Hiện giờ Khương Lập Dân đã tiếp nhận được sự thật này, ông thực sự cảm thấy có lỗi với đứa con út này. Bởi vì bọn họ làm cha mẹ sơ sẩy nên mới để kẻ cắp thực hiện được âm mưu, dẫn tới việc con trai ruột của mình bị kẻ cắp ngược đãi mà lớn lên.

Ông thực sự hổ thẹn với đứa nhỏ này, sau này đương nhiên phải bồi thường cho nó thật tốt.

Mặt khác, là một người đàn ông, con trai ruột của mình phải chịu bạc đãi, lại phí công giúp người khác nuôi dưỡng con trai tận mười mấy năm, Khương Lập Dân không thể nào nhịn nổi cơn tức này.

“Sao lại phải vội vã đón chúng nó trở về như thế? Chúng đã ở nông thôn nhiều năm như vậy rồi, không phải đã sớm quen với sinh hoạt ở quê rồi hay sao, ông đón chúng vào trong thành làm cái gì?” Tạ Nhã Tri nghĩ đến việc chồng mình muốn đón đứa con trai nhà quê vô văn hoá và cô vợ nông thôn của nó tới đấy liền cảm thấy vô cùng mất mặt.

Lớn lên ở nông thôn, không có văn hóa, nhất định sẽ có tật xấu thích chiếm món lợi nhỏ của người nhà quê. Hai người đứa nó đi vào đại viện rồi thì không phải bà ta sẽ bị những phu nhân kia cười nhạo hay sao?

Hai đứa chúng nó tới trong thành cũng giống như bà ngoại Lưu tiến vào Đại Quan Viên vậy, không biết sẽ khiến bao nhiêu người cười chê dè bỉu, thể diện của nhà họ Khương bọn họ sẽ bị ném hết.

Thể diện của bà ta sẽ bị Uông Nhất Bình đạp dưới lòng bàn chân mất.

Trước kia Tạ Nhã Tri luôn nói con trai nhỏ của mình tốt, con trai út Khương Yến Đường của mình là ưu tú nhất. Hiện tại đứa con trai ưu tú của bà ta đã không còn, biến thành một đứa nhà quê chân đất.

“Nó là con cháu nhà họ Khương của chúng ta, đương nhiên là tôi muốn đón nó về nhà rồi.” Khương Lập Dân thực sự không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của vợ mình. Con trai út của ông đã phải chịu đủ mọi khổ sở từ nhỏ, sao có thể để nó ở lại thôn Kiều Tâm thêm được nữa?

Người ta đều nói con không chê mẹ xấu. Đã làm cha mẹ thì dù con cái có ra sao đi nữa thì cũng vẫn nên chiếu cố con mình thật tốt, luôn suy nghĩ cho con mình chứ.

“Mỗi tháng gửi cho hai đứa nó chút tiền, để cho bọn họ ở nông thôn chăm chỉ làm ruộng không được hay sao?”

Ngón tay Khương Lập Dân run rẩy chỉ vào Tạ Nhã Tri, “Đó chính con trai ruột của chúng ta, là đứa con trai do chính bà sinh ra đấy! Bà làm mẹ mà lại nhẫn tâm như vậy, bà còn không muốn nhìn thấy con trai mình ư?”

“Nhiều năm như vậy con trai út của tôi luôn là Khương Yến Đường, tự nhiên ông nói con trai tôi là một người khác, tôi không thể tiếp thu được.”

Lần đầu tiên hai vợ chồng cãi vã đến mức muốn từ mặt nhau thế này. Tạ Nhã Tri không hy vọng, cũng không muốn thấy con trai ruột trở lại nhà họ Khương, mà Khương Lập Dân lại kiên định muốn bồi thường đứa con trai út này, nhất định phải đón hai vợ chồng con trai về nhà họ Khương.

Khương Lập Dân ném một xấp tư liệu xuống đất, “Bà nhìn kỹ xem đi, bà nhìn xem con trai ruột của bà từ nhỏ phải sống cuộc sống thế nào. Bà nhìn xem bà đã nuôi con hộ một người đàn bà độc ác đến mức nào đi!”

Trong lòng Tạ Nhã Tri hoảng hốt, càng sợ hãi cái gì thì càng không muốn tìm hiểu về nó. Bà căn bản không xem xấp tư liệu mà Khương Lập Dân ném xuống đất.

Bà nghĩ thầm, chỉ là sinh ra ở nông thôn thôi mà, từ nhỏ thiếu quần áo thiếu đồ ăn linh tinh. Ở nông thôn lớn lên thì còn có thể có cuộc sống khổ sở hơn nữa chắc?

Tạ Nhã Tri chỉ tập trung suy nghĩ về Khương Yến Đường ưu tú của mình. Bà ta không muốn mất đi một đứa con trai ưu tú như vậy chút nào hết.

Bà ta nuôi dạy Khương Yến Đường mười mấy năm, dù quan hệ của bọn họ không phải là mẹ con cùng huyết thống thì cũng đã sớm sâu sắc như mẹ con ruột thịt rồi.

Mạc Huyên Nghi tới thăm bà ta cũng khuyên nhủ: “Dì Tạ, dì có công nuôi dưỡng Yến Đường mười mấy năm, dù thế nào thì anh ấy cũng có thể tính là một nửa con trai của dì mà.”

“Sau này nhất định anh ấy sẽ hiếu thảo với người mẹ là dì thôi.”

“Nếu không, dì nhận Yến Đường làm con nuôi đi, anh ấy vẫn có thể là con trai của dì và chú Khương mà.”

Tạ Nhã Tri sửng sốt một chút, “Nhận làm con nuôi sao?”

Hô hấp của bà ta như dừng lại một chút, trong lòng lập tức vui lên, cho rằng chuyện này cực kỳ ổn. Nhận Khương Yến Đường làm con nuôi rồi thì sau này thằng bé vẫn có thể tính là con cháu của nhà họ Khương.

Tuy rằng người đàn bà độc ác Tôn Mai kia dám lén tráo đổi con của mình, thế nhưng…… người đàn bà đó đã đưa tới cho bà ta một đứa con trai vô cùng ưu tú. Nhiều năm như vậy rồi, bà ta vẫn luôn cảm thấy hãnh diễn khi có được một đứa con trai như vậy.

Thật sự là bà ta không đành lòng để đứa bé Khương Yến Đường kia phải chịu khổ ở nông thôn.

Nếu nhận thằng bé làm con nuôi rồi thì coi như bà ta có năm đứa con là được.

“Nhận Khương Yến Đường làm con nuôi?” Lúc Khương Lập Dân nghe được lời này từ Tạ Nhã Tri thì lập tức lắc lắc đầu, “Không được, sao có thể làm như thế chứ, nó là con trai của người phụ nữ họ Tôn kia mà.”

“Sao lại không được cơ chứ? Những chuyện kia là do người đàn bà kia làm chứ có phải do thằng bé làm đâu, nó chẳng biết chuyện gì cả. Nói thật thì tôi còn muốn cảm ơn người phụ nữ kia đấy, ít nhất bà ta cũng giúp tôi có được một đứa con trai ưu tú như vậy.”

“Sao bà có thể nói ra những lời như vậy được cơ chứ? Bà xem những tư liệu kia chưa, chẳng lẽ bà không đau lòng cho con trai ruột của mình một chút nào hay sao? Bà thử nghĩ xem con trai ruột của bà có thể chấp nhận được việc bà nhận Khương Yến Đường làm con nuôi hay không?”

“Sao nó lại không chấp nhận được? Bây giờ chúng ta đã đón nó và cô vợ kia của nó vào trong thành rồi, so với chỗ mà nó lớn lên từ nhỏ thì tốt hơn nhiều. Đến lúc đó chúng ta an bài một công việc đàng hoàng cho hai vợ chồng nó, nó còn cái gì mà oán trách nữa?” Tạ Nhã Tri không cảm thấy quyết định này có gì không tốt cả. Khương Yến Đường đã sống ở nhà họ Khương mười mấy năm, đã là một phần tử của nhà họ Khương bọn họ, nhận làm con nuôi cũng chẳng sao cả.

Mà con trai ruột thì bà ta cũng sẽ không bạc đãi nó, sẽ tìm cho nó và cô vợ ở nông thôn kia của nó một công việc đàng hoàng, bọn họ còn gì không thỏa mãn nữa?

“Bà, Tạ Nhã Tri, sao bà có thể ngang bướng hồ đồ như vậy cơ cứ? Bà có tin là nếu bà làm như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ làm loạn cái nhà này lên không?” Khương Lập Dân lắc lắc đầu. Cả đời này ông không làm chuyện gì sai, lại không nghĩ rằng con cái trong nhà sẽ gặp phải loại chuyện này. “Sao bà có thể đối xử tàn nhẫn với con ruột của mình như vậy cơ chứ?”

“Khương Lập Dân, nói gì đi nữa thì Yến Đường cũng là đứa con trai mà chúng ta nuôi dưỡng mười mấy năm cơ mà! Nó đã gọi ông là cha mười mấy năm rồi, ông không thể làm tròn trách nhiệm của người cha với thằng bé một chút hay sao? Dù người ngoài có nói thằng bé không phải là con trai của chúng ta, thế nhưng ông thật sự có thể nhẫn tâm để nó trở lại cái loại gia đình đó hay sao?”

“Nhà ta cũng chẳng khó khăn gì, nuôi thêm một đứa con thì có làm sao?”

“Ông để lão nhị đi đón Tạ Minh Đồ đi, bảo nó nhất định phải đưa Yến Đường cùng về đây. Nếu không đưa được Yến Đường về thì tất cả bọn chúng cũng đừng có mà trở lại!”

*

“Chó má, nó còn chẳng bằng lòng trở về…… bảo con đi khuyên ư? Con tuyệt đối không đi đâu! Mẹ con còn nói như vậy nữa, đầu óc của bà ấy bị lừa đá rồi hả? Cha nói xem mẹ có tiện không cơ chứ, nuôi con cho người ta thì không nói, con trai ruột cũng chẳng thèm để tâm……”

Khương Lập Dân nhíu mày: “Sao con lại nói mẹ mình như vậy được?”

“Dù gì thi con cũng không khuyên đâu, con chỉ đón em trai với em dâu trở về thôi. Nếu mẹ không cho bọn con vào nhà thì con dẫn hai đứa cùng đến nhà ông bà nội là được.” Khương Lôi Ngạn trực tiếp cúp điện thoại.

Trong điện thoại cha anh lại muốn anh đi khuyên bảo rồi đưa Khương Yến Đường về nhà, mẹ ruột của anh còn nói nếu không đưa Khương Yến Đường về thì tất cả bọn họ cũng đừng trở về nữa cơ chứ.

Khương Lôi Ngạn cười lạnh vài tiếng, cảm thấy đầu óc của mẹ mình đúng là có bệnh mà.

Coi Khương Yến Đường như bảo bối, những đứa con khác của nhà họ Khương như bọn họ thì bỏ mặc?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play