Vào một buổi chiều nọ khi hai người phụ nữ xinh đẹp hẹn nhau tại quán cà phê nhỏ xíu xìu xiu, xạo đó quán cà phê cũng khá nổi tiếng nhưng quy mô của nó nhỏ, đặc biệt ở đây bán rất nhiều loại nước uống được pha bởi chính tay chủ quán đã học rất nhiều công thức trên thế giới về đây mở ra một quán như thế này. Tiếp tục quay lại câu chuyện của hai người phụ nữ gặp nhau tại đây, hai người này đi đến đâu đều được ca tụng nhan sắc cũng như độ thân nhau từ hồi cấp 2 cho đến bây giờ, cả hai đều dắt theo một đứa trẻ tầm 4,5 tuổi gì đấy, cả bốn người chọn một chỗ ngồi kế bên khung cửa sổ cùng nhan sắc họ tạo nên một bức tranh sống động đến lạ thường. Người phụ nữ tóc xanh dương đậm dắt theo một bé gái tóc xanh nhạt có tên là Thiên Bình, còn người kia tóc vàng có những nơi được nhuộm màu cam vàng thì dắt một cậu bé trai tên Song Tử. Cả hai đứa trẻ làm quen nhau trong khi hai bà mẹ của chúng mãi mê nói chuyện về gia đình, cậu bé Song Tử thử chạm tay cô bé đối diện mình thì cô bé rút tay lại, Song Tử gãi đầu nhảy xuống đi qua bên chỗ Thiên Bình, mẹ Song Tử đã nhìn thấy ra hiệu cho mẹ Thiên Bình nhìn xem tụi nó sẽ làm gì, Song Tử khều Thiên Bình nói:
-Chơi với tớ
Thiên Bình gật đầu nhảy xuống theo, Bình nhi nghiêng đầu hỏi:
-Cậu muốn chơi cái gì
Song Tử suy nghĩ chợt có cặp đôi đang cầu hôn nhau thì Song liền nảy ra trò chơi thú vị bảo:
-Mình chơi trò đám cưới đi
Thiên Bình nhìn mẹ mình xin ý kiến thì mẹ chỉ nhún vai ý bảo tuỳ ý con thì Bình nhi đồng ý chơi trò đó. Hai đứa trẻ giả làm cô dâu và chú rể nhí nắm tay nhau đi từ xa tới chỗ ba mẹ chúng, khi đến nơi cả hai ôm nhau rồi trao cho nhau nụ hôn, Bình thì hôn ngay má còn Song Tử hôn lên trán Bình nhi. Hai bà mẹ cười khúc khích liền đề nghị khi hai đứa bé lớn đủ tuổi lập gia đình thì sẽ cưới nhau, Song Tử lúc này còn khá nhỏ vẫn chưa hiểu mẹ mình đang nói cái gì mà liên quan tới lập gia đình, không phải anh có gia đình rồi sao. Tới khoảng 17 giờ thì mọi người ai về nhà nấy, trên đường mẹ Song Tử hỏi:
-Con thấy vui không ? Thích chơi với Bình hông ?
-Dạ thích, con muốn học chung trường với Thiên Bình được không mẹ ?
Song Tử nắm lấy tay mẹ mình lay liên tục, mẹ Song Tử đành phải đồng ý chứ không thằng nhóc này làm gãy tay mình mất. Tối đó mẹ Song Tử phải gọi cho mẹ Thiên Bình trò chuyện về việc học chung, Thiên Bình khi đó cũng ngồi gần mẹ liền la lên đồng ý hoan hô các kiểu đến độ hàng xóm phải qua mắng vốn, mẹ Thiên Bình thở dài xoa đầu con gái bảo cô bé vô phòng ngủ chơi đồ chơi hay bật tivi coi tuỳ thích, để mẹ Thiên Bình có thể nói chuyện thoải mái nhất với mẹ Song Tử. Mẹ Thiên Bình tên là Ngọc Diệp còn bên Song Tử thì là Hương Vân, đã đẹp còn có cái tên hay biết bao nhiêu con người mơ ước có được nhan sắc ấy và được làm người yêu nữa chớ, thật không may cả hai đều có người mình yêu hồi cấp hai rồi. Mẹ Thiên Bình ánh mắt đượm buồn nói:
-Vân à giờ mình phải làm sao, chồng mình càng ngày càng khó chịu vết bỏng đó rồi, anh ta đòi vứt con bé
Đầu dây bên kia thở dài nghĩ đến hoàn cảnh gia đình chính mình mấy giây sau mới trả lời:
-Diệp đừng lo quá, con bé vẫn vui vẻ mà, nếu có gì không ổn gửi con bé qua nhà mình cũng được, gia đình mình cũng vậy nè, mình cảm giác mình không còn yêu anh ấy nữa
Ngọc Diệp trợn mắt không tin được câu cuối mình nghe được, gia đình cô bạn thân mình bao giờ cũng thấy hạnh phúc hết trơn còn tổ chức đi chơi các kiểu nữa sao lại như vậy, Diệp lẩm bẩm gì đó rồi nói:
-Sao thế ?
Vân nhớ tới cái cảnh cô cực kì ám ảnh:
-Có người yêu nào mà luôn đem chuyện tật xấu của người yêu mình ra làm trò đùa, nhắn tin tình cảm với người con gái khác, cậu có chịu nổi không ?
Diệp thông cảm cho hoàn cảnh của Vân, dù cả hai được người khác bảo đẹp, giàu sang nhưng đâu biết sau lưng ánh hào quang là chuyện gì đâu, Diệp nhận ra nãy giờ ngồi nói chuyện buồn làm đứa con gái mình ngủ thiếp đi lúc nào trong phòng không hay liền chào tạm biệt. Thế là kể từ đó cả hai đứa bé học chung trường chung lớp nhưng lên đến lớp 2 thì lại khác lớp, tình cảm gia đình càng rạng nức không còn yêu thương nhau như xưa.
Lên đến lớp 2 thì không còn Song Tử ở bên cạnh, Thiên Bình luôn bị những đứa trong lớp bắt nạt về việc có vết bỏng sau gáy, Bình nhi dù bị bắt nạt như thế nhưng vẫn vui vẻ vì đã có Song Tử khi giờ ra chơi ngay cả ra về. Cho tới một ngày nọ, Song Tử hẹn Thiên Bình lúc về gặp nhau ngay cổng sau của trường để cùng đi về, ngang đó có quán trà sữa ngon lắm anh đã muốn dắt Bình đi uống từ lâu, sau bao nhiêu ngày anh mới tích đủ tiền nhưng rồi không như anh mong đợi....
(Thoại của Song Tử )
Gia đình tôi vào ngày hôm đó có chuyện nên tôi được ra về sớm hơn mọi người trong trường, mẹ tôi bắt ba tôi kí đơn li dị, các bạn đừng nghĩ 1 đứa trẻ lớp 2 như tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhé, lòng tôi khó chịu không tài nào diễn tả nỗi vì họ đưa đẩy trách nhiệm nuôi lớn tôi, có vẻ tôi giống như kết quả của 1 cuộc hôn nhân được sắp đặt hai bên gia đình. Cuối cùng sau khi đô co mẹ tôi quyết định đưa hết 3/4 số tài sản cho ba tôi với điều kiện ông ta nuôi lớn tôi, bạn cứ nghĩ đi 3/4 tài sản thuộc về mình đã vậy ba tôi còn hám tiền thì ngu gì không chịu, nước mắt mẹ tôi ứ ra như đau khổ trước ánh mắt hạnh phúc, suиɠ sướиɠ vì có số tiền lớn đó, ba tôi là kẻ mê tiền.
Kể từ ngày hôm ấy tôi sống với ba tôi được 3 ngày thì ông ta dẫn một cô gái à không bà già trang điểm loè loẹt bôi kem trên mặt chắc cũng mấy lớp phần đấy, õng ẹo dựa vào vai ba tôi mà đi, ba tôi giới thiệu rằng:
-Từ nay hãy gọi mẹ Hồng nha con
Cái từ "mẹ" không đáng để tôi mở mồm ra dù ép như thế nào, bà ta không có ba tôi thì như con sư tử muốn ăn thịt tôi, trước mắt ba là con mèo nhỏ, đúng là đồ đàn bà giả tạo. Bỗng dưng khi không bà ta muốn qua Mĩ ở mấy năm rồi về nước ở, lúc đầu ba tôi còn hỏi ý kiến tôi nữa cơ nhưng lát sau tôi bảo không thích đi ra nước ngoài thì ba lại nghe theo ý kiến bà già kia, ủa vậy ba tôi hỏi tôi câu đó chi ? Khi sống với bà ta tôi bị đánh đập không ngừng, tôi như một món đồ chơi, có lần tôi còn nghe bà ta nói chuyện với bạn bà ta thì nghe đâu bà già đó lừa tiền rồi rủ bạn bè ăn chơi xả láng, haizz hết nói nỗi.
Mà nói về hoàn cảnh gia đình tôi sau khi li dị hơi dài nhỉ, cùng trở lại với trường lớp nào, nó bắt đầu từ khi tôi về nước và học ở một ngôi trường không mấy nổi tiếng nhưng nghe danh thì cũng thuộc dạng trường chuyên. Tôi trong lớp im lặng không nói gì vì họ trêu trọc tôi à không nửa số đó, bọn còn lại thì thích tôi cơ, mấy đứa con gái suốt ngày cạ cạ vào người tôi khiến tôi khó chịu vô cùng, bọn nó thấy tôi không để ý liền lén đem theo son môi hay phấn các kiểu vào trường, nhưng bọn nó đâu biết rằng tôi chỉ yêu đúng mỗi mình một người con gái đó, Thiên Bình. Kể từ ngày ấy tôi không còn gặp nữa, tôi đã cố gắng đi tìm những người chung lớp với Thiên Bình thì tôi mới biết được chuyện bất ngờ này, Bình không hề biết việc tôi về sớm nên cô đã đứng chờ tôi và rồi bọn bắt nạt đến, các bạn biết chuyện gì rồi đấy, đánh đập, chửi bới, lấy đồ xé tập này nọ. Thiên Bình về đến nhà thì mẹ cô biết được, đoán rằng do vết bỏng đó mà tự suy diễn họ xúc phạm mẹ Bình nên mẹ Bình quyết định theo ba Bình bỏ cô cho bà hàng xóm bấy giờ là dì Bích Thuỷ đó, dì ấy phải chuyển nhà đến gần trường học mới ở cấp 2, học cấp 2 Bình bị bắt nạt và chuyển trường lần nữa. Các bạn biết gì không ? Tôi bất ngờ vì sau mấy năm tôi và cô ấy gặp lại nhau trong năm lớp 7 có điều cô ấy mặc cảm, tự xa lánh mọi người, điều đặc biệt chả còn nhận ra tôi là ai. Tôi suốt ngày đứng phía sau dõi theo những bước chân của Bình, tiếp nối chuỗi ngày buồn bã cô độc dường như đã thành thói quen chăng ? Bình quen được một cô bạn tên Sư Tử, cả hai thân nhau làm tôi hạnh phúc lắm, chả hiểu sao tôi hạnh phúc khi tôi vẫn cô đơn đồng thời chịu đánh đập mụ già kia. Đến năm lớp 12 tôi và Bình học chung, thật mừng.
Đó là những gì tôi luôn nhớ trong đầu, một quá khứ, một nỗi đau tôi phải chịu. Các bạn nhớ vote cho chap này nha
====> End chap 26
Đăng vào ngày 27/9/2019