Ngày hôm đó khi Tạ Minh Đồ đứng chung một chỗ với Ôn Bạch Thụ, Tôn Y Y thấy rằng Ôn Bạch Thụ quả thực đẹp trai nhưng khi anh ta cùng Tạ Minh Đồ đứng chung một khung hình, đã hoàn toàn lộ ra điểm yếu của bản thân, đặc biệt là khi chụp chung một bức ảnh, anh ta không còn là người xuất sắc trong số đó nữa.
Trước đây Tôn Y Y luôn cho rằng anh ta là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, không ai có thể so sánh với anh ta được, nhưng bây giờ cô lại không cho là vậy nữa. Trước đây cô ta luôn sống trong thế giới nhỏ của đoàn ca múa, trong ánh mắt cô chỉ có thể nhìn thấy những người nơi này, đắm chìm trong cuộc chiến đấu với Phí Thư Oánh, cô ta thật sự rất thích Ôn Bạch Thụ sao, hay là không cam lòng, muốn cạnh tranh với Phí Thư Oánh?
Ôn Bạch Thụ thong rong qua lại giữa hai người các cô, anh ta nghĩ cái gì khi nhìn thấy hai cô đối chọi gay gắt đâu?
Nghĩ đến việc bản thân dành nhiều thời gian như vậy đi tranh giành Ôn Bạch Thụ với Phí Thư Oánh, trong lòng nhất thời cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.
Không nói đến Tạ Minh Đồ mà cô ta đã gặp ngày hôm đó, những người khác trong đoàn diễu hành dường như cũng rất tốt, Tôn Y Y cảm thấy thẩm mỹ của cô cũng có chút thay đổi, khi bạn nguyện ý mở ra một cánh cửa mới, bạn có thể nhìn thấy càng nhiều phong cảnh xinh đẹp hơn.
Ôn Bạch Thụ liền để lại cho Phí Thư Oánh đi, cô ta muốn đi tìm kiếm phong cảnh mới.
Tô Y Y dự định sẽ hợp tác với một nam diễn viên trong đoàn.
“Đúng vậy, tôi muốn thử thay đổi một phong cách mới!”
Sau khi cô đem chuyện này nói với đoàn trưởng, đoàn trưởng chỉ sững sờ một chút rồi cảm thấy vô cùng vui mừng, trong lòng nghĩ thầm tương lai coi như có thể thành công mỹ mãn rồi, Tôn Y Y vậy mà đồng ý thử thay đổi một bạn diễn mới, việc này có thể giúp ông ta giảm bớt rất nhiều rắc rối.
Nhưng mà đoàn trưởng còn chưa vui vẻ được bao lâu thì Phí Thư Oánh cũng chạy đến tìm ông ta nói muốn cô ta cũng muốn thử thay đổi một bạn diễn mới.
Cô ta không muốn tranh giành gì với Tôn Y Y nữa, nhường lại cho cô ta đi.
Phí Thư Oánh tự nhận bản thân cô ta không thua gì hai người Tô Hiểu Mạn và Tôn Y Y, nhưng cô gái Tô Hiểu Mạn mới tới này đã có một người chồng cao ráo, đẹp trai, lại ưu tú, còn một lòng si mê với cô ấy, mà cô cùng Tôn Y Y lại ở đây tranh giành Ôn Bạch Thụ……
Vậy còn có ý nghĩa gì chứ?
—— không thú vị.
Đoàn trưởng: “……??!!”
Mấy người là đang muốn gây chuyện gì vậy?
Không bao lâu đoàn trưởng đã triệu tập mọi người đến để dàn dựng cho vở kịch sân khấu có hai nhân vật nữ chính mà ông ta đã muốn thử trước đó, lúc mới đầu người của đoàn ca múa còn nghĩ rằng vở kịch mới này sẽ là một vở diễn đối chọi gay gắt, nhưng lại không ngờ được là Tôn Y Y và Phí Thư Oánh đã bắt tay giảng hòa, trở thành bạn diễn của nhau.
“Thật đúng là không ngờ được có một ngày có thể nhìn thấy Phí Thư Oánh và Tôn Y Y trở thành bạn diễn của nhau.”
“Đúng vậy, chị Phí và chị Tôn sao có thể hợp tác với nhau chứ?”
“Cái gì cũng có thể xảy ra cả.”
……
Người của đoàn ca múa sau cú sốc ban đầu, bây giờ chuyển biến thành mỗi người trong đoàn đều chạy tới xem kịch cắn hạt dưa, mấy người họ không ngờ được là tính tình của Tôn Y Y và Phí Thư Oánh thật sự thay đổi, hai người biến kẻ thù thành bạn bè, cùng nhau hợp tác nhảy múa.
Chuyện càng đáng sợ hơn là, sự ăn ý giữa hai người này khiến cho cặp chị em sinh đôi trong đoàn đều phải giật mình.
Làm sao mà hai kẻ trước đây đã từng là kẻ thù của nhau lại có thể hoà hợp ăn ý với nhau như vậy chứ??!!
“Hai người họ kết hợp với nhau thật sự rất ăn ý nha!!”
“Trước đây hai người họ không phải chướng mắt nhau sao?”
"Sao hai người họ có thể nhảy múa ăn ý với nhau như thế, thật giống như đã hợp tác với nhau mấy năm vậy……"
……
Nghe được cuộc thảo luận của những người này, Tô Hiểu Mạn thầm nghĩ trường hợp của hai người Tôn Y Y và Phí Thư Oánh có lẽ chính là người hiểu rõ bạn nhất lại thường là kẻ thù của bạn, bây giờ hai người đã từ kẻ thù biến thành bạn bè, tất nhiên trở thành người hiểu rõ đối phương nhất.Tô Hiểu Mạn cũng không rõ hai người họ làm cách nào mà có thể hóa thù thành bạn như vậy.
—— Nghe nói chuyện này còn có quan hệ gì đó với cô.
"Chắc là do trước đây chỉ có chị Y Y và chị Thư Oánh hai người cạnh tranh với nhau, bây giờ xuất hiện chị Hiểu Mạn tài năng khiến cho hai người họ cảm thấy có chút khủng hoảng?!"
Tô Hiểu Mạn: “?!!!!!”
Chuyện này có quan hệ gì với một nữ diễn viên đang mang thai như cô chứ.
Có người còn tò mò chạy đi hỏi Tôn Y Y và Phí Thư Oánh rằng chuyện gì đã xảy ra giữa hai người họ vậy, hai người họ nghe xong cũng chỉ cười tủm tỉm không nói lời nào.
Điều khiến cho những người trong đoàn càng khiếp sợ hơn chính là hiện giờ hai người họ đều rất ít nhắc đến cái tên Ôn Bạch Thụ.
Sau đó tất cả mọi người đều cho rằng có lẽ do hai người họ từ bỏ việc tranh giành Ôn Bạch Thụ với nhau, vì vậy ….. Hai người từ tình địch trở thành bạn thân?
—— nhưng vì sao hai cô ấy đồng thời đều không còn thích Ôn Bạch Thụ nữa?
Việc này thật là một sự kiện vô cùng quái lạ.
Giống loại chuyện thích hay không thích một người như này, có lẽ chính là một loại huyền học đi, đã trôi qua lâu như vậy mà Ôn Bạch Thụ cũng không thể thành đôi với một trong hai người họ, điều này đã có thể chứng minh rất nhiều sự việc.
Tô Hiểu Mạn quay trở lại vị trí đăng ký hậu cần đơn giản, trong khoảng thời gian này, Tạ Minh Đồ ngày nào cũng bớt thời gian đến đón cô, gần đây thời tiết thay đổi thất thường, có lúc lạnh căm, có lúc lại oi nóng, cộng thêm việc tháng mang thai càng ngày càng lớn, phản ứng nôn nghén của Tô Hiểu Mạn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Trước đây chỉ có những lúc thức dậy buổi sáng và buổi tối mới nôn khan vài lần, nhưng mà bây giờ cả ngày đều không thèm ăn gì, lúc nào trong dạ dày cũng cảm thấy muốn nôn, không muốn ăn cái gì cả, khó khăn lắm mới ăn được một chút lại nôn hết ra ngoài.
Tạ Minh Đồ cùng người trong đoàn ca múa đều rất lo lắng cho sức khỏe của cô, thậm chí đoàn trưởng thấy cô ốm nghén khó chịu như vậy, đều khuyên cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày, tiểu Đinh và những người khác cũng đứng bên cạnh thuyết phục cô.
“Chị Hiểu Mạn, nếu không chị về nhà nghỉ ngơi đi, nhìn chị nôn nghén khó chịu như vậy.”
“Mang thai vậy mà lại khổ sở nhau như vậy, tôi nhìn đều cảm thấy có chút sợ hãi rồi.”
“Là do chị Hiểu Mạn đang mang thai đôi, sẽ vất vả hơn so với những người mang thai bình thường rồi.”
……
Bản thân Tô Hiểu Mạn cũng nôn mửa đến trời đất quay cuồng, bọng mắt phía dưới cũng biến thành màu xanh đen, buổi tối ngủ không được ngon, ban đêm luôn bị mất ngủ, ban ngày đều cảm thấy buồn nôn, vì vậy mà chỉ trong mấy ngày cả người cô đều gầy đi trông thấy.
Tạ Minh Đồ đã đưa cô đến bệnh viện kiểm tra, mọi thứ đều bình thường, chỉ là do thể chất của bản thân cô, bác sĩ cũng chỉ dặn cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt.
Tô Hiểu Mạn không thể chịu được nữa, khiến Tạ Minh Đồ giúp cô xin nghỉ bốn năm ngày để ở nhà điều dưỡng, vẻ mặt cô phờ phạc, cả người ỉu xìu giống như một trái cà ngâm nước dựa vào lòng Tạ Minh Đồ.
Tạ Minh Đồ thấy dáng vẻ cô như vậy thì trong lòng khó chịu không biết phải làm sao.
Ban đêm không ngủ được, ban ngày muốn ngủ bù cũng không ngủ ngon giấc được, cô vùi đầu vào trong lòng ngực Tạ Minh Đồ lẩm bẩm nói: “Anh nói xem con của chúng ta sau này có phải con cú hay không? Bây giờ ban đêm hai đứa nó cũng không cho em ngủ ngon, cả ban ngày cũng không cho em ngủ ngon.”
Tạ Minh Đồ cúi xuống hôn lên trán cô: “Không phải đâu.”
“Ngủ một lát, để anh ôm em ngủ.”
Tô Hiểu Mạn gật đầu, trong lòng nghĩ đến việc phải đợi mấy tháng nữa mới có thể dỡ hàng, cô cảm thấy người làm mẹ thật sự quá vất vả.
Cô nghe người khác nói sinh đôi còn rất dễ bị sinh non?
Đợi đến khi cô ngủ một giấc tỉnh dậy, Tạ Minh Đồ đã nấu cho cô một bát cháo bổ dạ dày, Tô Hiểu Mạn nhíu mày uống sạch chén cháo, cô luôn không thích hương vị nhà nhà của cháo, muốn ăn gạo kê cay do bà nội gửi đến, Tạ Minh Đồ lại không cho cô ăn đồ ăn có mùi vị nặng, sợ cô ngửi thấy sẽ nôn mửa càng khó chịu hơn.
“Em muốn ăn mì chua cay!”
Tạ Minh Đồ nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Được được được, một chút nữa anh sẽ nấu cho em ăn.”
“Muốn cho nhiều dấm, muốn cho nhiều ớt cay.” Đã không cho phép cô ăn chân gà tẩm ớt cay do bà nội gửi đến, thì ớt cay bình thường cũng có thể cho phụ nữ có thai ăn chứ?
Người xưa đều nói ăn chua sinh con trai, ăn cay sinh con gái, cô lại cùng lúc muốn ăn cả chua cả cay, chẳng lẽ cô thật sự mang long phượng thai?
Tô Hiểu Mạn vuốt bụng mình, sau khi ăn được món mì chua cay mà cô mong nhớ ngày đêm, cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ có điều sau khi ăn xong lại nôn hết ra…..
“Thật sự vô cùng khó chịu”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT