Tạ Minh Đồ rũ mắt cười cười, Tô Hiểu Mạn gắp cho anh một miếng thịt kho tàu; “Không cần nhớ về những ngày tháng khổ cực đó nữa, về sau sẽ cho anh ăn nhiều đường.”

“cảm ơn Mạn Mạn.” Ánh mắt Tạ Minh Đồ ôn nhu, thành thành thật thật ăn miếng thịt kho tàu kia.

Khương Lôi Ngạn đột nhiên cảm thấy mình đã nói sai lời rồi: “Em trai gầy quá, ăn nhiều một chút.”

Bà nội Khương nói: “Đúng vậy, Tiểu Đồ quá gầy, phải ăn cho tới khi chắc nịch.”

Tô Hiểu Mạn: “Có nghe chưa, bảo anh ăn nhiều một chút.”

Tạ Minh Đồ gật gật đầu, anh nhìn về phía ông nội Khương: “Ông nội, về sau ông nấu cho cháu ăn đi, cháu muốn nếm thử tay nghề của ông nội.”

Bàn tay bưng chén của ông nội Khương khựng lại một chút, lập tức cự tuyệt: “Không được, món ông nấu là dành riêng cho lão đại và lão nhị ăn, cháu và Hiểu Mạn ăn món bà nội làm.”

Khương Lôi Ngạn: “Mọi người đừng nói chuyện nữa, ngày mai để cháu đi nấu.”

Ông nội Khương: “Cứ để ông nấu đi! Ông phải nấu cho cháu dâu và cháu trai út mấy món mới lạ.”

Tô Hiểu Mạn, Tạ Minh Đồ, bà nội Khương: “...”

Cũng không biết chuyện giữa hai người này là thế nào.

*

Đại viện nhà họ Khương.

Buổi tối trên bàn cơm ba người Khương Lập Dân, Tạ Nhã Tri, Khương Yến Đường đang ăn cơm, Khương Lập Dân không rên tiếng nào cúi đầu mà ăn cơm, Tạ Nhã Tri tuy rằng hay mở miệng hỏi Khương Yến Đường vài câu lại có vẻ hơi thất thần.

“Con ở bên thôn Kiều Tâm bên kia có ăn uống được không?”

“Cái thôn đó như thế nào?”



Khương Yến Đường một năm một mười mà trả lời, hắn cau mày đáp lại một câu, vấn đề này rõ ràng Tạ Nhã Tri đã hỏi hắn những ba lần, hắn cũng đã trả lời ba lần, nhưng mà Tạ Nhã Tri hoàn toàn không chú ý.

Đã quên mất hết những gì mình đã hỏi, có lẽ căn bản bà ấy chẳng để ý tới câu trả lời của hắn, mà đang suy nghĩ những thứ khác.

Biểu tình Tạ Nhã Tri có chút nôn nóng mà nhìn chằm chằm bức tường.

Đêm đã khuya, đêm nay bà ta ăn chưa tới hai miếng cơm, nhìn thấy Khương Yến Đường mà mình tâm tâm niệm niệm cũng không vui vẻ lắm, cũng chẳng có tâm trạng ăn uống.

Bà ta thầm mắng thằng bé lão nhị kia thật đáng chết, nổi tính tình thì thôi, còn dẫn theo một đứa em trai có tính tình cũng chẳng kém, hôm nay vừa mới về đến nhà, tới bữa cơm cũng chưa ăn đã bỏ chạy mất tăm mất dạng.

Còn đứa bé kia cũng chẳng vừa, hai vợ chồng đều đi hết, Tạ Nhã Tri vốn chỉ cho rằng lão nhị chỉ nói như vậy thôi, khẳng định là chạy ra kéo bọn họ về, kết quả, chẳng thấy bóng dáng của ba người bọn họ.

Bà ta đợi cả buổi chiều cũng không thấy bóng người nào về.

Đứa con dâu kia trực tiếp nói lời đó với bà ta, vốn trong lòng bà ta còn một bụng hỏa khí không có chỗ phát tiết, hiện tại như dùng nắm đấm đánh lên bông, không dễ chịu chút nào cả.

Nhìn như thế này có lẽ hôm nay sẽ không về nữa, có lẽ mai sẽ quay lại.

Có lẽ chúng nó ở nhà ông bà nội, ở lại bên đó một đêm cũng tốt, mai lại quay về.

Bảo Khương Lập Dân đi hỏi một chút, ông cũng không đi hỏi, vốn hôm nay vì mấy đứa trẻ trở về, ngày hôm qua Tạ Nhã Tri ra ngoài mua không ít đồ ăn ngon, hiện nay đang hót mấy thứ như bánh quy bánh kem, đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh còn giúp làm giò heo kho, thịt chân giò kho tàu…

Bà ta còn thu dọn mấy cái phòng trong nhà, còn chuẩn bị dầu gội đầu dầu dưỡng tóc xà phòng thơm cho đứa con dâu chưa từng gặp mặt, nếu không phải không biết số đo, còn muốn chọn cho cô vài bộ quần áo đẹp.

Ai mà biết được rằng vừa mới gặp mặt đã tan rã trong không vui, những thứ này bà ta chuẩn bị cũng không cần dùng đến.

Tới mấy miếng bánh kem kia, Khương Yến Đường ăn hai miếng, Khương Lập Dân lắc đầu không ăn, Tạ Nhã Tri cũng không có tâm trạng ăn uống.

Ba người ngồi quanh bàn ăn cơm, bầu không khí còn kì quái hơn cả lúc chỉ có hai người là Khương Lập Dân và Tạ Nhã Tri ăn cơm.

Một cặp vợ chồng, và đứa “con nuôi” của bọn họ.

Con ruột thì chẳng đứa nào ở đây cả.Tạ Nhã Tri đều có oán trách với mấy đứa con kia của mình, nhưng nhìn Khương Yến Đường trước mắt, vốn dĩ bà ta cho rằng mình sẽ vui vẻ, nhưng mà lúc này lại không cười nổi nữa, lúc này tâm lý bà ta hoảng loạn, luôn nghĩ tới đứa bé hôm nay vừa mới gặp mặt kia.

Hiện tại bà ta mới cảm thấy, nó gầy quá, cao cao gầy gầy, còn gầy hơn hai đứa anh trai của nó, cũng không biết lúc nhỏ thằng bé lớn lên như thế nào…

Bọn họ đều nói rằng người phụ nữ kia đã đánh chửi cay nghiệt đay nghiến nó từ nhỏ, cũng đúng thôi, trộm đánh tráo con trai của bà ta, sao có thể đối xử với thằng bé tốt được.

Ở nông thôn nghèo khổ như vậy, ăn không ngon mặc không tốt, tới sách cũng không cho nó đọc, bà ta còn nói muốn bóp chết thằng bé…

“Đây là lần cuối cùng tôi lễ phép xưng hô một câu chú Khương, dì Tạ, tôi và Hiểu Mạn chỉ tới đây gặp mặt các người một lần, hiện tại cũng đã thấy mặt nhau rồi, không quấy rầy chú dì nữa.”

“Hy vọng về sau không gặp lại nhau nữa.”

Lời nói lạnh lùng của thằng bé đó vang vọng ở bên tai bà ta, lúc Tạ Nhã Tri nhớ lại mới phát hiện vẻ mặt của nó rất lạnh, căn bản đó không phải là ánh mắt đang nhìn người mẹ sinh ra mình, lời nó nói cũng chỉ là lời khách khí mà thôi, nó là con trai ruột của bà ta, về sau sao có thể không gặp mặt nhau được.

Cho dù nó chưa từng đi học, bà ta cũng sẽ không để nó quay trở lại nông thôn nữa, về sau cũng không để nó phải chịu khổ chịu nhọc, vậy mà sao thằng bé này lại không thể tiếp nhận thêm một người anh trai nữa chứ.

Nếu ban ngày không xuất hiện sự cố, người một nhà êm đẹp ngồi cùng nhau ăn cơm ở đây, một bữa tiệc lớn vô cùng náo nhiệt, làm người một nhà hòa bình không tốt hơn ư?

Thằng bé này… thằng bé này thật đúng là….

Không gọi bà ta một tiếng mẹ đã bỏ đi rồi.

Bà ta làm như vậy là quá quắt lắm sao? Có phải nó hận bà ta hay không?

“Người ta muốn bóp chết con trai ruột của bà, bà lại nâng niu con trai người ta như tâm can.”

“Nhà họ Khương các người đúng là buồn cười thật, người ác độc như Tôn Mai còn biết thương tiếc đứa con ruột của chính mình, ha ha, còn biết tranh thủ “thân phận” cho hắn ta, mà hai người các người căn bản không xứng làm cha mẹ, khiến người ta buồn nôn!”

Cảm xúc Tạ Nhã Tri hoảng loạn, bà ta an ủi bản thân mình rằng sẽ không, hiện tại đã tìm được con trai ruột mình về, nhất định nó phải nhận bà ta là mẹ, chẳng lẽ bọn họ còn muốn trở về nông thôn ư?

Ở lại nhà ông bà nội chúng một hai ngày sau đó nhất định sẽ quay về.

Cha mẹ ruột đều thương nó, sao có thể đối xử với nó không tốt được.

Một bữa cơm ba người ăn chẳng thấy có mùi vị gì cả, đồ ăn thừa còn hơn nửa bàn, may mà lúc này bắt đầu vào mùa đông, thời tiết lạnh, còn có thể đêr lại được một ngày, Tạ Nhã Tri bảo Khương Yến Đường về phòng nghỉ ngơi, cũng không có tâm tình nói những chuyện khác với hắn.

Khương Yến Đường trầm mặc gật gật đầu, cũng không mở miệng nói chuyện.

Hôm nay hắn mới về nhà họ Khương, thân phận của hắn vô cùng xấu hổ, may mắn là Tạ Nhã Tri vẫn đối xử với hắn như bình thường, sau đó Tạ Nhã Tri và Tạ Minh Đồ xảy ra tranh chấp, không thể tránh được, trong lòng hắn có chút mừng thầm mà chính bản thân hắn cũng phỉ nhổ.

Chẳng qua trong bữa cơm vừa rồi, những mừng thầm đó đều tan thành mây khói.

Tạ Minh Đồ mới là con trai ruột của Tạ Nhã Tri, Tạ Nhã Tri có đối xử với hắn tốt như thế nào đi chăng nữa, thì chung quy bản thân hắn cũng không phải con trai ruột của bà.

Vừa rồi lúc đối mặt với Tạ Nhã Tri, hắn vốn định bảo Tạ Nhã Tri không cần nhận hắn làm con nuôi, để hắn về lại với gia đình của chính mình là được, nhưng những lời này hắn nghĩ rồi lại chẳng thể cất lên được.

Dù sao thì hắn cũng lớn lên ở nhà họ Khương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play