Khương Ninh Phong nghĩ thầm ông lão này đúng là tính tình lớn, khẳng định là vẫn còn ghi hận lời nói trước đó của anh ấy, may mắn bản thân Khương Ninh Phong cũng là người vô cùng tiêu sái, trả lời: “Em út nhà cháu có thiên phú dị bẩm.”
Quan Chấn Nhạc trầm mặc như suy tư gì, cũng không biết ông đang nghĩ cái gì.
Tô Hiểu Mạn: “....??!!!!”
— Thiên phú dị bẩm có thể dùng như vậy?
Tạ Minh Đồ: “Thiên tướng bánh có nhân.”
Tô Hiểu Mạn đá trên đùi anh một cái: “Anh mới là bánh có nhân.”
Hai anh em nhà này nói chuyện kiểu gì vậy?
Một kẻ thiên phú dị bẩm, một kẻ thiên tướng bánh có nhân?!
“Nhà tôi trừ bỏ em út ra, anh cả anh hai chị ba của nó cũng chưa ai kết hôn cả.”
“Mười tám tuổi nó đã cưới vợ.”
Quan Chấn Nhạc vuốt chòm râu, liếc Tạ Minh Đồ, lời bình tinh chuẩn: “Sóng sau vượt sóng trước,”
Tô Hiểu Mạn: “Nói tiếng người đi.”
Một đám nói thành ngữ bốn chữ thì ghê gớm ha.
Khương Ninh Phong vô cùng hữu hảo mà cười cười: “Em trai bái thầy học nấu ăn là tính toán….”
“Sau này anh cũng phải đến học tập em trai mới được.”
“Biết nấu ăn ít nhất không chết vì đói.”
Tạ Minh Đồ: “...”
Quan Chấn Nhạc gật gật đầu: “Đúng vậy, một người đàn ông như cậu mà không biết nấu ăn, về sau sẽ không lấy được vợ, không ai gả cho cậu đâu.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Chậc, vẫn không nên nói chuyện nữa, nghe đám đàn ông bọn họ nói chuyện phiếm thật sự không thú vị chút nào cả, còn không bằng đám chị em trong đoàn ca vũ kia.
“Các người uống trà cắn hạt dưa đi, anh cả tặng cái radio, chúng ta nghe thử vài mục.” Tô Hiểu Mạn đang định đứng lên đi lấy radio.
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng ấn xuống bả vai cô, tự mình đi lấy, tìm cái radio, mở kênh truyền tin, không bao lâu sau, thanh âm rõ ràng từng câu chữ của MC truyền ra khắp phòng.
“Tiếng lớn quá, mở bé thôi.”
“Tín hiệu chỗ này cũng được phết.”
…
Sau khi Tô Hiểu Mạn nói xông trong phòng lặng ngắt như tờ, bầu không khí cổ quái một cách vi diệu.
Ba gương mặt lạnh nhạt ngồi nghe tin tức.
Tạ Minh Đồ đi nấu ăn, Quan Chấn Nhạc thì không đi, ông nói hôm nay muốn ăn món thằng đệ nấu: “Hầy, dạy mấy ngày giờ cũng nên nghiệm thu thành quả.”
Ông thở dài một hơi, học ngữ khí cậy già lên mặt của Khương Ninh Phong, “ y, dạy được đứa học trò như vậy đúng là không dễ dàng.”
Khương Ninh Phong khách khí nói: “... Em trai tôi được ông chiếu cố.”
Tô Hiểu Mạn: “...” Hai người này kiểu gì vậy?!
Nhưng mà lúc này Tô Hiểu Mạn đột nhiên nhớ tới một chuyện, anh trai Tạ Minh Đồ tên là Khương Ninh Phong, anh hai tên là Khương Lôi Ngạn, vậy chắc chị ba sẽ không tên là cái gì Vũ đâu nhỉ?
Tô Hiểu Mạn nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: “ANh cả, có phải trong tên chị ba có từ Vũ hay không?”
Khương đại ca gật đầu: “Em dâu em thông minh thật đấy, em gái anh tên là Cẩn Vũ.”
Tô Hiểu Mạn nhất thờ cả kinh, mấy anh chị em nhà họ Khương này, có gió có mưa có sấm sét, mưa gió sấm sét… có phải còn thiếu gì đó hay không?
Mưa gió sấm sét… điện?
Tô Hiểu Mạn có hơi hốt hoảng, lúc trước cô biết anh hai Khương tên Khương Lôi Ngạn, mà Khương Yến Đường là Khương Yến Đường, hai cái tên đó của hai người bọn họ là nối tám cây gậy tre cũng không có liên quan gì tới nhau, hoàn toàn bất đồng với mấy anh em nhà Thẩm Minh Nhạc là bình an hỉ nhạc, nhà bọn họ là phong lôi vũ, điện?
— Anh em nhà khí tượng?
Tô Hiểu Mạn không nhịn được hỏi: “...Vì sao vậy?”
Vì sao lão tứ không đặt là Khương X Điện, hay là Khương Điện X?
Tới chỗ này, Khương Ninh Phong cười, anh giải thích: “Bởi vì mẹ anh không cho.”
“ANh nhớ rõ trước đó hình như định đặt là Khương Điện Đình hay Khương Đình Điện gì đó.”
Tô Hiểu Mạn: “...”
Mau cúp điện? Mau ngắt điện?
Tên này nghe thấy thật đúng là ngược tâm…
Các anh chị chiếm hết mưa gió sấm sét, phận em trai cũng chỉ dư lại có mỗi từ điện, sau này có máy tính điện, ti vi điện… Tóm lại cái này không thích hợp cho vào trong tên lắm.
Đù sao thì Đình Điện cũng kì quái.
Điện Đình cũng kì quái.
Trách không được nổi như vậy, không có lấy đủ phong vũ lôi điện.
Quan Chấn Nhạc: “Tôi ngồi cạnh nghe sắp lú luôn rồi, mấy anh em các cậu sao lại có họ không giống với em út?”
Đứa họ Khương đứa họ Tạ, còn có cái gì mà phong vũ lôi điện, phức tạp quá.
Sau khi Khương Ninh Phong giản lược bớt thì kể lại chuyện đã xảy ra cho Quan Chấn Nhạc nghe, sau khi Quan Chấn Nhạc biết thì chỉ gật gật đầu, không nói gì cả.
Chờ tới lúc ăn cơm, Quan Chấn Nhạc nhìn về phía Tạ Minh Đồ, trong ánh mắt nhiều vài phần trìu mến.
Nói chuyện cũng ôn hòa hơn ngày xưa.
“Thằng đệ, tới ăn cái này di.”
Khiến toàn thân Tạ Minh Đồ đều không thoải mái.
Tô Hiểu Mạn liền đem chuyện Khương Đình Điện với KHương Điện Đình nói cho anh nghe, Tạ Minh Đồ: “...”
“Không có liên quan gì tới anh hết.”
Tô Hiểu Mạn Cười: “Đương nhiên là không liên quan gì tới anh rồi, anh là Minh Đồ, anh thỏ con.”
“Còn có thầy cũng biết chút chuyện quá khứ của anh.”
“Vậy sao? Không trách được ánh mắt ông ấy nhìn anh không đúng lắm…” Ánh mắt Tạ Minh Đồ sâu kín, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tô Hiểu Mạn lén lút hỏi anh: “Có phải nhiều thêm vài phần từ ái? Anh có cảm nhận được chút ấm áp nào hay không?”
Ấm áp đến từ ông thầy già như mưa rền gió dữ.
Tạ Minh Đồ: “Không có.”
Anh mím môi, trong ánh mắt có một chút quang mang.
Tô Hiểu Mạn nhìn chăm chú vào đôi mắt anh: “Anh có ý định muốn làm gì? Em cứ cảm giác anh đang suy tính chuyện gì đó.”
Khóe miệng Tạ Minh Đồ treo một nụ cười nhẹ: “Nhân cơ hội này khiến ông ấy đáp ứng vài yêu cầu của anh.”
Tô Hiểu Mạn: “... Anh học hư rồi.”
Hiện tại bán thảm cũng có thể bán một cách thuần thục.
Chỉ là không biết có thể hố ông thầy già này hay là không thôi.
Tô Hiểu Mạn ôm anh, sợ là anh đang ra vẻ nhẹ nhàng, đã lâu lắm rồi không có nhắc tới chuyện quá khứ, hiện tại nhớ lại, đáy lòng Tô Hiểu Mạn vẫn cảm thấy có chút khó chịu, lúc này Tôn Mai đã sớm bị phạt đi tù.
Chuyện quá khứ đều đã trôi qua.
Tạ Minh Đồ đặt bàn tay ấm áp lên bụng cô, Tô Hiểu Mạn hỏi anh có cảm giác gì.
“Lớn hơn một chút.”
“Mềm mại.”
Tô Hiểu Mạn cúi đầu cẩn thận quan sát, bụng nhỏ vốn bình thường xác thật lớn hơn không ít, cô cảm thấy vui mừng đồng thời èm theo đó là chút sợ hãi, đã bắt đầu lộ bụng rồi, mấy tháng sau đó con sẽ càng ngày càng lớn.
Vác một cái bụng như vậy không biết có cảm giác gì.
Nếu có thể trực tiếp xuyên tới sau khi sinh con thì tốt quá.
Tô Hiểu Mạn vùi đầu vào trong ngực Tạ Minh Đồ, đi vào giấc ngủ với giấc mộng đẹp như vậy.
*
Khương Ninh Phong và Quan Chấn Nhạc ở lại căn phòng phía đông, Quan Chấn Nhạc thuận miệng hỏi chuyện tay anh bị thế nào, Khương Ninh Phong không muốn nhiều lời, sợ khiến người nhà lo lắng, nên chỉ nói không có trở ngại gì cả.
“Nếu cậu đồng ý, tôi có thể xem vết thương trên tay giúp cậu.”
Khương Ninh Phong cười lắc đầu, chỉ nghĩ Quan Chấn Nhạc là xuất phát từ hảo tâm tùy ý dò hỏi, tay anh bị thương, tìm không ít thầy thuốc có danh tiếng hỏi qua, đều lắc lắc đầu với anh, lúc này đây, là tới có mục tiêu tìm thầy trị bệnh.
Trước khi trị khỏi hẳn, tạm thời anh sẽ còn gạt người trong nhà.
Thấy anh cự tuyệt, Quan Chấn Nhạc không có hỏi lại nữa, ngáp một cái trở về đi ngủ.
Ngày hôm sau Khương Ninh Phong đi tới nhà cậu ba một chuyến, thăm bà ngoại, bà cụ Mạnh lúc này tinh khí mười phần, trạng thái cực kì tốt, làm Khương Ninh Phong cảm thấy vui mừng.
Cảm xúc bà cụ Mạnh cũng rất cao, từ khi nghe thấy được vợ của đứa cháu ngoại bà mang thai, bà cũng mừng, hiện giờ bà tới tuổi này vẫn sống trên đời, sống lâu một năm là nhiều một năm, bà hy vọng trước khi mình rời khỏi thế giới này, có thể nhìn thấy càng nhiều chắt nội ngoại hơn.
Bà cụ mạnh cực kì vui mừng, tặng không ít đồ vật cho cháu ngoại út, chút quà hiếu kính trước đó nhà họ Mạnh, bà đưa đi cho cháu ngoại hơn phân nửa, để thằng bé cho vợ ăn ngon uống tốt, điều này khiến hai vợ chồng Tạ Trọng Khải không quá thoải mái.
Trước kia đồ vật của bà cụ phần lớn là để lại cho con trai của hai vợ chồng bọn họ, hiện tại lại nhịn chia cho nhà khác một nửa, bọn họ sao mà nguyện ý.
Tạ Trọng Khải và Cao Mộng Nguyệt vội vã thúc giục con dâu cả nhà mình nhanh mang thai, con cháu nhà họ Tạ Bọn họ, mới là cháu trực hệ của bà Mạnh, cũng không tin có đứa chắt nội này, bà còn có thể nhớ tới đứa chắt ngoại kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT