Chỗ ở của các thanh niên trí thức.

Hôm nay mấy thanh niên trí thức ở đây cũng tập trung đến xem việc nhà họ Tạ, chỉ có hai người Khương Yến Đường và Lâm Tuấn Bạch không đi, nhưng lúc bọn họ sắp xếp công cụ làm việc cũng nhắc đến chuyện này.

"Hôm nay là ngày nhà họ Tạ tách hộ khẩu đấy, rất nhiều người đến đó xem trò hay."

"Còn phải nói, với tính bất công của người đàn bà Tôn Mai đó, thì đến kẻ ngốc cũng biết sự việc tách hộ khẩu hôm nay của nhà bọn họ sẽ có kịch vui để xem."

"Nhắc đến chuyện này tôi cũng bị sốc, không ngờ rằng chỉ vì việc tách hộ khẩu mà vợ của lão tam nhà họ Tạ đi bệnh viện phá thai."

"Sáng sớm nay, Triệu Thanh Thanh đã dẫn một đoàn người đi xem trò hay rồi, cậu nói xem hai chúng ta có nên đi hỏi thăm tình hình như thế nào rồi không?"

Khương Yến Đường cụp mắt lắc đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, nói: "Loại việc như vậy, không đáng phải quan tâm làm gì."

Nghĩ đến nhà họ Tạ, trong lòng Khương Yến Đường không khỏi cười nhạo.

Loại gia đình lạc hậu, ngu muội và thô tục như vậy hoàn toàn không đáng nhắc đến, cũng không biết khi nào đất nước mới có thể đem vinh quang văn hóa giáo dục đến thôn quê lạc hậu này, để cho những kẻ ngu muội nghèo đói này có thể được đi học.

Giang Yến Đường đã tìm hiểu về nhà họ Tạ, ông Tạ là một kẻ ba phải nghiện hút thuốc, không có tiếng nói gì trong gia đình, theo lời người khác nói thì khi còn trẻ thường bị trong thôn cười nhạo; Tôn Mai càng là cực phẩm trong cực phẩm, không kể đến việc bà ta thiên vị gia đình con thứ của mình, chỉ tính những chuyện mất mặt xấu hổ mà bà đã làm, cũng được một sọt lớn.

Lão đại nhà họ Tạ nhiều năm không ở nhà, không quan tâm đến vợ con, để vợ con mình ở nhà bị Tôn Mai bắt nạt; Lão nhị tính tình tục tằng thô lỗ, trông thì rất khôn khéo nhưng lại là kẻ không đứng đắn, có chút háo sắc, vợ của anh ta ở nhà ham ăn biếng làm, sinh được đứa con trai Tạ Diệu Tổ tự cho mình là giỏi giang; Lão tam là kẻ vô cùng trọng nam khinh nữ, suốt ngày rêu rao chuyện này với mọi người, anh ta vô cùng căm ghét hai đứa con gái của mình….Đến nỗi lão ngũ nhà họ Tạ thì….

Trình độ của tên quỷ nghèo đó cũng tạm được, không cao cũng chẳng thấp, nhưng anh ta sinh ra ở đây thì cả cuộc đời cũng chỉ đạt được trình độ như vậy mà thôi, không nhận được sự giáo dục tốt, tầm mắt chỉ quanh quanh trong cái thôn Kiều Tâm nhỏ bé này.

Không phải chỉ là biết lái máy kéo thôi sao, nhưng đối với lão ngũ nhà họ Tạ mà nói, đây đúng là một chuyện đáng giá khoe khoang.

Mặc dù trong lòng luôn nói quan niệm “Mọi người đều bình đẳng” nhưng trong lòng những người giàu đều cho rằng những tên nông dân ngu dốt không hiểu văn hóa, chỉ biết ở nông thôn cắm mặt làm ruộng là thuộc về loại người gần như thấp kém trong xã hội này.

Dù nói thế nào đi nữa, những người dân ở nông thôn sinh ra có xuất thân gia đình tốt đẹp, vinh hoa phú quý nhưng vẫn khát vọng được đến sống trong thành phố, sau khi trở thành giáo viên nhà nước, bác sĩ nhà nước,...đó quả thực là một bước nhảy vọt giai cấp.

Nghĩ đến nhà họ Tạ, Khương Yến Đường lại lắc đầu, những thứ này cũng không phải là thứ anh ta nói là có thể thay đổi, xuất thân của mỗi người từ lúc sinh ra đã là như vậy rồi.

"Xảy ra việc lớn rồi, xảy ra việc lớn rồi!!!"

Bên ngoài chỗ ở của thanh niên trí thức vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, mấy thanh niên trí thức đang vội vàng chạy về, miệng thở hổn hển, hận không thể lập tức nói cho mọi người biết tin tức giật gân mà họ mới biết.

"Lâm Trí, mấy cậu không phải đang đi xem trò hay sao? Bây giờ trò hay đã hết rồi à." Lâm Tuấn Bạch thấy bọn họ thở hồng hộc chạy về thì cười trêu nói.

Bàn tay Lâm Trí quạt quạt gương mặt đỏ bừng của mình, miệng vẫn lặp lại nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

"Tin tức vô cùng giật gân!!!"

“Lâm Tuấn Bạch, cậu chưa biết chuyện gì xảy ra đâu, nếu tôi nói cho cậu tin này, cậu nhất định sẽ há hốc mồm kinh ngạc.”

"Việc về nhà họ Tạ à?" Lâm Tuấn Bạch nghe thế thì tò mò hỏi.“Là chuyện của nhà họ Tạ nhưng lại không chỉ là chuyện của mỗi nhà họ Tạ.” Lâm Trí nói, cổ họng anh ta khô khốc, rõ ràng muốn ngay lập tức thông báo với mọi người việc mình biết nhưng khát nước quá nói không nên lời.

Lâm Tuấn Bạch rót cho anh ta cốc nước, hỏi: “Người nhà họ Tạ trong lúc tách hộ khẩu gây mâu thuẫn đánh nhau rồi?”

Lâm Trí ừng ực uống nước ngắt quãng nói: “Còn nghiêm trọng hơn thế nữa….”

Thấy anh ta lề mề không nói, mấy thanh niên trí thức về cùng anh ta nhịn không nổi nói thẳng ra: “Lão ngũ nhà họ Tạ không phải con ruột nhà họ.”

Lâm Bạch Tuấn nghe vậy thì sửng sốt, "Ah?! "

Còn có cả loại chuyện này, chẳng lẽ lão ngũ nhà họ Tạ là đứa con bị nhặt về sao? Trách không được Tôn Mai vẫn luôn đối xử tệ bạc với anh ta, hóa ra là vì đó không phải là con ruột của bà ta.

“Không phải, anh ta là đứa trẻ bị bà ta tráo đổi với nhà người khác.”

“Bọn họ nói Khương Yến Đường mới là con ruột nhà họ Tạ!”

Lâm Tuấn Bạch giật mình hỏi: “Khương Dương Đường hay Khương Dương Đường? Đây là người ở đâu thế?”

“Là thanh niên trí thức Khương của chúng ta đấy.”

Lâm Tuấn Bạch nghe vậy thì cười phá lên nói: “Mấy người đang nói chuyện cười à? Khương Yến Đường? Mấy người biết Khương Yến Đường là con nhà ai không? Sao có thể bị người nhà họ Tạ nói đổi——”

Nói đến đây, Lâm Tuấn Bạch đột nhiên dừng lại không nói nữa.

Anh ta bỗng nhiên nhớ đến chuyện mấy ngày trước, Tôn Mai lén lút đến chỗ ở của thanh niên trí thức, hỏi thăm anh ta về gia thế của Khương Yến Đường, còn hỏi Khương Yến Đường là người ở đâu,....

Sau khi mấy người Khương Yến Đường cử đi học quay về, Lâm Tuấn Bạch vẫn luôn nhìn thấy Tôn Mai lảng vảng quanh chỗ ở của thanh niên trí thức.

Trời ơi!

Trong mắt Lâm Tuấn Bạch lóe lên vẻ không thể tin được.

Lúc đầu anh ta không tin, nhưng bây giờ lại do dự không chắc, bởi vì tất cả mọi thứ xảy ra đều quá trùng hợp.

"Có bằng chứng gì không? "

Một thanh niên trí thức đứng bên cạnh nói: “Bây giờ bên ngoài đều lan truyền tin này, cũng không cần chứng cứ gì, chỉ cần nhìn mặt của lão nhị nhà họ Tạ và Khương Yến Đường là biết, hai người họ đứng với nhau giống như được đúc ra từ một khuôn vậy.”

“Ha ——” Lâm Tuấn Bạch cười gượng, quả thực là quá buồn cười, nói Khương Yến Đường giống với anh em nhà họ Tạ.

Trong đầu nhất thời hiện lên hình ảnh, Khương Yến Đường đứng chung một chỗ với lão nhị nhà họ Tạ, một người mặc áo sơ mi thẳng thớm lịch sự, một người khác ăn mặc quê mùa có chút nghèo túng…..Lâm Tuấn Bạch bị hình ảnh này dọa cho run lẩy bẩy.

Má ơi!

Không nhắc đến thì không sao, vừa nhắc đến liền cảm thấy hai người này quả thật có nét rất giống nhau.

Chẳng lẽ những việc này đều là trùng hợp sao?

“Tôi là con trai út nhà họ Tạ, tôi với lão ngũ nhà họ Tạ là bị người cố ý tráo đổi?” Khi anh nghe được chuyện này, Khương Yến Đường chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, chuyện này quả thực là chuyện buồn cười nhất mà anh ta đã nghe.

Trước không nói đến nhà họ Tạ và nhà họ Khương gia cảnh khác nhau như trời với đất, thanh niên trí thức mỗi người đều khen ngợi như anh ta sao có thể là con của nhà họ Tạ được.

Những người này nói dối sao không bịa một cái nói dối có căn cứ để người ta có thể tin tưởng chứ.

Khương Yến Đường sinh ra trong gia đình danh giá, là con cưng của ông trời được người trong đại viện hết lời khen ngợi, cũng là niềm tự hào của mẹ anh ta, sao anh ta có thể có quan hệ máu mủ gì với nhà họ Tạ chứ.

Nhưng lúc Khương Yến Đường nghe được lời đồn này, trong lòng anh ta không biết sao lại có chút lo lắng không yên.

Anh ta là đứa con út mà mẹ yêu nhất, bởi vì anh ta nho nhã ôn hòa, cư xử nhẹ nhàng lễ phép, mẹ đã nói anh ta vô cùng giống con cái nhà họ Tạ của bà, anh ta khác với những anh chị nghịch ngợm đã bị tống đến quân đội của mình.

Khương Yến Đường là đứa trẻ đặc biệt, cũng là đứa trẻ khiến cho mẹ tự hào nhất.

Mẹ của anh ta chỉ có thể là Khương phu nhân Tạ Yên Chi.

Họ Tạ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play