Giá cả không sánh bằng được với những nhãn hiệu máy ảnh khác nhà nước sản xuất, mà trên mặt kĩ thuật lại không sánh bằng các loại máy ảnh nhập khẩu nước ngoài khác, bởi vậy không có mấy khách hàng chọn mua máy ảnh nội địa, mà những người có điều kiện sẽ nguyện ý bỏ chút tiền ra mua máy ảnh nhập khẩu từ nước ngoài, dù là phí phần lớn sức đi tuyên truyền, lượng tiêu thụ máy ảnh của nhà bọn họ cũng chỉ bình thường mà thôi.

Cùng lúc đó Hà Sư Sư phát hiện đơn giá máy ảnh cao, nhưng mà lợi nhuận bán đi thu về rất khả quan, cũng chưa nhất định có thể đấu lại được hạt dưa mà Tôi Hiểu Mạn bán, lại càng không cần phải nói tới son môi của cô.

Trừ bỏ phí tuyên truyền và phí tổn hại, một máy ảnh bọn họ bán đi kiếm được quá ít tiền, nhưng mà, một chiếc máy ảnh bán đi có thể so sánh với bán hơn trăm ngàn cân hạt dưa, người mua máy ảnh ở Nại Hà ít, nhưng lại có hàng trăm hàng vạn người đi mua hạt dưa.

Mua một chiếc máy ảnh có thể sử dụng mấy năm thậm chí là mười mấy năm, mà đi mua một cân hạt dưa, có khả năng ăn một ngày là hết, ngày hôm sau sẽ còn phải đi mua thêm, loại thực phẩm như hạt dưa này là loại thực phẩm cực kì tiêu hao nhanh chóng, lượng nhu cầu vô cùng cáo.

Sau khi nhận thức được điểm này, trong lòng Hà Sư Sư cực kì hối hận, cô ta nghĩ muốn bàn chuyện làm ăn về hạt dưa với Tôi Hiểu Mạn lại bị Tôi Hiểu Mạn từ chối.

Hà Sư Sư quay đầu lại đi bàn chuyện sản xuất máy ảnh với bạn bè.

Cô ta phát hiện là làm cuộn phim mới có thể kiếm nhiều tiền được.

“Vận khí của Tôi Hiểu Mạn quá tốt… Bán hạt dưa thì có cái tiền đồ gì, tôi muốn đi làm cuộn phim với người khác.

Tôi Hiểu Mạn không có trò truyện nhiều với Hà Sư Sư, cô phát hiện trong thời đại này có rất nhiều người giống như Hà Sư Sư, nghĩ biện pháp tràn vào các loại thị trường, muốn làm những người đầu tiên gặm bánh gato, thời đại này tuy nói khắp nơi đều là vàng, chỗ nào cũng gặp được kì ngộ, ngày nào cũng có người phất nhanh lên, đồng dạng, ngày nào cũng có những người bị đào thải bỏ, gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, trên thực tế, cho dù gan lớn cũng có lúc bởi vì quá đắc ý mà ngã vào trong vũng bùn.

Xưởng thực phẩm Thỏ con trừ bỏ sản xuất hạt dưa bán ra bên ngoài, Tôi Hiểu Mạn dần dần có thêm các dây truyền sản xuất trà lạnh Thỏ con, nước trái cây Thỏ con, chocolate thỏ con, phương pháp phối hợp trà lạnh và nước trái cây là do thầy Quan cho, mặc dù Quan Chấn Nhạc học y thuật, nhưng vì ông cũng là ngự trù, nước trái cây và trà lạnh ông điều phối ra tới đều là đồ uống cực kì ngon miệng.

Những thứ đồ này sau khi được đẩy ra thị trường tiêu thụ, mang lại lợi ích kếch xù cho xưởng thực phẩm Thỏ con, Tôi Hiểu Mạn mang số tiền này chia cho Quan Chấn Nhạc.

Quan Chấn Nhạc khoát tay áo: “Thầy không cần số tiền này, con và thằng đệ thầy cầm đi.”

Mặc dù thầy Quan không muốn, nhưng mà Tôi Hiểu Mạn vẫn ghi tạc trong lòng công sức của ông, thẳng đến một ngày, Quan Chấn Nhạc đột nhiên có một cái ý nghĩ, ông muốn lo liệu một cái tửu lâu Quan Gia.

Tại lúc mà Quan Chấn Nhạc còn nhỏ, trong mấy thành phố ông ở đều có tửu lâu, chỉ là về sau tửu lâu bị chia năm xẻ bảy, đầu bếp và nhân viên đều bị giải tán hết, có những đầu bếp tửng làm việc tại tửu lâu nhà ông hiện giờ vẫn đang ở lại tiệm cơm quốc doanh…

Đối với Quan Chấn Nhạc mà nói, những cái hồi ức này tuy rằng không vui, chỉ là bây giờ càng ngày càng lớn tuổi, dù cho đã từng phải chịu những thống khổ kia, ký ức u ám, khó chịu, vậy mà dần dần trở nên mỹ lệ trong đầu óc của ông.

Có lẽ quá khứ luôn làm người ta cảm thấy nhớ nhung.

Lại thêm có tiền, Quan Chấn Nhạc muốn mở một tửu lâu Quan Gia, để lại làm tưởng niệm.

Tôi Hiểu Mạn nghe xong, đương nhiên là tích cực duy trì ý nghĩ của Quan Chấn Nhạc.

“Thầy muốn mở tửu lâu, vậy thì chúng ta sẽ mở tửu lâu, nếu thầy nghĩ thoáng mở bệnh viện cũng chẳng là chuyện gì.” Tôi Hiểu Mạn vừa cười vừa nói, nghĩ thầm mở tửu lâu đã tính là gì, mục tiêu cuối cùng của bọn họ chính là khởi động một loạt nhà máy.

Chờ sau này cô muốn đầu từ làm hàng không dân dụng.

Quan Chấn Nhạc bật cười: “Bệnh viện” Chỉ sợ là không được, chúng ta không có tư cách để lo liệu một bệnh viện.”

Tôi Hiểu Mạn ngẫm lại cũng thấy thế, bây giờ vẫn còn chưa có tư cách lo liệu bệnh viện tư nhân, còn phải đợi thêm mấy năm nữa.

Bất kể nói thế nào, Tôi Hiểu Mạn cũng bắt đầu sắp xếp cho thầy Quan xây dựng tửu lâu của ông, Quan Chấn Nhạc đã đến cái tuổi này rồi, hết sức để bụng đối với chuyện này, còn đi cạy góc tường của mấy khách sạn lớn, đào mấy đầu bếp về.

Thiết kế tửu lâu như thế nào Tôi Hiểu Mạn dự định tham khảo ý tưởng của Quan Chấn Nhạc, thầy QUan muốn dạng tửu lâu như thế nào thì bọn họ sẽ xây cái tửi lâu như vậy.

“Thầy ơi, tửu lâu trước kia của thầy nó như thế nào?”

Quan Chấn Nhạc nhíu nhíu mày: “Thầy chỉ nghĩ mở một tửu lâu Quan Gia, cũng không phải vì muốn phục hồi lại y ngày xưa, thời đại kia đã qua rồi, con và thằng đệ thầy giúp thầy mở một cái tửu lâu mới tinh đi.”

“‘Được ạ” Tôi Hiểu Mạn đồng ý với thầy Quan xong, bắt đầu đi kiếm người, để Tạ Minh Đồ giúp thiết kế tửu lâu.

Đồng chí Tiểu Tạ mới là kiến trúc sư lớn của nhà bọn họ, lúc trước vì có thể tự tay lợp nhà cho cô nên đã học không ít kiến thức chuyên nghiệp bên ngành kiến chúv, vẽ một cái bản thiết kế tửu lâu không khó nhọc gì.

Đương nhiên, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên đưa cho người chuyên nghiệp đi làm, Tôi Hiểu Mạn đi tới trường học nào đó tìm tới nhà thiết kế chuyên môn hỗ trợ vẽ bản thiết kế tửu lâu.

Chuyện về tửu lâu vẫn còn chưa xử lý tốt, Tôi Hiểu Mạn lại nhận được một tin dữ qua điện thoại, là mẹ cô Liễu Thục Phượng gọi tới, Liễu Thục Phượng khóc sướt mướt qua điện thoại, kể ra chuyện xảy ra trong nhà: “Cha con té xỉu trong nhà, đi bệnh viện kiểm tra, nói là trong thân thể có thứ gì đó, nói là chúng ta nên đi bệnh viện lớn…”

“Mẹ, trước tiên mệ đừng hoảng hốt.”

Tôi Hiểu Mạn an ủi Liễu Thục Phượng qua điện thoại, lại để cho bọn họ mua vé tới thủ đô, trước hết cứ để thầy Quan xem qua đã, sau đó lại đi bệnh viện kiểm tra.

Sau khi nghe Tôi Hiểu Mạn trấn an xong, lúc này Liễu Thục Phượng mới như tìm về lý trí, ngẩng đầu lau khô nước mắt ở trong khóe mắt.

“Lúc này mới được sống yên ổn được mấy năm, không nghĩ tới trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, nếu cha con có chuyện gì bất trắc, con nói xem mẹ phải làm sao bây giờ…” Vốn trong nhà Liễu Thục Phượng đang trải qua tời gian ông bà làm trên hết, bây giờ cuộc sống của con trai lẫn con gái đều không tồi, bà có cháu ngoại trai cũng có cháu ngoại gái, mấy đứa bé cũng đều có tiền đồ, không lo tiền cũng chẳng phải lo những thứ khác, trong nhà bà làm cái gì cũng hài lòng, lại không nghĩ rằng những chuyện khác nhà bọn họ chẳng có vấn đề gì, mà thân thể của người bạn già lại có bệnh.

Sau khi gọi điện thoại cho con gái Liễu Thục Phượng bắt đầu thu dọn hành lý, Tô Quốc Đống đứng một bên hỗ trợ, thuận tiện trấn an bà: “Thân thể tôi không sao hết, thân thể của chính tôi chẳng lẽ tôi còn không biết hay sao?”

Liễu Thục Phượng trừng mắt liếc ông một cái, không nói gì: “bảo ông đi bệnh viện kiểm tra sớm một chút thì ông lại không đi.”

“Không có triệu chứng gì lớn, trong thôn chúng ta ai hay chạy tới bệnh viện chứ?”

“Là không có ai hay tới bệnh viện, đến tuổi tác của chúng ta, người trong thôn chúng ta thỉnh thoảng vẫn đến bệnh viện kiểm tra, ông thì trực tiếp không đi luôn, tôi và HM đều nói rồi, không thể giấu bệnh sợ thầy, cái từ này chẳng lẽ ông không hiểu à, để tôi giải thích cho mà nghe nhá…”

Tô Quốc Đống liên tục khoát tay: “Bà đừng có khoe khoang trước mặt tôi chút tri thức mù chữ của bà.

Liễu Thục Phượng đẩy lưng ông một cái: “Ông thành thật một chút, mau lên thủ đô khám bệnh cùng với tôi đi.”

Hai vợ chồng hai người mua vé xe lửa, cũng không cần hai đứa con trai và con dâu đi theo, hai người lên xe lửa đi tới thủ đô, đi cùng bọn họ còn có một đôi mẹ con gả vào thôn bọn họ không được mấy năm, hai mẹ con họ nói muôn đến thủ đô thăm người thân, nghe Liễu Thục Phượng kể hai vợ chồng muốn đến thủ đô để chữa bệnh, thế là chủ động tới bắt chuyện, nói là kết bạn đồng hành, có gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play