Đại Hùng đang mừng rỡ chuẩn bị thoát ra, thấy Minh Quang ác tâm không dứt, hắn liền đổi ý âm thầm tụ võ khí vào tay.
“Ngươi đã muốn hại ta tận tình, ta tội gì mà không đập ngươi một quyền trước đã chứ.”
Đại Hùng khuôn mặt tái nhợt bất chợt lóe lên một tia hung hãn, tay phải buông khúc côn kẹp cổ đấm ra một quyền toàn lực vào mặt Minh Quang. Quyền này chất chứa đầy đủ hận khí của hắn, trong cự li gần có thể nghe tiếng quyền phong vù vù.
Cùng lúc đó, quả trứng trong thần thức hắn rít lên lên một tiếng chói tai, âm ba lần này nhanh chóng bỏ qua thần thức Đại Hùng, theo cánh tay truyền thẳng tới đầu đối thủ.
“Bốp” một tiếng, nắm tay Đại Hùng đập lên mặt Minh Quang. Gương mặt dầy thịt lõm vào, sống mũi gẫy dập, máu phun có vòi ra khỏi miệng, thân thể Minh Quang tựa như bao cát bay vút ra ngoài sàn đấu, nằm im không nhúc nhích. Thần thức của hắn, không một ai biết, đã bị âm ba đánh vỡ.
Đại Hùng nhìn lại nắm tay của mình. Quyền này hình như có chút khoa trương thì phải. Cho dù hắn ra tay đột xuất, bất quá cũng chỉ nghĩ làm Minh Quang bị thương mà buông tay. Sao đấm ra một phát, Minh Quang lại cứ như cây chuối không vận một chút lực phòng hộ nào, lẳng lặng để hắn đánh bay ra khỏi vòng? Chẳng lẽ do âm ba cuối cùng gây nên? Tiên khí hóa ra cũng có điểm tốt thật.
Nhìn Minh Quang bất tỉnh trên đất, Đại Hùng vẫn chưa quên được sỉ nhục ban nãy. Hắn nhặt mấy lạng bạc nằm lăn lóc, ném lên thân Minh Quang, gằn từng tiếng:
- Giữ lấy mà trị thương cho bản thân đi, heo nọc!
Nói xong Đại Hùng xoay người nhìn về phía đám đông, một tay ôm ngực nơi xương sườn gãy, tay kia vung mộc kiếm giơ ngang lên cao, hào khí hô to.
- Ta thắng!
Âm thanh vang vọng vào tai mọi người. Đám đệ tử xung quanh nhìn Đại Hùng có chút phát ngốc. Thế quái nào mà một phút trước tên này còn thở không ra hơi, mặt tái như kẻ sắp chết, lát sau lại chỉ vung một quyền đã đả bại hạng bốn trong ngoại môn đệ tử? Nhưng mọi thứ xảy ra ngay trước mắt mọi người, Đại Hùng cũng không sử dụng ám khí hay phương pháp gì ám muội cả. Sự thật đúng là hắn đả bại Minh Quang.
Giám sát sư phụ đôi mắt hơi cau lại, bước vào trong vòng đấu, tóm lấy một tay Đại Hùng, một tia linh lực chui vào trong cơ thể hắn dò xét. Đại Hùng thấy biểu hiện này hơi chột dạ, lo lắng giám sư có thể phát hiện ra quả trứng trong thần thức kia. Nhưng hắn đã quá mức bi quan, linh lực của giám sư chỉ có thể xét qua thân thể, còn chưa đủ cường đại tới mức nhìn vào được thế giới tinh thần của hắn.
Giám sư lướt qua một vòng không thấy điểm gì khác biệt từ hắn, thậm chí còn thấy dấu vết khí cung của Đại Hùng bị linh băng làm xơ cứng. Vị sư phụ liếc nhìn tay Minh Quang ngoài sàn đấu – nơi đó vẫn còn tồn tại một màng băng mỏng chưa tan. Tên đệ tử đó lại dám ra tay với đồng môn như vậy? Đã vậy, đừng nói trên thân Đại Hùng không phát hiện ra điểm gì gian trá, cho dù có phát hiện, lão cũng sẽ nhắm mắt bỏ qua. Tên Minh Quang kia bị loại là đáng kiếp.
- Đại Hùng là hạt giống thứ ba đợt thi tuyển này.
Giám sát sư phụ giơ cánh tay của Đại Hùng lên cao, xác định kết quả chung cuộc. Nhìn qua mấy người bị hạ ngoài sàn, lão khoát tay.
- Đưa mấy đệ tử kia vào trong y đường phía sau chăm sóc. Đại Hùng, người cũng vào trong điều dưỡng luôn. Nhóm thứ 4 chuẩn bị.
Đám ngoại môn đệ tử đứng ngoài vỗ tay rào rào. Cho dù chia bốn nhóm thế lực, đám công tử phú gia vẫn là nhóm bị mọi người khinh ghét nhất. Bình thường đám công tử này ỷ vào gia đình giàu có, thường hay khích bác những nhóm khác. Lại thêm bản thân được chăm chút vượt trội, cũng thường dùng sức mạnh ăn hiếp các đồng môn. Minh Quang hình tượng ban nãy với kẻ cùng nhóm lại cực xấu, ngay cả đám công tử phú gia cũng ngoảnh mặt chẳng muốn giúp đỡ. Mãi mới có hai đệ tử do giám sư chỉ đạo, nhăn nhó bước tới nâng hắn lên.
Phan Thành cùng Hữu Thế từ ngoài tiến lên đỡ hai bên đồng môn cùng thôn. Phan Thành cười cười, giọng không giấu được vẻ ghen tị:
- Không ngờ ngươi có thể làm hạt giống. Đáng tiếc, ta bị loại ở vòng hai, tự nhiên vẽ hỏng một cái pháp ấn…
- Hừ, ngươi còn đỡ, vẫn còn cơ hội năm sau. Ta thực mới là thảm, ai ngờ còn tụ không đủ linh khí để đạt tới ba điểm trên mười.
Hữu Thế buột miệng càu nhàu. Trong năm đứa cùng thôn, kết quả của hắn là tệ nhất. Nhưng hắn cũng không phải kẻ hay so đo với bạn bè:
- Đại Hùng, ngươi vào nội môn sau này tương lai rộng mở, cố gắng phấn đấu để bọn công tử nhà giàu hết dám khinh thôn Nam Long chúng ta.
Phan Thành một bên cổ cũ:
- Đúng vậy. Trước đây trong môn, bọn chúng luôn cho rằng bọn ta không thể so bì với chúng. Bây giờ thì hay rồi, ngươi đánh bại kẻ mạnh thứ hai trong bọn chúng, xem sau này chúng còn dám huênh hoang nữa hay không.
Đại Hùng nhịn đau cười khẽ:
- Bọn ta chơi với nhau từ nhỏ, con người ta các ngươi đều biết mà. Ta sẽ không để bọn chúng có cơ hội khi dễ người thôn Nam Long lần nữa. Nếu bọn chúng có đứa nào làm phiền các ngươi, vậy cứ nhắn tin cho ta. Nhưng mà…
Đại Hùng quay sang nhăn nhó.
- Phan Thành, ngươi né cái tay ra xa một tí. Chỗ đó là xương sườn ta bị gãy đấy. Ngươi dìu ta kiểu này, không chừng ta còn nặng thêm a…
- A… sao không nói sớm… he he, sơ ý không biết. Thế này ổn chưa?
Phan Thành xấu hổ cười, dịch vội tay ra khỏi sườn Đại Hùng.
……
Y tế đường nguyên là phòng y tế chăm sóc các đấu thủ giao đấu ở luyện đấu trường, lúc này tạm thời bị Long Khí Môn chiếm dụng. Bởi vì thường xuyên phải tiếp đón các đấu thủ thô hào, y tế đường trông cũng có phần nhếch nhác.
Đại Hùng được hai đứa bạn đỡ vào bên trong, xuyên qua một hành lang dài tới một khu tạm gọi là sạch sẽ nhất. Một đệ tử nội môn túc trực ở đó liền chỉ hắn vào nằm trên một chiếc giường phủ vải trắng.
- Ai không phận sự đi ra ngoài. Ngươi nằm lên kia.
- Sư huynh, ta không nằm được.
- Vậy ngồi lên đó rồi cởi áo ra. Bị thương chỗ nào?
- Vùng bụng và sau lưng chắc bị bầm, gãy một xương sườn.
- Phần thân dính đòn đầy đủ nhỉ.
- Đối thủ khó xơi mà.
Vị đệ tử nội môn đi quanh Đại Hùng xem xét.
- Vết ở lưng bầm dập khá nặng, nhưng may chỉ dập thịt, xương cốt còn ổn. Vùng bụng này… chà vết bầm tụ máu khá đậm, chắc là trúng một đòn trực diện. Để ta kiểm tra nội tạng đã.
Một tia linh lực mát mẻ truyền vào trong cơ thể Đại Hùng, chậm rãi đi vòng quanh ổ bụng soát xét. Sau nửa khắc, vị đệ tử nội môn ngẩng lên.
- May là nội tạng vẫn yên ổn. Nếu bị dập một hai chi tiết như gan, mật, dạ dày thì tiến trình chữa trị phải lên đến ba tháng.
Bàn tay vị nội môn đệ tử tiếp tục di lên vùng ngực Đại Hùng. Vệt xương sườn gãy bị lõm vào cũng khá dễ nhận biết.
- Ừm, gãy đoạn giữa, xem ra là bị đánh ngang hông. Vệt gãy khá đều, không có mảnh xương rời ra nên chưa tổn hại phổi. Trước đây có kẻ cũng bị đánh gãy sườn khi thi đấu, xương vỡ đâm vào phổi, cứu trị không kịp nên toi mất. Ngươi như vậy vẫn còn là tốt.
“Ặc, gãy xương sườn mà vẫn còn tốt. Ngươi thử để ta đánh gãy xương sườn xem còn thấy tốt không?”. Đại Hùng hơi thở khò khè, ấm ức thầm nghĩ.
- A, cái này …
Vị đệ tử cao gầy đột nhiên la to. Đại Hùng chột dạ, chẳng nhẽ …
- Khí cung bị linh băng công kích. Tên nào to gan thật, dám dùng tới chiêu này. Hắn không biết là dù có đắc thủ cũng sẽ bị đá ra khỏi môn phái hay sao?
- E là hắn không biết thật …
Đại Hùng thở phào, đồng thời lắc đầu cười khổ. Tên Minh Quang kia không phải kẻ sơ suất, nếu hắn đã dám làm, khẳng định là hắn không biết thật. Giá mà hắn biết, mình hẳn sẽ không gặp nguy hiểm quá mức. Nhưng… Nếu hắn không tấn công mình như thế, liệu có chắc quả trứng kia còn giúp mình phản kích mạnh đến vậy? Và vị trí hạt giống này liệu có thể về tay mình? Việc này thật chả phân biệt được là tốt hay xấu a. Nhưng Đại Hùng nghĩ một hồi, cuối cùng cũng tìm thấy một điểm hài lòng: tên Minh Quang kia cho dù có được chữa trị, cũng không có khả năng làm đệ tử Long Khí Môn nữa. Việc phá khí cung Đại Hùng rõ ràng là đã phạm quy.
Khi Đại Hùng còn đang hớn hở trong lòng, vị nội môn đệ tử kia đã rút tay đứng dậy:
- Chấn thương loại này ta chưa chữa trị được. Để ta thỉnh sư tỷ ra.
- Sư huynh …
- Ta tên Xuân Điền.
- Tiểu đệ Đại Hùng. Xuân Điền huynh, làm phiền giúp đỡ.
Xuân Điền xua xua tay.
- Đừng lo, sau này là huynh đệ nội môn với nhau, ta đương nhiên sẽ hết sức. Vả lại ngày trước, ta cũng tỉ thí tới chấn thương khi tranh đoạt vị trí hạt giống. Việc này, ta hết sức thông cảm.
- Đa tạ.
Xuân Điền lúc lắc thân hình gầy gò bước ra dãy phòng bên ngoài. Đại Hùng ngồi một mình trong phòng, theo thói quen thử vận hành Long Tâm Quyết để hồi phục ít sức lực. Võ khí bây giờ tuy không bị đóng băng nhưng thành khí cung bị linh băng tác động qua dường như hơi cứng lại. Võ khí chui vào kinh mạch khó hơn trước rất nhiều, đầu kinh mạch không dễ giãn nở như trước nữa.
Chật vật dẫn khí một vòng quanh cơ thể, Đại Hùng mới cảm nhận được thân mình có thêm chút sức lực. Tuy nhiên võ khí khi trở về lại giống như bị sót lại một chút bên ngoài vách khí cung.
“Nếu khí cung bị hỏng mất, mình đúng là chết đi còn sướng hơn. Cũng may nhờ quả trứng đó.”
Đại Hùng vô thức tiến vào không gian tinh thần. Quả trứng nằm trên đám xúc tu vẫn bình thản co bóp như trước. Việc đã phát sinh vừa qua giống như chẳng có một chút quan hệ với nó. Đại Hùng chăm chú nhìn tới. Mặc dù quả trứng không có phản ứng, nhưng hắn biết, nó cũng có linh trí riêng. Phản ứng của nó khi bị hận khí quấy rầy tỏ ra mười phần nhân tính. Đáng tiếc Đại Hùng không có cách dò xét. Nếu kích động nó bây giờ, hắn sợ sẽ có vài âm ba phát ra. Hậu quả tiếp theo, hắn không chắc chịu đựng được nổi.
- Ở trong này?
Ngoài cửa phòng vang lên một giọng nói dễ nghe. Đại Hùng giật bắn người, vội rút lui khỏi thế giới thần thức.
Một nữ y sư mặc váy xanh thong thả bước vào, gương mặt thanh tú chừng hai mươi ba tuổi mang theo vẻ hiền dịu. Cổ áo có viền như lá sen mềm mại rủ quanh. Trên đầu một cây trâm bạch ngọc được cài ngang khéo léo. Gian phòng có chút nhếch nhác, theo bước chân nữ y sư dường như bừng sáng lên.
- Ngươi là Đại Hùng?
- Dạ, y sư.
- Gọi ta là sư tỷ Thu Hà. Nghe nói ngươi bị linh băng công kích ?
- Vâng.
- Để ta kiểm tra qua.
Thu Hà bước tới vài bước, vươn tay ra chạm vào ngực Đại Hùng, dáng vẻ tự nhiên như không. Đại Hùng ngược lại giật thót mình, hơi rụt lại phía sau.
- Sao? E thẹn à?
Thu Hà hắng giọng, bàn tay ngừng lại giữa không trung. Nàng khẽ cau mày:
- Người bị thương thì phải để y sư khám mới được. Nếu không, ta cũng không có cách nào điều trị cho ngươi.
- Nhưng…
- Ngại cái gì. Trong mắt ta ngươi là bệnh nhân. Đối với ngươi ta là y sư. Y sư chữa cho bệnh nhân, đó là trách nhiệm. Chẳng lẽ ngươi bị thương đến bực ấy còn suy nghĩ những thứ tầm thường "nam nữ thụ thụ bất thân" hay sao? Nếu ngươi chấp nhận sau này hủy đường tu luyện, vậy ta cũng không quản.
Vị sư tỷ này còn "tiến bộ" hơn mình a. Đại Hùng thu lại vẻ ngượng ngùng, ho khẽ một cái:
- Vậy nhờ sư tỷ khám cho.
Thu Hà lườm hắn một cái, bàn tay trắng muốt thon dài nhẹ nhàng áp lên trên chấn thủy của Đại Hùng. Một tia linh lực mát mẻ gần giống với của Xuân Điền từ từ tiến vào, thăm dò một vòng quanh khí cung.
- Khí cung bị linh băng tấn công không lâu. Tuy bị xơ cứng lại nhưng còn chưa đến nỗi hết chữa.
Thu Hà nói rồi tay kia thi triển pháp quyết, từ bàn tay đang áp trước ngực Đại Hùng, linh lực chuyển từ mát mẻ sang ấm nóng. Luồng linh lực lặng lẽ lan tỏa bao bọc quanh khí cung của Đại Hùng, thấm dần vào thành vách.
Tốc độ linh băng trước đây xâm nhập nhanh như vậy, nhưng tốc độ khí ấm bây giờ thẩm thấu vào lại rất chậm, so với linh băng, sợ rằng phải chậm hơn đến chục lần. Thu Hà nhắm mắt định thần, âm thầm điều khiển linh lực trong tay tiếp xúc tới từng chỗ vách khí cung bị linh băng tổn hại, từ tốn làm mềm mỗi nhóm tế bào đang săn cứng. Thỉnh thoảng nàng huy động bàn tay kia, điểm lên một số huyệt mạch bao quanh khí cung, ngăn chặn không cho võ khí còn sót ngoài thành khí cung di chuyển vào trong.
Công việc điều khiển linh lực chữa trị này có vẻ không đơn giản. Qua nửa giờ đồng hồ, trên trán Thu Hà đã bắt đầu lấm tấm vài giọt mồ hôi. Đại Hùng ngồi đối diện sư tỷ, bởi vì đang được chữa trị, hắn không dám di động thân người. Nhìn thấy Thu Hà rỉ ra mồ hôi, hắn cũng không dám mở miệng nhắc nhở, sợ ảnh hưởng tới tinh thần của nàng. Nói gì thì nói, khí cung cũng là phần quan trọng nhất đối với việc tu tiên. Lỡ làm nàng xao lãng xảy ra chuyện gì, người thiệt thòi nhất tất nhiên là hắn.
Tuy không dám nhúc nhích, cũng không dám mở miệng, nhưng hai mắt hắn vẫn tùy nghi di động. Sư huynh Xuân Điền bởi vì tế nhị, nên đứng đợi ở ngoài phòng. Đại Hùng lúc này mở mắt, ngoài Thu Hà cũng chả còn gì để nhìn vào.
Sư tỷ Thu Hà ở cự ly gần, càng ngắm càng thấy xinh đẹp. Làn da trắng tinh như ngọc không một tì vết. Khuôn mặt trái xoan cân đối. Sống mũi cao cao. Hai hàng mi dài khép hờ. Đôi môi mỏng hồng tươi hơi mím lại vẻ quyết tâm. Chiếc cằm tròn đầy làm khuôn mặt thêm mấy phần hiền dịu.
Bởi vì giữ khoảng cách với Đại Hùng, khi đưa tay áp tới ngực hắn, Thu Hà buộc phải cúi người tới trước một chút. Tình thế này khiến cho cổ áo nàng hở ra một góc nhỏ. Đại Hùng vừa liếc vào đấy, nhất thời tâm trạng đang bình lặng bị khuấy lên một nhịp: “Á, vừa trắng lại vừa tròn.”