“Có thể thấy rõ cô ấy là một cô gái có tính cách vô cùng đơn giản, hai chúng ta không thích hợp bên nhau.”
“Cô ấy nên tìm một người đàn ông có cùng sở thích về văn học và âm nhạc như cô ấy.”
Khương Ninh Phong rốt cuộc là thiên về lý trí nhiều hơn tình cảm, anh ấy hiểu rõ tình hình hiện tại của mình không thể hứa hẹn bất kỳ điều gì cho người khác được, càng không phải là thời điểm thích hợp để lập gia đình.
“Có một số việc nhất định phải có người đi làm, không phải anh, cũng sẽ là một người khác….Anh tình nguyện người ra hy sinh là anh, chứ không muốn nhìn thấy các đồng đội ra đi trước mặt mình.”
Tô Hiểu Mạn hiểu được nỗi băn khoăn của anh ấy, nhưng lại không muốn chấp nhận một kết cục như vậy, hai người có duyên như vậy lại phải lỡ mất nhau như vậy sao?
Có lẽ đây mới là kết quả tốt nhất cho cả hai người họ.
Cô gái họ Dương bị kích thích chạy trốn mất rồi, hai người không còn trao đổi thư từ coi như cắt đứt liên lạc với nhau, anh cả cũng có thể tiếp tục thực hiện công việc của mình mà không phải lo lắng gì nữa, Dương Mẫn Thanh cũng có thể tìm được một người có gia cảnh tương đương để kết hôn.
Không ai làm phiền ai nữa.
Vết thương trên cánh tay của Khương Ninh Phong đã gần khỏi rồi, vì vậy cũng không cần phải ở lại đây nữa, anh ấy đã mua vé chuẩn bị rời đi.
Trước khi anh ấy đi, Tô Hiểu Mạn hỏi anh, thật sự không đi nói gì với Dương Mẫn Thanh sao? Kể từ cuộc gặp mặt lần đó, giữa hai người không còn liên lạc gì với nhau nữa, thư từ qua lại cũng bị cắt đứt rồi.
Sau khi tiễn anh cả đi, trong lòng Tô Hiểu Mạn cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như đang xem một bộ phim chưa có tập cuối vậy.
Cô hỏi thăm địa chỉ của Dương Mẫn Thanh, quyết định viết một bức thư nói cho Dương Mẫn Thanh về tình hình và nỗi lo lắng của anh cả Khương.
Tô Hiểu Mạn cảm thấy phương thức giải quyết vấn đề của Khương Ninh Phong sai rồi, dựa vào đâu lại không nói cho cô gái đó biết, anh ấy đến rồi đi như một cơn gió mà không để lại một lời giải thích, tự cho rằng cô ấy là một đóa hoa trong nhà kính, chịu không được thất bại và đả kích, không thể trở thành một người đồng đội kề vai sát cánh bên cạnh anh ấy.
Nhưng sau khi viết lá thư này xong, Tô Hiểu Mạn cuối cùng vẫn không gửi đi.
Cô đột nhiên hiểu được suy nghĩ của Khương Ninh Phong, nếu như cô gửi bức thư này đi, thì có giúp hai người họ thành đôi, có lẽ kết quả sẽ khiến mọi người đều vui vẻ, nhưng có lẽ kết quả cuối cùng sẽ chỉ còn lại một người sống một mình đau buồn trên đời này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hiểu Mạn cũng trở nên nặng nề hơn rất nhiều, nếu như người ta đã từ bỏ rồi, tại sao lại phải đi quấy rầy cuộc sống của người ta chứ?
Theo thời gian trôi qua, ngay cả một chút một chút rung động cũng sẽ tan biến trong cát bụi của thời gian, có lẽ trong tương lai cả hai người sẽ ở đúng thời điểm gặp được người phù hợp với bản thân.
Tô Hiểu Mạn ngồi trong sân cho gà con ăn, bây giờ chúng đã không còn là những con gà con nữa rồi, từng con từng con đều lớn lên khỏe mạnh, chạy nhảy trong hàng rào, dang rộng đôi cánh bay nhảy, mặc dù cánh của chúng còn thưa thớt lông nhưng vô cùng đầy đặn…..Nhìn khá là béo.
Thím Trương ở nhà bên vô cùng hâm mộ với mấy con gà mái nhỏ nhà cô, bà ấy còn nói rằng sang năm cũng phải nuôi mấy con trong sân, Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm mấy con gà mái nhỏ kia, trong lòng thầm nghĩ trong nhà có gà mới lớn, chỉ là chưa đến lúc đẻ trứng.
Để Tạ Minh Đồ giúp cô trông chừng chúng.
Chắc hẳn sắp đẻ trứng rồi, đến lúc đó phải chia sẻ niềm hạnh phúc này của cô với thím Trương hàng xóm, nếu thím Trương biết cô đang rất hạnh phúc, thì hàng xóm xung quanh cũng rất nhanh sẽ biết tâm trạng hạnh phúc khi đó của cô.
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Tô Hiểu Mạn liền cảm thấy tốt hơn rất nhiều, lúc này trên bầu trời có một đàn chim bồ câu bay qua, nghe nói những năm trước không có nhiều bồ câu như vậy, bây giờ trên bầu trời thành phố thường xuyên có thể thấy một đàn bồ câu bay qua.
Chim bồ câu là biểu tượng tượng trưng cho sự hòa bình, mang ý nghĩa tốt lành, đợi thêm vài năm nữa, trong sân nhà cô hẳn có thể tự do nuôi một vài con bồ câu rồi.
Vốn dĩ Tô Hiểu Mạn nghĩ rằng sự việc kia đã qua rồi, kết quả là một tháng sau, có một cô gái trẻ lạ mặt tìm đến nhà, sau khi Tô Hiểu Mạn nói vài câu với cô ấy thì đưa cho cô ấy một bức thư.
Lại đợi một tháng sau, trong nhà truyền đến tin hai người kia sắp đính hôn.
Tô Hiểu Mạn: “??!!!!”
……Trong quá trình này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết vậy?
Cô chỉ biết rằng sẽ có một quá trình, nhưng lại không ngờ được quá trình này giống như ngồi tàu hỏa tiễn vậy, một phát đến nơi luôn?
Quan Chấn Nhạc thấy vậy thì quay sang nói với Tạ Minh Đồ: “Nghe nói lúc trước con phải mất thời gian một năm mới kết hôn được với Mạn Mạn.”
“Con nhìn xem anh trai con đi, tốc độ nhanh như vậy, đúng là trận đánh chớp nhoáng.”
Tạ Minh Đồ: “……”
Đều do tuổi tác hại anh.
Quan Chấn Nhạc chậc chậc hai cái lại nói: “Xem ra cuộc sống độc thân nhiều năm cũng không phải không có lợi.”
“May mà anh cả con đã đi rồi, nếu không thầy cũng không muốn nhìn thấy hai đôi các con đi qua đi lại trước mặt thầy.”
Tô Hiểu Mạn tò mò hỏi thầy chẳng lẽ ông ấy không có mối tình nào trong cuộc đời này sao?
Quan Chấn Nhạc gật đầu lại lắc đầu, khi còn trẻ ông cũng đã từng cưới vợ sinh con, nhưng bây giờ vợ con đều không còn nữa: “Nếu đứa bé kia có thể lớn lên, chắc bây giờ cũng bằng tuổi của tiểu Đồ rồi.”
Đời người thay đổi không lường trước được, ông có thể chữa khỏi bệnh cho người khác, lại không thể chữa khỏi cho chính người nhà của mình.
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn khuyên giải an ủi ông vài câu, Tạ Minh Đồ thậm chí còn ngoan ngoan nghe lời làm một đồ đệ tốt trong một thời gian dài.
Quan Chấn Nhạc cũng nhân cơ hội này lừa anh rất nhiều lần, đem những lầ bị anh lừa trước đây đều trả hết lại cho anh, cũng giống như lợi nhuận vậy còn thu về được rất nhiều tiền lời.
Tạ Minh Đồ: “……”
Tức chết rồi.
Khiến cho trái tim của Tạ Tiểu Đồ luyện thành cứng như đá, ngược lại nhớ lại quá khứ, nói cho ông ấy tuổi thơ của anh đã trải qua những gì, khiến Quan Chấn Nhạc nghe xong khóc thương thay cho anh.
Quá trình lại bị đảo ngược.
Quan Chấn Nhạc nhận ra có cái gì đó không đúng lắm ở đây……
Tô Hiểu Mạn ngồi bên cạnh chỉ cảm thấy hai thầy trò ngồi trước mặt này đều đem tuyệt chiêu giả vờ đáng thương áp dụng vô cùng thuần thục.
Sau đó anh cả Khương còn gọi điện đến đây, anh ấy muốn nhờ Tạ Minh Đồ gọi điện thoại báo cho em trai thứ hai của mình về việc anh ấy làm cách nào tìm được vị hôn thê, Tạ Minh Đồ không đồng ý, anh cả thấy vậy thì thông qua điện thoại vừa đe dọa vừa dụ dỗ Tạ Minh Đồ, đồng chí Tạ Minh Đồ trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi Khương Lôi Ngạn biết anh cả anh thế mà lại có vị hôn thê, thì kinh ngạc đến nỗi hét chửi một câu ‘ĐM’, nói như vậy bây giờ ba anh trai trong nhà chỉ còn mình anh vẫn là kẻ độc thân?!
“Những người anh em, mấy người có phải có chút quá đáng rồi không?!”
“Em trai, em có biết anh cả của chúng ra ghê tởm như thế nào không? Anh ấy sao chép những bức thư tình mà anh ấy đã viết gửi cho anh hai của em xem.”
“Còn nói cái gì mà để anh học tập một chút.”
“Anh ấy còn nói rằng em rất giỏi trong việc viết thư tình.”
Tạ Minh Đồ giả vờ ho khụ khụ nói: “Đúng vậy đấy.”
Khương Lôi Ngạn: “........¥&%%#¥ anh sao lại gặp phải những người anh em như hai người chứ.”
“May mà em ba vẫn còn là một con cẩu độc thân, không nói cũng được, không nói cũng được.”
“Chị ba của em đoán chừng là không lấy được chồng.”
“Anh phải gọi điện thoại cho chị ba em bảo nói nó không cần phải lo, sau này nó không ai lấy nó thì người anh trai này sẽ nuôi nó.”
“Chị ba của em còn đang ở trên đảo ăn cá muối.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT