Không lâu sau Tô Hiểu Mạn chạy ra khỏi sân, có một đôi tay đột nhiên từ phía sau che lại đôi mắt của cô, không cần đoán cô cũng biết người này là ai.

“Xú cẩu tử, buông ra.”

Đây là một góc khuất nhỏ, Tạ Minh Đồ ấn cô vào trên tường hung hăng hôn thật lâu, như là muốn trút bỏ điều gì đó. Tô Hiểu Mạn ôm anh giữa trời tuyết đang rơi.

Những bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, năm mà Tạ Minh Đồ sinh ra cũng rơi xuống một trận tuyết như vậy.

Những bông tuyết như lông vũ rơi lất phất, tiếng gió rít lên cuốn rơi những bông hoa lê khiến cho tầm nhìn trở nên mơ hồ. Trong buổi chiều chạng vạng đầy sương mù trong xanh, có hai bóng người giống như những bông tuyết, rơi xuống phản chiếu trên tường đá màu xám.

Tô Hiểu Mạn phóng túng thân thể của mình dựa vào bên người đàn ông, trong tuyết rơi, hai người gắt gao mà ôm chặt lấy nhau, tựa như trên đời này chỉ còn lại hai người bọn họ, không còn có người khác cùng những chuyện khác.

Tô Hiểu Mạn ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện lông mi của Tạ Minh Đồ phủ xuống một lớp tuyết, rất là xinh đẹp.

Tạ Minh Đồ buông bả vai cô ra, nhìn chăm chằm vào đôi mắt đầy nước mắt của Tô Hiểu Mạn. Sau khi xác định chỉ có bóng mình phản chiếu trong con ngươi màu hổ phách, lại một lần nữa cúi đầu hôn nhẹ nhàng dừng ở cái trán, thái dương, lông mày, đôi mắt, chóp mũi và lại đến đôi môi mềm mại kia.

Đã có vô số lần hôn môi giữa bọn họ, cho dù là người mới thì cũng đã rút ra được một số kinh nghiệm trong những lần thử nghiệm như vậy.

Tô Hiểu Mạn đáp lại nụ hôn của anh, tay cô vuốt ve trên gương mặt, từ lông mày một đường đi xuống, nhẹ nhàng lướt qua đôi mi cong vút dài xinh đẹp, đến xương mũi thẳng tắp và ngón tay cái xẹt qua cánh môi của anh.

Sau khi nụ hôn của anh kết thúc, lưng của Tô Hiểu Mạn đang dựa ở trên tường bỗng nhiên ôm lấy cổ vai của anh và cắn trên hầu kết đang phồng lên, Tạ Minh Đồ toàn thân cứng đờ, nhưng lại là nuông chiều dung túng mà đem yếu ớt xương sụn đưa tới trước mặt cô.

“Mạn Mạn……” Anh động tình mà kêu cô một tiếng.

Tô Hiểu Mạn ghé bên tai anh ôn nhu mà nói một tiếng: “Sinh nhật vui vẻ, Minh Đồ.”

Trong gió lạnh có hai người cầm tay ở bên nhau, mười ngón tay đan vào nhau.

Khi hai người bọn họ trở lại nhà của ông nội, Tạ Nhã Tri đã rời đi. Đương nhiên, nếu là bà ta không rời đi thì hai người bọn họ cũng sẽ không trở về.

Đôi tai Tạ Minh Đồ có thể nghe thấy tiếng động trong phòng từ rất xa, có thể làm một số chuyện đỡ rắc rối hơn.

Vừa vào nhà Tô Hiểu Mạn liền nấu canh gừng cho hai người, Tạ Minh Đồ thân thể nóng khi trời đổ khởi tuyết, anh thật không cảm thấy lạnh chút nào, mà Tô Hiểu Mạn vội vàng đi ra nên trên người không có mặc nhiều quần áo, tuyết rơi một lát đều cảm thấy lạnh, vì thế Tạ Minh Đồ liền ôm cô, đem nhiệt độ cơ thể của mình truyền cho cô.

Cuối cùng gió tuyết vẫn là quá lớn, Tạ Minh Đồ đem cô bảo vệ rất tốt, nhưng Tô Hiểu Mạn lại lo lắng cho anh, với bộ quần áo mỏng manh đó thật có thể chống đỡ được cái lạnh của gió tuyết sao?

Tạ Minh Đồ vừa cười vừa uống lên chén canh gừng, giơ cánh tay chứng tỏ bản thân thật sự rất tốt.

Tô Hiểu Mạn cúi đầu uống một ngụm canh gừng, canh nóng khiến cho yết hầu của cô có chút đau, nhưng thân thể cũng dần ấm lên. Bà nội Khương lúc này đi tới, chỉ chỉ đôi môi của cô.

Tô Hiểu Mạn hoảng hốt, giây tiếp theo cô chạy đến trước gương mới phát hiện bộ dạng của chính mình thảm không nỡ nhìn, môi cô bị con chó nào đó cắn sưng lên, giống như vừa làm giải phẫu môi, lại hồng lại sưng, một hình ảnh mê người khi chịu đủ chà đạp.

Chưa kể trên cổ chỗ nào cũng có vết đỏ loang lổ, may mắn bây giờ là mùa đông mặc nhiều quần áo, mới không bị bà nội phát hiện nhiều dâu tây như vậy.

“Bà nội, đây là vừa rồi cháu ăn kem bị đông lạnh.” Tô Hiểu Mạn lạy ông tôi ở bụi này mà tự cho chính mình tìm cái cớ.

“Ngày mùa đông cháu không nên ăn đồ lạnh, cháu xem miệng đều trở thành như thế này.”

“Cháu nói tại sao ngoài sân tuyết rơi như thế mà vẫn còn có người bán kem, cháu thấy mấy đứa trẻ con mua, cháu liền đi theo……”

Bà nội Khương: “……”

Lời bào chữa này cảm thấy không được khéo léo cho lắm.

“Hiểu Mạn, không có việc gì, cháu không cần phải nói nữa, bà nội là người từng trải, bà biết……”

Tô Hiểu Mạn: “……”

Biết cũng không ảnh hưởng đến xã hội của chúng ta.

Ông nội Khương đi tới vỗ vỗ vai Tạ Minh Đồ, khen nói: “Cháu được lắm, rất có khí chất oai phong của ông năm đó.”

Tạ Minh Đồ tò mò hỏi: “Ông nội, ông năm đó là oai phong như thế nào?”

Ông nội Khương bị nghẹn một chút, nghĩ thầm đứa trẻ này đầu óc có phải hay không một cây gân, đây là chuyện có thể nói thẳng ra sao? “Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời, đứa trẻ ngốc cháu tự suy nghĩ đi.”

“Cháu có thể cưới được Hiểu Mạn làm vợ, thật đúng là mèo mù gặp phải chuột chết.”

“Lúc trước ông theo đuổi bà nội cháu, chính là ——” lúc nói tới đây, ông nội Khương dừng lại.

Tạ Minh Đồ hiểu ra trong giây lát: “Cháu may mắn hơn ông nội.”

Ông nội Khương dậm chân: “Cái thằng nhóc này làm sao có thể nói chuyện như vậy?”

Tạ Nhã Tri đi rồi, bà ấy để lại quà sinh nhật cho Tạ Minh Đồ, ngoài ra cũng có quà cho con dâu Tô Hiểu Mạn, bà đã chuẩn bị cho Tạ Minh Đồ chính là một bộ áo khoác mùa đông, tay nghề rất tinh xảo và giá cả khá cao. Tạ Minh Đồ chỉ là nhìn thoáng qua, không có mặc, anh mang áo khoác cũ của ông nội ngồi ở đống lửa nướng khoai.

Ông nội Khương trên người khoác chính là áo khoác quân đội, dưới chân cũng đang nướng khoai.

“Ông nội, ông lại lật một mặt bên kia bằng không chỉ có một nửa chín.”

Ông nội Khương ghét bỏ mà nhìn anh một cái, “Còn phải để cháu nhắc nhở sao? Ông nội đương nhiên biết.”

Chuẩn bị cho Tô Hiểu Mạn là một cái khăn quàng cổ cùng mũ có thêu hoa đa dạng, Tô Hiểu Mạn đặt quần áo, khăn quàng cổ mũ ở cùng nhau, nhờ bà nội Khương tìm một chỗ cất giữ.

Bà nội Khương chưa nói gì, “Lần sau để Nhã Tri mang về, về sau cũng đừng tặng nữa.”

Bốn người cùng ăn một bữa cơm chiều, chúc mừng Tạ Minh Đồ sinh nhật mười chín tuổi. Hôm nay ông nội Khương vui vẻ một chút liền mở bình rượu trắng, lôi kéo cháu trai nhỏ của mình nhất định phải uống cùng ông.

Tạ Minh Đồ từ nhỏ đến lớn chưa từng chạm qua rượu, cũng không có cơ hội chạm vào rượu, nhưng bây giờ ông nội Khương lôi kéo, anh lại không dám từ chối, cùng ông uống lên chút rượu trắng.

Ông nội Khương tuy rằng thường ngày không uống rượu nhưng tửu lượng của ông rất tốt, dạy bảo cháu trai nói: “Ông nội bình thường không chạm vào rượu không chạm vào thuốc, nhưng là ông nội cháu tửu lượng chính là trời sinh.”

“Những người đó muốn chuốc say ông đều vô dụng.”

“Tiểu Đồ, chúng ta có thể không thường xuyên uống rượu, nhưng là nếu là có cơ hội thì có thể uống, tới, hôm nay ông nội rất vui, cùng nhau uống hai ly.”

“Uống.”

Tạ Minh Đồ cũng là trầm mặc, một ly rượu trắng trực tiếp uống hết, uống vài chén rượu vào bụng, cả người đều choáng váng, phân biệt không rõ đông nam tây bắc.

Tô Hiểu Mạn đem anh mang về phòng, mặt anh đỏ bừng cả cổ, chỉ biết đối với cô cười ngây ngô, trong miệng luôn gọi Mạn Mạn Mạn Mạn.

Cô đi lấy nước giúp anh lau chùi thân thể, anh cũng tùy ý Tô Hiểu Mạn đùa nghịch, Tô Hiểu Mạn cởi áo của anh, lau phía trước ngực và sau lưng, chờ đến lúc cởi quần, Tô Hiểu Mạn sửng sốt một chút.

Sau đó lại nghĩ thầm không phải chưa thấy qua, tự mình lau chùi con ma men này một lần, ban ngày còn ầm ĩ Mạn Mạn làm giúp ta, hiện tại chỉ có thể thành thành thật thật mà ghé vào trên giường ngủ, Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm:

Em thật là phí nhiều sức lực giúp anh.

Cô lau chùi cơ thể người đàn 1 mét 86 này xong là giống như chạy một vòng 800 mét, Tạ Minh Đồ tuy rằng gầy nhưng cân nặng cũng không nhỏ, toàn bộ là cơ bắp rắn chắc, cơ bụng cũng có tám khối.

Lúc trước Tô Hiểu Mạn tưởng sáu khối, vừa rồi mới cẩn thận đếm kỹ, còn thuận tiện chọc vào ở mặt trên sờ soạng vài lần, suýt chút nữa đánh thức Tạ Minh Đồ, làm cô giật mình.

Cô không nghĩ lại giúp anh thêm một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play