Ông nhìn thấy mẹ vợ người khác cũng không có thích con rể như vậy.
Trong lòng ông thực khó chịu, trước kia muốn ăn cái kẹo, Liễu Thục Phượng keo kiệt bủn xỉn không cho, thay vào đó, con rể Tạ Minh Đồ đến thì trong nhà bình kẹo đều vơi đi hơn một nửa.
Tô Quốc Đống liền chưa thấy qua chàng trai nào thích ăn kẹo đến như vậy, một chút nam tính đều không có, làm sao có thể xứng đôi với con gái của ông.
Ông đối con rể Tạ Minh Đồ, vẫn cứ là cái mũi không phải đôi mắt.
Liễu Thục Phượng hướng ông mím môi mà bẹp hạ miệng, “Tôi cao hứng, tôi chính là cao hứng, tôi vì con gái con rể của tôi cảm thấy cao hứng.”
Làm trưởng bối, Liễu Thục Phượng cũng không tiện tự mình đi xem trò cười phân gia của Tạ gia, bà làm con trai và con dâu cả canh giữ ở bên ngoài, nếu là Tạ gia dám bắt nạt con gái của bà, thử xem? Nếu là bạc đãi con gái con rể bà, bọn họ Tô gia chính là không đồng ý.
Liễu Thục Phượng vui vẻ ở nhà chờ kết quả, lại đem Ngưu Nam Chức Nữ hát một lần thêm một lần thì thấy Tô đại ca vội vã chạy về.
“Tại sao lại vội vàng như vậy, uống miếng nước.” Liễu Thục Phượng hiếm khi rót cho anh ta một ly nước đường.
Tô đại ca không quan tâm đến việc uống nước, cùng Liễu Thục Phượng báo cáo tin tức chấn động, “Mẹ, đã xảy ra chuyện lớn?”
“Làm sao vậy, không phân gia?”
Tô đại ca: “…… Còn không biết phân hay không phân.”
Liễu Thục Phượng thu hồi tươi cười trên mặt, bà còn tưởng rằng chuyện phân gia xảy ra chuyện gì đó: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con không bảo vệ em gái, con còn chạy về.”
“Có chuyện lớn đã xảy ra.”
“Bất kể chuyện lớn gì thì con cũng phải bảo vệ em gái, bọn họ Tạ gia hôm nay làm sao?”
Tô đại ca hít một hơi thật sâu, “Mẹ, hôm nay lúc phân gia, Hiểu Mạn bọn họ đột nhiên lấy ra cái cái gì giấy xác định, nói em rể không phải con trai ruột của nhà họ Tạ.”
“Cái gì?” Liễu Thục Phượng giật mình một chút, sau đó phục hồi tinh thần lại vỗ tay cười to: “Đây là chuyện tốt nha!! Mẹ xem Tôn Mai bà ta cũng không sinh đứa con trai đẹp như vậy.”
Liễu Thục Phượng hừ hừ hừ mà cười, nghĩ thầm chính mình cũng là người gặp qua việc lớn, việc này việc nhỏ không thể làm bà cảm thấy khiếp sợ, bà ở trên vai Tô đại ca chụp xuống, “Con nhìn lại mình xem, con như thế nào đều không có điểm bình tĩnh, em gái đều kết hôn, con còn gọi to gọi nhỏ như vậy.”
“Chuyện này không phải là cái gì chuyện lớn, đây chính là một chuyện tốt, không phải con trai nhà họ Tạ càng tốt.” Liễu Thục Phượng tình nguyện con rể là cái cô nhi, cô nhi cũng tốt, không có nhiều người thân cực phẩm, nhiều việc phiền lòng như vậy.
“Bọn họ Tạ gia có phải là không muốn phân đồ vật cho nó không? Không cho cũng là trong dự đoán rồi.”
“Kêu em gái và em rể con buổi tối về nhà ăn cơm.”
Tô đại ca thấy mẹ hắn có bộ dáng vô cùng bình tĩnh, nghĩ thầm quả nhiên vẫn là mẹ hắn ăn mặn nhiều, ổn trọng, “Mẹ, em rễ là bị nhà họ Tạ đổi lấy con nhà người khác.”
“Đang yên đang lành tại sao lại nhắc tới Khương Yến Đường.” Vừa nghe đến cái tên này, Liễu Thục Phượng cảm thấy khó chịu, không thể nào thoải mái, bà nghĩ thầm hiện tại hai vợ chồng son đang sống chung tốt, nhưng đừng lại liên lụy ra một cái gì mà Khương Yến Đường, tỏi Yến Đường.
“Là cùng với Khương Yến Đường đổi!!” Tô đại ca nóng nảy, xem ra mẹ hắn còn không có ý thức được sự tình nghiêm trọng.
“Con có thể hay không đem chuyện này nói cho rõ ràng, lúc trước làm con chăm chỉ đọc sách con không đọc, hiện tại lời nói cũng đều không nói rõ.”
“Mẹ, hiện tại người trong thôn đang nói, Tạ Minh Đồ mới là con trai nhà họ Khương, Khương Yến Đường là con trai ruột nhà họ Tạ!!”
“Lúc ta mới về, Tôn Mai đang chạy đến chỗ thanh niên trí thức.”
Nghe được lời này, Liễu Thục Phượng cái ky trên tay không cầm chắc, cả người bà suýt nữa đứng không vững.
Có ý tứ gì? Con rể là con trai nhà họ Khương, Khương Yến Đường là nhà họ Tạ?
…… Thế giới này cũng thay đổi quá nhanh đi.
Quăng tám sào cũng không tới cả hai, đều có thể liên hệ ở bên nhau.
“Con nói chính là thật sự?!”
“Còn không biết, nhưng là bọn họ đều nói Khương Yến Đường cùng anh em nhà họ Tạ lớn lên giống nhau!”Việc tách hộ khẩu của nhà họ Tạ kết thúc trong ảm đạm, cuối cùng vẫn không thành công tách ra, bởi vì không ai còn tâm trạng để tiếp tục việc này nữa, anh cả Tạ nhìn thấy vậy thì dứt khoát cũng không muốn đòi thêm số tiền trong tay bố mẹ mình nữa, dẫn theo Tần Tú Anh cùng mấy đứa trẻ và túi đựng chút đồng nát quay về nhà mình.
Ngày hôm sau tìm hàng rào ngăn giữa hai nhà, coi như là đã tách hộ khẩu vậy.
Bây giờ cứ tạm thời ở lại đây, đợi một khoảng thời gian nữa, sẽ xây một căn nhà khác ở trong thôn.
Tạ Minh Đồ và Tô Hiểu Mạn mang đồ đạc ở trong phòng trước đây dọn đến căn phòng cũ của nhà họ Tô, người nhà họ Tạ đứng bên cạnh cũng không dám ngăn cản hai người, ông Tạ co đầu rút cổ ở trong phòng hút thuốc, khiến cho trong phòng mù mịt khói thuốc, ông ta chỉ ước cứ như vậy mọc cánh thành tiên, không muốn đối mặt với thực tế nữa.
Con người ông ta cũng cần thể diện, vậy mà bây giờ chuyện xấu trong nhà ông ta đều đã bị người trong thôn biết hết, ông Tạ khó mà tưởng tượng được sau này ra ngoài mọi người sẽ nhìn ông ta như thế nào.
Nói đi nói lại, ông Tạ vô cùng hối hận, lúc trẻ ông ta đáng lẽ ra không nên cưới người phụ nữ Tôn Mai này.
Ông Tạ chỉ lo đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, cũng không quan tâm hai vợ chồng Tạ Minh Đồ dọn đồ đạc ra sao, lão nhị nhà họ Tạ đã đuổi theo Tôn Mai, Hứa Diễm Lan dắt Tạ Diệu Tổ đứng ở bên cạnh không dám nói gì, Tạ Diệu Tổ thật ra muốn nói gì đó nhưng bị Hứa Diễm Lan ngăn lại không cho nói lung tung.
Hứa Diễm Lan hiểu rõ tình huống lúc này của nhà chồng cô ta, Tôn Mai không ở đây, cô ta cũng không có gan càn rỡ giở trò ngang ngược.
Về phần lão tam nhà họ Tạ, anh ta căn bản không quan tâm Tạ Minh Đồ có phải con ruột nhà họ Tạ hay không, cũng không thèm để ý Khương Yến Đường anh em với anh ta hay không, anh ta bây giờ vợ con ly tán, Chu Tiểu Hủy ly hôn với anh ta, hai đứa con gái cũng đi theo vợ cũ, đứa con trai duy nhất còn chưa sinh ra cũng đã không còn nữa rồi, đối với anh ta bây giờ không còn chuyện gì đau khổ hơn những chuyện này nữa.
Tạ Minh Đồ nhanh chóng dọn xong đồ đạc của hai người, cuối cùng cầm một cái búa lớn lên, đập nát căn phòng lụp xụp đã từng là của anh ta ở nhà họ Tạ, chỉ sau mấy tiếng vang lớn ‘loảng xoảng’, chỗ đó đã trở thành một mảnh toàn vụn đất đá.
Anh tận mắt nhìn căn phòng mình đã ở hàng ngàn hàng vạn đêm từ từ sụp xuống, cũng như là những ngày tháng tăm tối và đau khổ đó theo âm thanh ‘ầm ầm’ kia đang dần sụp đổ trong ký ức anh.
Cuối cùng chỉ còn lại kí ức của những ngày tháng hạnh phúc bên Mạn Mạn, cùng với ánh sáng mặt trời rực rỡ, ấm áp và dễ chịu.
Tạ Minh Đồ sẽ không để lại căn phòng này cho người nhà họ Tạ.
Tô Hiểu Mạn nhìn hành động này của anh ấy cũng không khuyên can gì, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn.
Người trong thôn tự nhiên cũng để ý thấy hành động của Tạ Minh Đồ, nhưng không ai dám đứng ra ngăn cản, dù sao thì căn phòng Tạ Minh Đồ đập cũng không phải tài sản chung của thôn.
Đương nhiên, quan trọng nhất là trong tay anh đang cầm búa.
Cái búa nhưng không có mắt đâu.
Mọi người biết trong lòng của Tạ Minh Đồ khẳng định rất tức giận, bất cứ ai khi biết bản thân lẽ ra phải có cuộc sống ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ trưởng thành, có một gia cảnh tốt nhưng lúc sinh ra lại bị người khác tráo đổi cướp mất những thứ vốn thuộc về mình, bị đưa về một gia đình nghèo khó, từ nhỏ bị đánh đập, hành hạ...
Huống chi là bây giờ anh chỉ đập nhà, nếu đổi là người khác, có khi còn lấy búa đập vỡ đầu người khác ra ấy chứ.
Vốn dĩ còn có một số người thân họ hàng của nhà họ Tạ muốn lấy “đạo lý tình cảm” để thuyết phục Tạ Minh Đồ, ý muốn anh tha thứ cho nhà họ Tạ, tha cho người đã phạm phải sai lầm Tôn Mai, mặc dù năm đó Tôn Mai đã gây ra việc như vậy nhưng dù gì thì bà ta cũng còn chút lương tâm nuôi anh khôn lớn.
Công ơn nuôi dưỡng cũng là công…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT