Sau khi Triệu Thanh Thanh quyết định dùng người đàn ông này làm một kì bìa tạp chí, Tô Hiểu Mạn nhanh chóng tìm người rồi cho ra mắt loại nước hoa này, còn để Liễu Phiên Nhiên tiếp tục chắp bút viết một đoạn văn miêu tả.

Tuy rằng đầu Liễu Phiên Nhiên to ra nhiều lắm rồi, nhưng vẫn đích thân viết văn.

Chẳng phải chỉ là bán nước hoa thôi sao?

Bán!

Cô ấy còn vì thế mà viết một câu chuyện xưa ngược đến chết đi sống lại, lừa Tô Hiểu Mạn và Triệu Thanh Thanh rơi nước mắt cá sấu, trong chuyện là nam nư chính gặp nhau quen biết rồi yêu nhau, cuối cùng nam chính chết thẳng cẳng, nữ chính đắm chìm trong hồi ức, đi tìm lại mùi hương trong trí nhớ kia.



Sau khi xem xong, Triệu Thanh Thanh đề nghị: “Lần sau bán nước hoa, lại viết một người nào đó nhẹ nhàng chết đi, tôi thấy văn chương lần này tốt hơn nhiều so với lần trước.”

“Đọc xong tới tôi cũng muốn mua một lọ về xịt cho người đàn ông của tôi.”

Tô Hiểu Mạn: “...” Đến mức này sao? Mà nói tới đó, cô căn bản còn chẳng có người yêu!

Liễu Phiên Nhiên dơ tay làm thủ thê “OK” với cô ta, cô ấy đọc văn mà chính tay mình viết ra cũng cực kì say mê, “Là do nước hoa của Hiểu Mạn mang tới cho tôi quá nhiều linh cảm, lúc viết nó, tôi vẫn luôn ngửi hai loại mùi hương này, nghĩ hai người bọn họ yêu nhau…”

Tô Hiểu Mạn: “Chất lượng viết văn của cô càng ngày càng cao lên đó.”

Ngay cả Tô Hiểu Mạn cũng phát hiện bút lực của Liễu Phiên Nhiên càng ngày càng tốt, bản cốt truyện này viết ra đúng là tốt hơn nhiều so với bản trước đó.

Liễu Phiên Nhiên: “Gần đây tôi vẫn luôn duyệt bản thảo, văn chương của bọn họ đều viết quá tốt, tôi tự hổ thẹn không bằng, Hiểu Mạn, Thanh Thanh, gần đây tôi muốn viết một bộ tiểu thuyết, nhưng mà trầm tư suy nghĩ rất lâu rồi mà không biết bắt đầu từ đâu.”

Triệu Thanh Thanh và Tô Hiểu Mạn cổ vũ cô ấy: “Cô cứ từ từ mà nghĩ, viết chậm thôi.”

Không lâu sau, doanh số tạp chí 《 Uyển Hề 》 đột nhiên bùng nổ, đây cũng là điều đương nhiên, bán được nhiều vô cùng, mà theo đó hai loại nước hoa của Uyển Hề cũng bán chạy cực kì.

Triệu Thanh Thanh thấy thành quả của chính mình, vô cùng vui vẻ.

Đinh Trường Khải thấy các nữ công nhân viên chức trong nhà xưởng cầm tạp chí trên tay, cúi thấp đầu, làm bộ bản thân mình không biết cái gì cả.

“Người đàn ông này là ai?”

“Ảnh chụp này đẹp lắm đấy chứ?”



Sản phẩm bán chạy, Tô Hiểu Mạn vui vẻ đếm rất nhiều tiền, còn không thể không an ủi chú Cẩu Tử đang ăn dấm khác.

Buổi tối người này cố ý ép hỏi cô:

“Người là do em chọn lựa?”

“Em còn chụp ảnh cho người đàn ông khác?”

Tháng sáu tuyết rơi oan Đậu Nga, Tô Hiểu Mạn ôm lấy anh: “Đó là Thanh Thanh chụp cho anh ta, em đảm bảo, em mới chỉ từng chụp những loại ảnh này cho anh thôi.”

Trời ạ, rõ ràng đây là những tấm ảnh chụp rất bình thường.

Nói cứ như thể nó ái muội lắm vậy.

“Người là do em chọn?”

“Anh đến mức này sao? Bình dấm chua già của bà nội sắp bị anh lật đổ, chua chết em rồi.”

“Em thích ảnh chụp của ai?”

“Đương nhiên là của anh rồi, thích nhất là anh Tiểu Đồ, anh xem Mạn Mạn chụp cho anh nhiều ảnh như vậy, đừng có ăn dấm…”



Bình dấm tinh tên Cẩu Tử này mà bắt đầu phát tác, Tô Hiểu Mạn cũng không khiêng được, cô cũng không biết tên đàn ông này thật sự ăn dấm hay là cố ý mượn cớ để lăn lộn cô, làm hai cô mấy ngày nay đêm nào cũng dung túng anh rất nhiều lần.

Khiến cô không thể không hoài nghi anh đang mượn cơ hội để sinh sự.

Cẩu Tử hư đốn.

DD đang hỏi có phải mẹ bị muối cắn hay không, Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ đó chính là một con muỗi đầy mùi chua đuổi cũng không đi.

Tô Hiểu Mạn mua cho con muỗi đầy mùi chua nhà mình một chiếc Santana.

Tốn hai mươi vạn.

Lúc lái xe về nhà, khiến cho người của toàn bộ con ngõ nhỏ vây xem.

“Nhà bọn họ mua xe?”

“Chiếc xe này chắc là phải tốn mười mấy vạn đúng không?”

“Nói không chừng, nhìn đã thấy rất quý rồi, trên đường cũng không thấy co bao nhiêu người đi.”

…Sau khi có xe mới, con muỗi mùi chua trong nhà vứt bỏ luôn cái xe máy, mặc dù vốn dĩ anh cũng chưa đi xe máy được mấy lần, bởi vì trước đó ý tưởng của anh giống như của ông nội Khương, cho rằng đi xe máy còn không bằng đi xe đạp.

Nhưng mà lúc này đổi thành chiếc xe bốn bánh, lại cảm thấy bản thân có thể.

Vợ anh yêu anh nhất.

Ông nội Khương và thầy Quan nhìn thấy chiếc xe bốn bánh này, cũng thòm thèm không thôi, ngay cả ông nội Khương cũng muốn đi lên lái thử một chút.

“Ông nội, ông không có bằng lái.”

“Thầy ơi, thầy cũng không có bằng lái.”

Toàn bộ người trong nhà, chỉ có mỗi mình Tạ Minh Đồ có bằng lái, chỉ có anh mới có thể lái xe ra ngoài công khai.

“Đi đi đi, năm đó ông nội còn từng lái xe thiết giáp cơ mà.”

“Năm đó thầy con còn từng lái xe…”

Tạ Minh Đồ: “???!!”

Tô Hiểu Mạn: “??!!”

Thầy cũng từng có quá khứ như vậy?”

Cho dù ngoài miệng bọn họ có nói như vậy, cũng vẫn không thể để bọn họ lái xe tùy tiện được, lái xe bốn bánh cũng không phải chuyện đùa, đương nhiên, hiện tại trên đường cái ít xe tải, phần lớn là xe đạp, không quá nguy hiểm.

Nhưng cũng không thể đi gây tai họa cho những người đi xe đạp được.

Tạ Minh Đồ lái xe về, đưa người trong nhà đi hóng gió một vòng, sau đó dừng xe ở trong viện.

Hiện giờ tứ hợp viện nhà bọn họ đã được mở rộng, Tô Hiểu Mạn muốn mua mấy tứ hợp viện ở bên cạnh, có mấy hộ gia đình cố ý tăng giá lên, nói phải trả hai mươi vạn mới bán cho cô, Tô Hiểu Mạn cười lạnh vài tiếng dứt khoát không mua.

Hiện giờ một gian tứ hợp viện cùng lắm mất khoảng một hai vạn, lúc này căn bản nhà ở không đáng giá tiền, phần lớn những người có đơn vị làm việc đều ở nhà do đơn vị phát, cho dù nhà được phân phát có nhỏ hẹp cũng coi như là có chỗ ở, sẽ không ai đi mua nhà cả.

Đến nỗi lúc này mua nhà rồi cho thuê nhà, lại càng là trò cười lớn nhất thiên hạ, hiện tại mua một căn hộ mất vài vạn, tiền cho thuê nhà mỗi tháng mới ba bốn đồng tiền mà thôi, có quý cũng không có kẻ ngốc nào đi thuê mấy loại nhà ở như vậy, một gian tứ hợp viện cho dù có cho mười mấy nhà thuê, cũng cần ba bốn mươi khối.

Vì cớ gì chứ?

Cố tình tăng giá, Tô Hiểu Mạn không mua, mua một gian liền kề với phòng phía bắc nhà bọn họ, chỉ cần phá tường, làm một cánh cửa nhỏ, là có thể dùng luôn, cô bỏ ra ba vạn mua gian tứ hợp viện này, hiện tại xe nhà bọn họ đều để bên sân gian viện này.

Tứ hợp viện vẫn chưa kịp chỉnh sửa gì cả, nên căn này dùng để làm sân sau.

Là nơi mà Tạ Minh Đồ nuôi bồ câu, sau khi có thêm sân, chỗ chơi của hai đứa nhóc trong nhà cũng rộng hẳn lên, dẫn theo đám bồ câu ồn ào chạy tới chạy lui.

“Cha ơi, sau này con lớn lên cũng muốn lái xe!!!”

Tạ Nghiên ngồi ở phía sau, vô cùng hâm mộ mà nhìn cha mình đang nắm tay lái.

Tạ Dao lại không cảm thấy hứng thú lắm với xe đi ngược chiều, mà tò mò nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, Tô Hiểu Mạn ôm Tạ Dao: “Ngoan, không thể vươn đầu ra ngoài cửa sổ được.”

Tạ Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Hiểu Mạn nghĩ sau khi nhà mình mua xe, về sau lại tiện cho cả nhà cô đi du lịch tự túc, dẫn hai đứa nhóc con đi ra ngoài chơi.

Bây giờ trên đường ít xe, đi chỗ nào cũng không sợ kẹt xe.

Khuyết điểm duy nhất đó chính là đường thời này không dễ đi cho lắm.

Làm một người đàn ông có xe, con muỗi bốc mùi chua này cũng hưng phấn vài ngày liền, ai có thứ gì tốt mà không muốn mang ra ngoài khoe khoang? Huống hồ lại là đồ mà vợ mình mua cho, Tạ Minh Đồ không nhịn được nữa, lái xe đi làm.

Chẳng qua anh lái đi một lần rồi không lái nữa, Tô Hiểu Mạn hỏi anh tại sao, “Chẳng lẽ là tiết kiệm xăng dầu cho nhà ta?”

Tạ Minh Đồ nói là quá nổi bật.

Tô Hiểu Mạn ngẫm lại thấy cũng đúng, lúc này có xe, xác thật rất nổi bật, có ảnh hưởng không tốt ở đơn vị.

Tạ Minh Đồ có chút buồn bực mà ôm eo Tô Hiểu Mạn từ phía sau: “Bọn họ nói anh ăn cơm mềm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play