- Bé đi đâu ngoài đường giờ này thế? Nguy hiểm lắm có biết ko?

- ....!-nó ko nói liếc ngang từng đứa rồi bỏ đi nhưng 1 tên liền nhanh tay kéo cái ba lô đang đeo của nó lại nói:

- Con nhỏ này hỗn hả mài? Bọn tao nói chuyện mà liếc rồi bỏ đi thế àh?

- Bỏ cái tay ra khỏi ba lô của tui mau!

- Haha...con nhỏ này đanh đá dữ àh.-1 tên cười to nói rồi cả bọn cũng phá lên cười theo.

- Bọn dở hơi!-nó buông 1 câu rồi tiếp tục cố bước ra khỏi đám lưu manh nhưng chúng đã vây lấy nó từ lúc nào. Ánh mắt tên nào cũng đỏ ngầu, gương mặt hốc hác nhưng có 1 chút gì đó man rợ của loài thú đã tìm đc con mồi. Biết là mình đã rơi vào nguy hiểm, nó liền theo phản xạ hét lớn lên mong rằng sẽ có người đến giúp nhưng quá trễ. Bọn chúng giữ chặt nó và chụp thuốc mê khiến nó bất tỉnh rồi dùng 1 cái bao bố lớn bỏ nó vào như 1 món hàng đem đi...

Trời vẫn còn trong màn đêm của bóng tối, đèn đường có sáng nhưng chẳng ai thức đêm đi dạo cũng chẳng chiếc xe nào đi ngang để chứng kiến. Mọi căn nhà đều im lìm trong sự quyến rũ của giấc ngủ ngon. Đâu đó trên đường chỉ có vài con chó hoang đang lảng vản tìm thức ăn và tiếng mèo hoang kêu thảm thiết trên nóc nhà...Dưới mặt đường, 1 cái vòng đeo tay đã rơi lại và bị đạp bể...

*********c*d*********

- Quân...Quân ơi...dậy đi...tụi mình đã đến nơi rồi kìa!-giọng Vi gọi tôi 1 cách dịu dàng

- Ưhm...đến nơi rồi àh?-tôi mở mắt ra trong mệt mỏi và ko hề biết khoé mắt mình vẫn còn ươn ướt nước mắt. Như là người duy nhất hiểu tôi, Vi lấy ra 1 tờ khăn giấy lau đi những giọt nước mắt vẫn còn đang vương trên khoé mi tôi rồi nói 1 cách ân cần:

- Quân lại vừa nằm mơ thấy chuyện cũ àh?

- Ừm...dường như Quân đã có 1 giấc mơ rất dài...

- ...Quân đã mơ về quá khứ rất nhiều rồi...nhiều đến nỗi mỗi lần tỉnh giấc đều khóc sưng cả mắt...-giọng Vi chua xót

- Hì...Quân có còn khóc nữa đâu? Tại nó cứ chảy ra trong vô thức đó chứ?-tôi mỉm cười chống chế

- ....!

- Thôi, Vi đừng làm vẻ mặt đó mà. Xấu quá!

- Là tại Vi đúng ko? Nếu lúc đó ko vì Vi thì Quân đã ko bị đến chỗ hẹn muộn và Tường Vi sẽ...

- Ko phải tại Vi!-tôi ngắt lời

- Nhưng mà...

- Ko nhưng gì hết. Là do ông trời thôi, Vi đừng tự trách mình nữa!

- ....!

- Hì, thôi, mình ra kia đón xe về kí túc xá. Vi muốn đứng ở sân bay hoài luôn sao?

- Hì...ừm!-Vi gật đầu rồi kéo chiếc vali đi cùng tôi đến 1 chiếc taxi. 2 đứa lên xe rồi để nó đưa trở về kí túc xá. Có lẽ các bạn theo dõi đến đây đều thắc mắc vầy là sao? Ừm..như vầy là thực tại đấy các bạn ạh. Tôi đã 20t rồi và đang cùng Vi trở về 1 trường Đh ở Hà Lan. 2 đứa tôi đã đi du học và lại trở về trường tiếp tục chương trình học sau 2 tháng nghỉ hè về Việt Nam thăm ba mẹ. Những gì các bạn theo dõi từ đầu đều là kí ức của tôi trong quá khứ. 5 năm trôi qua rồi...đã qua rồi...nhưng vẫn chưa có tin tức của nó...!

....5 năm đã trôi qua rồi...trong thời gian này, đã có những gì thay đổi nhỉ? Ừm..nghĩ lại thì cũng có khá nhiều sự thay đổi. Như tôi chẳng hạn. Tôi cảm thấy mình trưởng thành hơn lúc trước nhiều. Thay vì cứ lo nghĩ và sợ đủ mọi thứ thì bây giờ tôi cứng cáp hơn,quyết đoán hơn. Tôi nghĩ và tôi sẽ làm cho bằng đc. Bây giờ bỗng dưng tôi thấy thích tìm hiểu về thế giới của mình hơn để hiểu thêm về những con người giống tôi. Họ đã chọn cách giải quyết nào cho bản thân của mình đc thanh thản. Hài.z.z..thanh thản..nghe như cách chết đẹp nhất và tốt nhất. Tuy giờ tôi vẫn sống cùng ba mẹ và Tú Vi nhưng từ khi nó mất tích, tôi đã ko còn ngại ngùng hay sợ sệt gì nữa mà nói hết tất cả ra cho ba mẹ biết về bản chất của tôi. 1 người đồng tính...

Lúc đó tôi gặp rất nhiều khó khăn đấy các bạn ạh. Ba mẹ ko dùng đến bạo lực vì họ có học. Nhưng chắc vì có học mà biện pháp họ dùng với tôi cũng mang tính chất cân não hơn. Này nhé, nhốt tôi ở nhà nè, cấm đi đâu ngoài giờ đến trường học nè, ko cho tôi giao tiếp với ai hết. 1 ngày, sau những lúc phải có mặt ở trường thì tôi phải ở trong phòng học làm 1 tiểu thư đúng nghĩa. Ăn mặc phải ra nét con gái. Lúc nào bên cạnh tôi cũng có 2 vệ sĩ và 1 cô giáo nghiêm khắc kè kè. Ôi.. tôi gọi nó là "cấm cung". Còn Nhi thì đùa là "bế quan tỏa cẳng". Àh, nhắc đến Nhi thì cũng may là vẫn còn đc chơi với Nhi. Ko bị cấm. Chỉ tiếc là bây giờ đi du học thì ko cùng nơi thôi. Nhớ lúc đó họ còn bắt tôi đi nối tóc cho dài ra như con gái, bỏ hết tất cả những bộ quần áo đơn giản của tôi và thay bằng những thứ cầu kì bắt mắt.

Tôi đã phản kháng. Phản kháng kịch liệt lắm. Họ bảo tôi lì, cứng đầu, bướng bỉnh, khác thường, bệnh hoạn...bla...bla...nhưng rồi cũng phải thua vì tôi vẫn là đứa con đứt ruột sinh ra. Cái may đấy ạh May vì còn nhờ có Tú Vi ra sức thuyết phục, cố gắng nói giúp và diễn giải về tâm lí rồi gì gì đó đủ thứ thật khoa học để xin cho tôi 1 vé tự lập ở Hà Lan này đây cùng với Vi. Đương nhiên đổi lại tôi cũng phải có 1 lời giao kèo. Nếu tôi ko lấy đc học bổng và bằng tiến sĩ ngành y thì tôi buộc phải là 1 đứa con gái đàng hoàng chuẩn bị lấy chồng. Hề, may là thế nhưng cũng nhờ sự tình cờ lúc ấy là chuyện les nó nổi bật lên rất nhiều. Mấy em rảnh rỗi thích cái mới và theo phong trào cứ thi nhau làm les nên ba mẹ cũng nghĩ tôi như thế. Họ tin rồi khi thấy chán cái phong trào kì dị này tôi sẽ là 1 đứa con gái ngoan của họ. Phong trào...phong trào...Thật là... đôi khi tôi thấy những les phong trào thật chẳng biết nghĩ cho những người như chúng tôi. Họ chỉ thích những cái mới lạ rồi mượn cái danh để cho giống mà ko nghĩ đến hậu quả cho mình và cho chính những người thật sự đồng tính như chúng tôi. Tôi gọi họ là kẻ chơi ngông ko biết hậu quả như những tay đua gà mờ ko biết đc đoạn đường đua phía trước có nguy hiểm...

- Quân...Quân...

- Hả?-tôi thoát khỏi những suy nghĩ xoay qua nhìn Vi

- Quân lại đang nghĩ gì trong đầu vậy?

- Àh, có gì đâu?Hì..!

- Ko có thì sao Vi gọi mấy tiếng mới hoàn hồn?

- ^^

- Lại cười trừ nữa àh?

- Ừm..chứ biết làm sao giờ?

- ....

- A...a...ngừng xe...ngừng xe lại.-tôi hối thúc người tài xế taxi ngừng xe. "Két..t..ttt..." 1 cái thật vội, người tài xế ngừng lại nhìn tôi thắc mắc:

- Chưa đến nơi mà?:l

- Có chuyện gì vậy Quân?-Vi cũng hỏi

- Quân thấy có 1 thứ rất hay. Muốn mua cái đó nên Vi về KTX trước đi nha. Lát Quân về sau. -tôi vừa nói vừa bước ra khỏi xe chạy đi qua đường. Biết là ko ngăn đc tôi nên Vi đành đi về KTX trước.

Nhìn chiếc xe chở Vi đi xa rồi, tôi mới dám bước đi đến cái cửa hàng vừa khiến tôi phải đòi về sau. 1 cửa hàng nhỏ nhưng bán rất nhiều quà lưu niệm và những thứ lặt vặt thật lạ mắt và dễ thương. Vi rất thích mashimaro mà lại sắp đến ngày 14/2 tức là sn của Vi nên coi như mua quà trước.

- Chào quý khách. Tôi có thể giúp gì cho quý khách?-người bán hàng cởi mở chào hỏi

- Àh, tôi muốn mua 1 món quà tặng sn.

- Vâng, cửa hàng của tôi có rất nhiều thứ rất dễ thương thích hợp để làm quà. Để tôi giúp quý khách chọn nhé.

- Hì, tôi có thể tự chọn đc.Cám ơn chị!

- Vâng, vậy quý khách cứ tự nhiên!-người bán hàng mỉm cười rồi trở về quầy để tôi đc tự do đi ngắm và lựa chọn. Lướt nhanh qua 1 gốc toàn thú nhồi bông, tôi lựa đc 1 con mashimaro nhỏ nhỏ ngu ngu và cảm thấy chắc Vi sẽ thích nên tôi quyết định chọn nó làm quà.

Tay cầm con mashimaro vừa ý, tôi bước đến quầy tính tiền và nhờ gói quà lại. Trong khi chờ người bán hàng gói quà lại, tôi tưởng tượng đến gương mặt tươi cười của Vi. Hì..nụ cười hiền dịu như 1 thiên thần mang đến cho người ta sự bình yên.

Vi của hiện tại đấy các bạn. Vẫn rất angel nhỉ?...Ưʍ...Vi của hiện tại...ko biết Tường Vi thế nào? Nó có thay đổi gì ko? Chắc nó cũng sẽ xinh đẹp hơn...Đến giờ...tại sao vẫn chưa có đc tin tức nào về nó? Tại sao nhỉ? Tại sao ngày đó nó ko chờ tôi?Nó đã đi đâu? Đi đâu hả Tường Vi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play