Sau Khương Lôi Ngạn nghỉ trưa xong, đi một chuyến tới chỗ ở của thanh niên trí thức, tự nhiên là anh ta đi tìm Khương Yến Đường, nói đến cùng, Khương Yến Đường chung quy vẫn là đứa em trai mười mấy năm của anh ta, hơn nữa, lúc trước là do Tôn Mai trộm đổi trẻ con, Khương Yến Đường không có ký ức, cũng không rõ ràng lắm chính mình không phải con cái nhà họ Khương.

hiện giờ hắn phải chịu lực đánh vào cũng rất lớn.

Lúc này nếu về nhà họ Khương, đương nhiên là hy vọng hắn trở về cùng nhau. Không biết Tạ Nhã Tri hiện tại đã biết chân tướng hay chưa, Khương Lôi Ngạn nghĩ vậy, anh ta cảm thấy cho dù cha có không đành lòng như thế nào đi nữa, mẹ anh ta lúc này cũng nên biết chân tướng.

Có lẽ đều truyền khắp trong đại viện cũng nên

“Khương Yến Đường, anh trai cậu…… Anh ta tới đây, không phải Tạ lão nhị, là anh trao ở nhà họ Khương.”

Người ở chỗ Thanh niên trí thức đã sớm nhận được tin tức Khương nhị ca tới trong thôn, xảy ra một chuyện lớn như vậy, nhà họ Khương tự nhiên là phải có người lại đây.

Mặt khác…… Nếu Khương gia nhận Tạ Minh Đồ trở về, như vậy Khương Yến Đường thì sao? Khương Yến Đường có phải về sau ở lại nhà họ Tạ làm con trai hay không?

Ngày tháng hiện tại của nhà họ Tạ quá thảm, Tôn Mai bị mang đi, nghe nói là phải chịu hình phạt, không đi 5 năm 10 năm ra không được; Tạ lão đầu trở nên ngẩn ngẩn ngơ ngơ, gặp ai cũng nói chính mình nuôi mấy đứa con trai đều không hiếu thuận, tới mẹ ruột chính mình cũng không muốn đi thăm một chút, người qua đường hỏi ông vì cái gì không tự mình đi, ông ta cũng không đáp; hai vợ chồng Tạ lão đại mang theo sáu đứa con, ở trong thôn sống cũng khổ sở; trong nhà Tạ lão nhị lại càng không cần phải nói, hiện tại không có người chống đỡ, mọi gánh nặng đều đè lên trên người gã, phảng phất là muốn đem tất cả những gì được hưởng thụ trước đây lấy lại hết, Tạ lão nhị và vợ là Hứa Diễm Lan, càng là hai ngày một trận cãi nhau nhỏ, ba ngày một trận cãi nhau lớn, chỉ lo cãi nhau; Tạ lão tam đã hoàn toàn suy sút; Tạ Thải Hương chạy về nhà chồng, cô ta thấy vớt không được chỗ tốt gì, còn chịu bị hắt một thân toàn hôi hám, đã không tính toán trở về nhà mẹ đẻ nữa.

Ông Tạ cầu đứa con gái này đi thăm Tôn Mai, Tạ Thải Hương trả lời không muốn.

“Mẹ cô lúc ấy đối xử với cô tốt như vậy, đứa con gái thân thiết với bà ấy nhất như cô cũng không đi thăm bà ấy.”

“Lúc trước bà ấy thương yêu chị dâu hai còn hơn cả đứa con gái ruột là con này, cho dù muốn đi thăm, thế nào cũng nên là chị dâu hai.”

Để lại những lời này, Tạ Thải Hương cũng không quay đầu lại đi rồi.

Nhà họ Tạ hoàn toàn biến thành một cục diện rối rắm.

Khương Yến Đường trước nay đều không có về nhà họ Tạ liếc mắt một cái, ông Tạ thấy thế, đã chết tâm với hắn, thứ mà phần mộ tổ tiên nhà họ Tạ bốc ra xem ra không phải khói nhẹ, mà là khói đen.

Là khói đen làm nhà họ Tạ bọn họ dính phải tai họa.

Ông Tạ hiện tại chỉ hận không có sinh ra đứa nhỏ này, hiện tại cũng sẽ không làm đến mức nhà họ Tạ cửa nát nhà tan.

Ông Tạ ở cùng với Tôn Mai lâu rồi, logic tự hỏi của ông ta và Tôn Mai đồng dạng một cách lạ lùng.

“Là một tai tinh, vừa sinh ra đã hại mẹ nó.”

“Không biết cảm ơn, cho dù mẹ nó có làm sai nhiều đi nữa, lúc trước cũng là vì muốn tốt cho nó.”

Ông Tạ mắng Khương Yến Đường không có bổn phận ở trong thôn, nói hắn vong ơn, nói hắn không biết tốt xấu, nói hắn ham phú quý, rõ ràng là con cháu nhà họ Tạ bọn họ, còn mặt dày mày dạn giả mạo là con cháu nhà họ Khương.

Ông ta đã không cần mặt mũi, bất chấp tất cả trực tiếp tới chỗ ở của thanh niên trí thức mà mắng, lại khiến cho không ít người tới xem náo nhiệt.

Mặt khác nhóm thanh niên trí thức khuyên can ông ta mãi, cũng không thể nào khuyên được, lâu lâu lại tới mắng một hồi, phảng phất làm như vậy, là có thể tiêu trừ sự khiếp đảm cùng phẫn hận trong nội tâm ông ta.

Người sai không phải ông Tạ, mà là Tôn Mai và một đám con trai bà ta sinh.Khương Yến Đường hoàn toàn không phản ứng ông ta, hắn sẽ không nhận những người này làm thân nhân của chính mình, hắn không có thân nhân xấu xa như vậy, từ trong xương cốt Khương Yến Đường khinh thường đôi vợ chồng Ông Tạ và Tôn Mai này.

Hắn hận xuất thân của chính mình cực kỳ.

“Vì cái gì mà trên người tôi lại gặp phải chuyện như vậy?”

Này hết thảy hết thảy, đều bắt đầu từ khi hắn xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.

Bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức người ta nói Khương Lôi Ngạn tới, nói gặp qua ở cửa thôn, trái tim Khương Yến Đường nhảy bang bang, đó là anh hai hắn, anh ấy còn có thể lại đây, thuyết minh phần lớn người nhà họ Khương đều biết chuyện này.

Như vậy Tạ Nhã Tri khẳng định cũng biết.

Khương nhị ca vừa đến thôn Kiều Tâm, cũng không có trực tiếp tới chỗ ở của thanh niên trí thức gặp mặt hắn, trước kia Khương nhị ca, ở dưới sự dặn dò phải chăm sóc, nhất định sẽ thường xuyên chiếu cố hắn, nhưng là lúc này đây, anh vừa tới, đã vội vàng chạy tới chỗ em trai ruột của anh ta là Tạ Minh Đồ.

Nhà họ Khương sẽ không chấp nhận hắn nữa.

“Khương Yến Đường, anh hai cậu tới đây! Không phải Tạ lão nhị, là anh hai ở nhà họ Khương.”

Khương Yến Đường nghe được Khương Lôi Ngạn tới, cũng hoàn toàn không cảm thấy cao hứng, nhưng hắn vẫn là quyết định gặp mặt Khương Lôi Ngạn.

Ở trong ký túc xá Khương Yến Đường, Khương Lôi Ngạn gặp được Khương Yến Đường xa cách đã lâu, mấy ngày trước mẹ còn gọi điện thoại, bảo anh chiếu cố Khương Yến Đường, không nghĩ tới thế sự biến hóa quá nhanh, trước mắt người này đã không còn là em trai ruột của anh ta nữa.

Dù vậy, người cha Khương Lập Dân vẫn là dặn dò anh ta, bảo anh ta mang theo hai người Tạ Minh Đồ và Khương Yến Đường cùng nhau về nhà họ Khương một chuyến.

Tùy ý nói vài câu đau không ngứa với nhau, đối với đứa em trai này Khương Lôi Ngạn cũng không biết nên nói chút cái gì, an ủi thì anh ta hoàn toàn nói không nên lời, rốt cuộc Khương Yến Đường mới là người chiếm tiện nghi, đứa em trai ruột của anh ta chịu khổ nhiều năm như vậy phải thanh toán như thế nào?

Bởi vậy, Khương Lôi Ngạn trực tiếp vào vấn đề chính “Hai đứa về nhà họ Khương một chuyến với anh.”

Cùng nhau trở về? Còn bao gồm Tạ Minh Đồ sao?

Khương Yến Đường lắc đầu, “Em không phải con cái nhà họ Khương, em còn có tư cách gì về nhà họ Khương.”

“Cha mẹ muốn gặp cậu.”

mấy người thanh niên trí thức Bên cạnh đi theo xem náo nhiệt, tỷ như Lâm Bạch Tuấn, đứng ở một bên khuyên nhủ: “Khương Yến Đường, bác trai bác gái tốt xấu gì cũng nuôi cậu nhiều năm như vậy, trở về xem họ đi.”

Lâm Bạch Tuấn cảm thấy Khương Yến Đường không nhất định sẽ bị trục xuất khỏi nhà họ Khương, Tạ Nhã Tri đối đãi hắn, còn thân hơn đối đãi con trai ruột của mình.

Cùng lắm thì về sau liền làm con nuôi nhà họ Khương.

Thế nào cũng so trở lại cái nhà họ Tạ thối nát kia, cái nhà họ Tạ kia, người một nhà đều không phải con người, Tôn Mai là người phụ nữ vừa ích kỷ vừa điên, Ông Tạ càng là người gánh không dậy nổi chuyện lớn, không có ý thức trách nhiệm chút nào.

cha mẹ Như vậy, Khương Yến Đường trước mắt sinh ra ưu tú, thật không thể nói là xấu trúc mọc măng tốt.

Lâm Bạch Tuấn không hy vọng Khương Yến Đường thiên chi kiêu tử như vậy bị người nhà họ Tạ làm chậm trễ, hắn hẳn là có tiền đồ càng tốt hơn, không thể vứt bỏ tài nguyên nhà họ Khương.

Dù sao nhà họ Khương có ba đứa con trai, lại thêm một đứa nữa cũng không nhiều lắm, thiếu một đứa cũng không ít, chẳng sợ không có quan hệ huyết thống, nhưng hắn còn có ân nuôi nấng mười mấy năm, như vậy tình nghĩa mười mấy năm qua, sao có thể đơn giản như vậy là có thể dứt bỏ?

Lại nói, Tạ Nhã Tri là người thích thể diện, bà thật sự có thể tiếp thu đứa con trai và con dâu lớn lên ở nông thôn sao? Cho dù lớn lên lại đẹp, hai người cũng chẳng có chút văn hóa nào, trở lại đại viện, còn không bị người ta cười nhạo, này không phải chuyện dì Tạ có thể chịu đựng được.

Ai, vì sao lại cho chuyện như vậy lộ ra ánh sáng chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play