Danh khí của hai người cũng không giống như trước.

Tô Hiểu Mạn cho hai người may riêng một đám trang phục toàn thân từ đầu đến chân, tự mình mang theo người chụp ảnh và Tiểu Đinh, chụp trăm bức cho hai bọn họ, sau đó mới lựa ra mấy tấm ảnh vừa ý.

Poster tuyên truyền có màu sắc rực rỡ, cao hơn nửa người, trên ảnh người đẹp có bờ môi đỏ bắt lấy hồn người nhìn, làm người nhìn khó quên.

Này bức chụp chủ đề cũng gọi là:

—— hoa hồng trắng hoa hồng đỏ.

Chuẩn bị tốt poster tuyên truyền, Tô Hiểu Mạn dự định là dán phía sau quầy son ở cửa hàng bách hoá, kết quả người phụ trách cửa hàng thấy, lấy đi một bức poster, nói là muốn dán ở cổng lớn cửa hàng bách hóa.

Tất cả đều đã chuẩn bị xong.

Cố Tiểu Nam là giáo viên trong một trường tiểu học bình thường ở thủ đô, thừa dịp nghỉ phép, tính toán đi tới tiệm bách hóa mua ít quần áo mùa xuân, cô ta còn chưa kịp đi tới cửa tiệm bách hóa, đã thấy phía trước có một đám người vây quanh.

Cô ta vội vàng đi lên phía trước, chen vào trong đám người, lập tức nhìn thấy hai tấm poster kia, trên poster là hai mỹ nhân mặc váy dài, dung mạo minh diễm động lòng người, mà hấp dẫn ánh mắt con người ta nhất, lại là đôi môi đỏ kia của hai người họ,

“Son môi?!”

“Có bán son môi?”

Trong đó có người lớn tuổi hồi ức lại: “Đã bao nhiêu năm rồi không trang điểm như vậy?”

Cố Tiểu Nam thấy hai mỹ nhân trên tấm ảnh kia, trong lòng vừa động, tuy rằng cô ta không có son môi, nhưng mà mỗi năm trường học tổ chức diễn văn nghệ, đã từng thử qua một hai lần dùng son môi của diễn viên, đối với việc môi đỏ trải nghiệm của cô ta không tính là quá tốt, sau khi tô son lên, miệng như một cái bồn máu to vậy, vừa khoa trương lại đáng sợ, cũng chỉ có thể dùng được trên sân khấu, trong đời sống hiện thực, tô đôi môi đỏ thẫm đi ra ngoài thì dọa người như thế nào chứ?

Cố Tiểu Nam lắc lắc đầu, đi vào cửa hàng bách hóa, lại không có tới quầy quần áo mà đi theo dòng người tới quầy son môi mới mở kia.

Trên đường cô ta gặp mấy người tô son, son trên môi bọn họ không quá giống như trong tưởng tượng của cô ta, không phải là màu đỏ rực đơn thuần, mà là loại màu đỏ nhạt hơn một chút, lại như giữa màu hồng mang theo chút ánh cam… Càng khiến cho Cố Tiểu Nam ngạc nhiên hơn đó là, ba cô gái đi cùng nhau ra bên ngoài, màu sắc son môi trên môi bọn họ không giống nhau.

Trong đó có một người Cố Tiểu Nam không thể xác định được cô ấy có tô son môi hay không, bởi vì thoạt nhìn ở phía xa, màu môi thoạt nhìn như là màu sắc vốn có của cô, vô cùng xinh đẹp.

Trong lòng Cố Tiểu Nam xuất hiện cảm xúc nóng lòng muốn thử.

Cô ta đi đến quầy son môi, nhưng mà trước quầy đã có một hàng người dài, chen nhau tới người ngã ngựa đổ, các thanh âm thảo luận tràn ngập vào tai cô.

“Tôi muốn màu sắc số 1 này, vẫn là màu số hai, loại số ba này cũng rất đẹp.”

“Số 1 là màu đỏ, số 2 thì thiên về cam, số 3 thì thiên tím nhiều hơn, còn số 4 là hồng pha nâu.”

“Tôi thấy màu số 4 kia tô lên môi, thoạt nhìn vừa tự nhiên lại đẹp, tô lên nhìn như thể là không hề bôi son môi.”

“Tôi thích màu hồng, tô lên, làm gì mà không muốn cho người khác nhìn ra?”

“Tôi cảm thấy số 2 càng đẹp mắt hơn, trong hồng mang theo chút ánh cam, cô mau xem người ở đằng trước kia, một khi cô ấy tô lên, cảm giác trắng hơn bao nhiêu luôn…”



Son môi Uyển Hề ra tổng cộng bốn loại màu sắc, đánh số một hai ba bốn để cho dễ phân biệt, người xếp hàng đều là tới để mua son môi, còn chưa kịp mua, vẫn đang đứng trước quầy khó khăn lựa chọn.

Hôm nay quầy son môi nhiều người, bên cạnh còn bốn người bán hàng ở quầy son môi, trên môi bốn người bán hàng, tô đủ bốn loại màu son, vừa khéo để khách hàng tham khảo lựa chọn.

Bốn người bán hàng này do chính tay Tô Hiểu Mạn lựa chọn, chọn bốn người có ngũ quan màu da thích hợp với bốn loại màu sắc son môi.

Tô Hiểu Mạn huấn luyện bọn họ về son môi, ví dụ như làm thế nào giúp khách hàng lựa chọn son môi, cùng với các cánh bôi son.

“Ngài có thể lựa chọn màu số 1 như trên môi của tôi, nếu ngài cảm thấy quá nổi bật, tôi đề cử dùng màu số 4 này.”

“Màu số 2 có thể làm da ngài trông trắng hơn.”



Cố Tiểu Nam không nghe được bao nhiêu, trong lòng cô ta đã có lựa chọn cho riêng mình, cô ta thích màu số 2 và màu số 4, hai màu này quá xinh đẹp, Cố Tiểu Nam xếp hàng ở phía sau, cô ta cũng tính toán mua một thỏi son môi.

Vừa rồi cô ta hỏi giá cả, một thỏi son môi ba đồng tiền, hôm nay tới đây vì mua quần áo mới, cô ta mang đủ 40 đồng tiền.

Mua nhiều thêm một thỏi son môi, cũng không tính là cái gì.

Hay là mua hai thỏi cùng một lúc?

Những người mua son môi ở phía trước, còn có thể xếp hàng nhờ người bán hàng dùng son số 4 kia giúp tô son lên môi, có rất nhiều người không mua mà chỉ đứng ở bên cạnh xem mà thôi.

Người bán hàng tô son số 4 này, là đồng chí Tiểu Đinh, cô ở trong đoàn ca vũ, thường xuyên kiêm chức trang điểm cho các diễn viên khác, đã sớm được coi như một chuyên viên trang điểm, trước ngày hôm nay, Tô Hiểu Mạn và cô đã từng nghiên cứu qua, nên trang điểm cho khách hàng như thế nào, dạng môi nào thích hợp với kiểu tô son nào.

Có người khéo tay như cô tọa chấn ở chỗ này, làm trò trước mặt quần chúng vây xem, không ngừng thể hiện cái gì gọi là biến thứ hủ bại thành thần kì.

Một cô gái vốn có bộ dáng bình thường, sau khi được cô tô son cho, không duyên cớ có thêm ba bốn phần tư sắc.

Những người chưa từng nhìn thấy kỹ thuật hóa trang đó bị kích động tới mức điên rồi, rõ ràng môi người này không hề xinh đẹp chút nào, nhưng sau khi được cô tô son môi cho, nhất thời lại trở nên đầy đặn xinh đẹp, còn mang theo tia cười diễm lệ.

“Được rồi, ngài soi gương thử xem.” Tiểu Đinh cười đưa một tấm gương cho cô gái đang ngồi trên ghế.

Cô gái ngồi trên ghế cầm lấy gương, thấy chính mình trong gương, nhất thời vô cùng vui vẻ.

Tiểu Đinh nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ, so với ở nhà bưng thức ăn dọn mâm, cô càng thích tới nơi này trang điểm cho người ta, nhìn đám bọn họ biến thành xinh đẹp dưới bàn tay của cô, cô cảm thấy vô cùng có cảm giác thành tựu.

Cho dù không có kiếm được tiền thì cô cũng rất thích công việc này.

Tiểu Đinh phát hiện thứ mình yêu thích, hóa ra là trang điểm cho người ta.

Cầm gương soi tới soi lui, tay cầm gương căn bản luyến tiếc không buông, hận không thể lúc nào cũng thấy đôi môi đỏ mê người trong gương.

Nhưng những người ngồi chờ bên cạnh đã sốt ruột, “Có thể nhanh chóng nhấc mông lên một chút hay không, những người phía sau vẫn còn đang chờ đó.”

Lúc này người nọ mới hậm hực mà đứng lên.

“Gương ở quầy trang điểm của các cô, tôi cũng muốn mua một cái.”

Một nhân viên khác trong quầy cười, đưa cho cô một cái.

Tiểu Đinh tiếp tục tô môi cho người khác, tay nghề của cô đã sớm được tôi luyện ra rất được, rất nhanh sau đó đã tô xong cái nữa, hình dáng môi vô cùng xinh đẹp thế nhưng lại cực kỳ đơn giản, nhưng những loại bình thường lại càng nhiều hơn, có một số người môi trên mỏng môi dưới lại dày, có số người trời sinh môi mỏng, nên yêu cầu dùng các loại phương thức chọn cho bọn họ một cách tô môi thích hợp.

Còn nói mình muốn vẽ môi nhìn là muốn cắn, cũng thỏa mãn cho các cô.

“Cô tô đẹp một chút giúp tôi với.”

Đội ngũ bán son môi kia vẫn đang tiếp tục, nếu mà chỉ mua son môi chứ không trang điểm thì tốc độ rất nhanh, chẳng qua phần lớn những người mua son môi, đều nhịn không được đứng chờ người bán hàng khéo tay kia tô cho mình một đôi môi đẹp.

Cố Tiểu Nam xếp hàng trong đám người, rất nhanh sau đã đến lượt cô ta, cô mua hai màu son số 2 và số 4, vẻ bên ngoài của hai thỏi son môi này vô cùng xinh đẹp, mặt trên không có hoa văn đặc thù gì, chỉ là một loạt chữ viết bằng bút lông nhô lên:

— Có một mỹ nhân, Thanh Dương Uyển Hề.

Hai chữ Uyển Hề cuối cùng lớn hơn những chữ khác một chút.

Chữ viết này phiêu dật, mang theo phong vị cổ trang nồng đậm, vừa thấy mấy chữ này, trong đầu sẽ hiện ra một mỹ nhân mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng.

Trước khi chế tác son môi, Tô Hiểu Mạn cố tình đi tìm một người viết thư pháp nổi danh, xin ông viết dòng chữ này, vị thầy viết thư pháp kia từng là bạn của ông nội Khương, chẳng qua chỉ là một hàng chữ mà thôi nên vô cùng vui vẻ mà đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play