Tô Hiểu Mạn suy đoán phỏng chừng là hai người giận dỗi nhau quá nhiều, cũng không biết bao lần khiến nhau tức muốn ói máu, lúc này đột nhiên muốn Tạ Minh Đồ thay đổi thân phận, nhận ông ấy là thầy, Tạ Minh Đồ không thể tiếp thu được loại thay đổi địa vị chân chính như thế này.

“Ai bảo anh tham chút phiếu thịt ấy làm gì.”

Sau đó lại trêu chọc phải một cụ ông phiền toái.

Còn chiêu cho mình một vị sư phụ về.

Đôi con ngươi đen nhánh của Tạ Minh Đồ nhìn chằm chằm vào cô, chọc một cái vào cái bụng chưa nhô lên của cô, nói: “Chút phiếu thịt ấy vào trong bụng ai đây?”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Cô thừa nhận, đúng thật là vào trong bụng cô.

Tô Hiểu Mạn chui vào trong lòng ngực anh, vuốt lông cho anh: “ANh Tiểu Đồ, anh chịu ủy khuất rồi.”

Tạ Minh Đồ cười hôn lên mặt cô một cái: “Không ủy khuất chút nào.”

“Về sau để ông lão kia điều dưỡng thân thể cho em, tuy rằng tính tình ông ấy cổ quái, miệng thì chẳng tha bất cứ ai cả nhưng mà người lại có thiện tâm, người có tiền hay không có tiền chỉ cần ông ấy nhìn thuận mắt thì sẽ chữa trị, nhưng mà hơi lười nhác một chút.”

“”Nếu không phải cố ý lăn lộn anh thì ông ấy sẽ không chứa bệnh cho nhiều người như vậy đâu.”



Tai nghe anh nói lải nhải, Tô Hiểu Mạn liếc trộm Tạ Minh Đồ, cô cảm thấy mối quan hệ giữa Tạ Minh Đồ và Quan Chấn Nhạc cũng không có tệ tới mức như vậy.

Hai người không giống như thầy trò, mà trông giống một đôi bạn bè hơn.

“về sau nếu ông ấy làm thứ gì cho em ăn thì em phải cẩn thận một chút, tốt nhất là nên để anh nếm thử trước.”

Tô Hiểu Mạn: “...”

Được, không cần nhiều lời, cô biết chắc CT nhà cô từng bị ông ấy hại rồi.

“Anh TC, có phải anh ăn dính thứ gì ngoài ý muốn hay không?”

Gương mặt Tạ Minh Đồ cứng đờ: “...”

Tô Hiểu Mạn hiếu kì nói: “Là vấn đề của nguyên liệu sao? Hay là về khẩu vị? Chẳng lẽ là bỏ thêm thứ gì kì quái vào đó?”

Cô cũng từng nghe nói qua lấy cứt chuột con đỉa con gián gì đó để làm thuốc, vừa nghe thấy đã khiến người ta không thể tiếp thu nổi.

Cái gọi là cà phê cứt chồn cô cũng chưa dám thử qua.

Tạ Minh Đồ lắc lắc đầu: “Mạn Mạn, em đề phòng chút là được.”

Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm anh phải nói rõ ràng thì em mới biết đường mà đề phòng được chứ, bằng không kiểu gì cũng mắc bẫy một lần.

Ngày hôm sau Tạ Minh Đồ bắt đầu thu dọn một hai gian phòng phía đông, anh là cao thủ xây nhà xửa phòng, vốn là cái phòng ở rách nát, dưới bàn tay anh, tìm mấy người thợ sửa quen biết, không tới mấy ngày cũng rực rỡ hẳn lên.

Anh sửa cho Quan Chấn Nhạc một căn phòng.

Quan Chấn Nhạc nói là muốn tới điều dưỡng thân thể cho Tô Hiểu Mạn, Tô Hiểu Mạn may mắn ở chỗ, ông không bắt cô phải ăn thuốc dưỡng thai gì đó, là làm cho cô chút canh dưỡng thai, ăn không có vị thuốc, hương vị cũng không tệ lắm.

Trước mỗi lần Tô Hiểu Mạn ăn đồ ăn bồi bổ, Tạ Minh Đồ đều đích thân nếm trước, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì thì mới để cho Tô Hiểu Mạn ăn.

Thấy thế, Quan Chấn Nhạc cũng chỉ ôm ngực hừ một tiếng: “Đức hạnh đâu.”

“Vợ của học trò ông đây ông đây còn có thể hại được hay sao?”

Tạ Minh Đồ: “...Vậy nên thầy có thể hại con?”

Quan Chấn Nhạc: “Chính bản thân cậu rõ ràng là được rồi, đừng có dành ăn với vợ mình nữa.”

Tô Hiểu Mạn: “..”

Quan Chấn Nhạc quả không hổ là hậu nhân của ngự trù trong cung, trước đó ông nói hẳn là khiêm tốn, tay nghề nấu ăn không biết tốt hơn Tạ Minh Đồ bao nhiêu lần.

Phương diện bếp núc kia của Tạ Minh Đồ mới là… phàm là anh có một chút xíu thiên phú, chắc không đến mức bản thân phải ăn thịt luộc mười mấy năm.

Quan Chấn Nhạc cuối cùng cũng tìm được điểm có thể dùng để trào phúng anh, cái miệng như súng liên thanh kia lại sắp bắt đầu mở ra: “Cậu đang làm cơm cho heo à?”

“Cậu nấu cháo như thế này như thế này?”

“Này chẳng phải vẫn còn hạt ư? Lãng phí nguyên liệu nấu ăn!”

“Tôi nói với cậu rồi, lửa lớn, lửa lớn… Heo nó còn thông minh hơn cậu.”

…Tính cách Tạ Minh Đồ rất quật cường, anh là loại người nếu bị người khác nói là anh không được, anh sẽ nghiến răng chứng minh cho họ thấy là anh sẽ làm được.

Mặt khác, anh cũng có chỗ hơn Quan Chấn Nhạc, đó là kĩ thuật cắt rau của anh.

“Đây là thứ mà thầy cắt? Kĩ thuật cắt rau của ngự trù hoàng cũng?”

“... Chỉ như này như này?”

“Con nhắm mắt lại cũng cắt đẹp hơn thầy.”

Quan Chấn Nhạc: “...”

Hai người đem mấy nguyên liệu nấu ăn bình thường biến thành sang trọng, cắt củ cải cũng phải chú ý một chút, Quan Chấn Nhạc ngại anh không biết xào, Tạ Minh Đồ có tay nghề tốt hơn lại chê ông cắt không đẹp, hai người tranh luận liên tục nhưng mà cũng không phun ra mấy từ tục tĩu.

Khiến Tô Hiểu Mạn nghe như nghe nhạc vậy.

Ngoài ra trình độ ẩm thực mỗi ngày lại tăng lên một ít, cải trắng xào bình thường dần không còn giống cải trắng xào bình thường nữa, cứ như vậy, chỉ sợ miệng cô sẽ bị nuôi tới kén ăn, ăn đồ ăn trong nhà rồi sau này đi tới nhà ăn của đoàn ca vũ, chỉ cảm thấy ăn mà như nhai rơm nhại rạ, không có mùi vị.

Không tới mấy ngày, Quan Chấn Nhạc hoàn toàn ở lại trong viện nhà bọn họ, nhà mình thì mặc kệ, căn bản ông không có con cái, một mình cô tịch ở vài chục năm, vất vả lắm mới tìm được thằng đệ hợp khẩu vị, nên không muốn ở nhà mình nữa.

Lúc này nếu có nghĩ tới thứ gì mới mẻ thì đều có đối tượng để thí nghiệm.

Tạ Minh Đồ chính là đối tượng thí nghiệm mà ông đang nhìn chằm chằm, Quan Chấn Nhạc vô cùng có tinh thần thử cái mới, những thứ mới mẻ ông làm ra, mới thì có mới thật, nhưng tỉ lệ thất bại vô cùng cao, vị của những sản phẩm thất bại vô cùng cổ quái.

Nhưng mà vẻ bề ngoài thì Quan Chấn Nhạc làm tốt lắm, cho dù có thất bại đi chăng nữa, bề ngoài mấy món này vẫn rất đẹp mắt, thoạt nhìn như một món rất ngon.

Nhưng mấy thứ này cũng chỉ nên nhìn mà thôi… ăn vào có hương vị lạ lắm.

Trước kia Tạ Minh Đồ đã mắc bẫy hai lần, đồ ăn Quan Chấn Nhạc làm, không thể nói là cực kì khó ăn, nhưng mà… lại là một loại mùi vị khiến người ta rất khó chịu.

Tô Hiểu Mạn chưa từng nếm qua, cô mới chỉ nghe Tạ Minh Đồ miêu tả qua mà thôi.

Từ sau khi Quan Chấn Nhạc tới đây, thân thể Tô Hiểu Mạn được dưỡng tới càng ngày càng tốt, các loại phản ứng khi mang thai giảm bớt đáng kể, ngày ăn ngon miệng, đêm thì ngủ ngon, còn có thể nghe hai người này đấu võ mồm để giải buồn, khí sắc cả người minh diễm thêm vài phần, làm người trong đoàn ca vũ cũng cảm thấy ngạc nhiên, sôi nổi hỏi cô mang thai có phải có thể dưỡng nhan hay không? Tại sao lại cảm thấy cô càng ngày càng xinh đẹp.

Tô Hiểu Mạn nghe xong đương nhiên là mừng lắm, có hai thầy trò này ở đây, thai nghén gì đó cũng sẽ không có.

Thật ra cô cũng không có mặt mũi đi hỏi.

Nhưng nhìn dung mạo của mình trong gương, đương nhiên là càng ngày càng vui mừng, nói không chừng người thầy là hậu nhân của ngự trù hoàng cung này biết mấy cái bí kíp bảo dưỡng nhan sắc của quý phi thời cổ đại cũng nên.

Lúc nghĩ tới đây, Tô Hiểu Mạn không nhịn được nhớ về giấc mộng kia.

Giấc mộng về Tô quý phi và Tạ thái y.

Nếu có thể mơ thấy đoạn kế tiếp thì tốt rồi!

Tô Hiểu Mạn nghẹn dữ lắm mới không đi hỏi thầy Quan xem trong bụng mình là hai đứa con trai hay là hai đứa con gái hay lại là một nam một nữ. Trong lòng cô có chút nghi ngờ không rõ lắm, cứ cảm thấy phải tới tận ngày sinh mới biết được giới tính của con mình.

Nếu mà biết trước được thì cứ cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

Lúc còn chưa biết thì cô còn có thể ảo tưởng nhiều một chút, nói không chừng là một cặp bé trai, cũng có thể là một cặp chị em, hoặc là một cặp long phượng thai, nếu là long phượng thai thì đó là hai chị em hay vẫn là hai anh em?

Hai đứa nhỏ trong bụng phải cạnh tranh bình đẳng xem ai lớn ai nhỏ.

Tô Hiểu Mạn còn đốc thúc Tạ Minh Đồ dạy dỗ thai nhi, lúc này Tô Hiểu Mạn phải cảm tạ mình được làm việc trong đoàn cã vũ cơ, lỡ như sinh con gái, chúng được xem múa từ trong thai nhi, biết đâu sau này sẽ là kì tài trong giới múa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play