc chắn tại đó. Còn ảo đồ giống như một cái cào cỏ, đang nắm lấy đám rễ đó, cố sức kéo ra. Đại Hùng chú tâm điều khiển cho linh lực của mình thẩm thấu vào những lớp tế bào vòng ngoài. Tuy linh lực của Hùng Cấp tiểu thành không mạnh, nhưng do cùng nguồn gốc cơ thể, các tế bào dễ dàng tiếp nhận nguồn linh lực này hơn.
Gọi là dễ dàng, song quá trình linh lực chiếm hữu lấy tế bào, đẩy đám ám khí ra khỏi từng tế bào cũng rất gian nan. Cộng thêm cơn đau kinh khủng do ám thuật phá hoại gây ra, dù có ảo đồ kìm giữ nhưng vẫn khiến thần kinh của Đại Hùng tê buốt. Vừa điều khiển linh lực, vừa chống đỡ lại cơn đau, nhiều lúc Đại Hùng không kiểm soát nổi cơ thể, mấy lần để cho linh lực tản ra bị dao động, làm ám khí xâm lấn ngược trở lại.
- Tỉnh táo, phải thật tỉnh táo. Ngươi có thể làm chậm, nhưng không được làm hỏng. Nếu sau 5 ngày mà chưa đẩy hết ám khí ra khỏi cơ thể thì việc giải thuật này sẽ thất bại đó.
Nông Lâm Thụ vừa truyền linh lực vào pháp đồ, vừa nhíu mày nhắc nhở.
Đại Hùng nghe vậy vội cố gắng làm cho tinh thần tỉnh táo một chút. Cho dù vẫn bị cơn đau hành hạ song hắn cố gắng không để luồng linh lực bản thân bị ảnh hưởng. Phải nói quá trình học luyện đan trước đây đã giúp cho Đại Hung không ít. Ngoài sự ổn định của tinh thần, việc duy trì dòng linh lực đều đặn cũng là nhờ việc luyện đan khắc khổ tạo nên. Dần dần lấy lại được thăng bằng, Đại Hùng đã có thể nén đau phối hợp với Nông Lâm Thụ từng bước dồn ép ám khí ra khỏi cơ thể.
............
Năm ngày sau, trong một căn phòng tối tại chỗ ở của Nông Lâm Thụ.
- Cố lên. Chỉ có một mảng bằng miệng chén nữa thôi.
Nông Lâm Thụ hò hét.
Giữa lưng của Đại Hùng, những mảng thịt tuy còn rách nứt nhưng phần lớn đã đổi về màu hồng, những vết nứt nông ở mé ngoài thậm chí đã lên da non, nhưng vẫn còn một khối da thịt màu đen như mực ở chính giữa tồn tại. Đây chính là nơi ám thuật nguyền rủa xâm nhập vào cơ thể Đại Hùng. Chỗ này ám khí cô đặc nhất, cơ hổ đã chuyển hóa cả khối da thịt thành ám khí. Dù Đại Hùng đổ vào đó bao nhiêu linh lực bao vây, cùng với Nông Lâm Thụ ra sức kích phát pháp đồ cho con khủng long huyễn ảnh tăng cường lực hút, ám khí bên trong vẫn không rút ra khỏi tế bào được bao nhiêu.
Hai người lúc này gấp đến cuống cuồng. Theo như áng chừng của Nông Lâm Thụ, chỉ còn chưa đến một giờ nữa là ám thuật nguyền rủa sẽ phát ra uy lực mạnh nhất của nó. Lúc đó cho dù có khoét khối thịt này vứt đi, ám thuật vẫn sẽ dựa vào khí tức của Đại Hùng mà phát tán lần nữa tới cơ thể hắn. Đại Hùng khả năng sẽ chết đến chín phần mười.
Đại Hùng hoảng hốt khiến cho linh lực quanh khối thịt đen tuyền hơi rối loạn. Một tia ám lực theo khe hở liền lan thẳng về phía Tiểu Bảo đang ngủ say sau vai trái...