Lúc hai mẹ con cãi nhau, mấy người bên cạnh liền tới khuyên, Tần Tú Anh cũng ra và mang theo mấy đứa trẻ con, lôi kéo khuyên Tạ lão đại, “Nhẫn nhịn chút.”
Làm một cái bé gái mồ côi, Tần Tú Anh cũng không có nhiều tự tin lắm, nhiều năm như vậy đều là nén giận mà sống.
Hiện tại chị cảm thấy chồng mình trở về rồi, chỉ cần có thể tách ra ở riêng là được.
Tôn Mai thấy chị ra tiếng, mắng chửi xối xả: “Chính là con đàn bà họ Tần này thổi gió bên tai anh có đúng hay không? Mọi người nhìn đôi vợ chồng lòng lang dạ sói này, một lòng nghĩ lấy tiền từ trong tay bà mẹ già này.”
“Cưới vợ đã quên mẹ, đúng là đứa con ngỗ nghịch, đứa con ngỗ nghịch, vừa trở về liền đòi Tách ra ở riêng, cái thằng con ngỗ nghịch này.”
……
Tô Hiểu Mạn ở một bên nghe Tôn Mai nói, ở trong lòng cười lạnh, loại người giống Tôn Mai này, am hiểu nhất là trả đũa, lật ngược phải trái, bà ta cũng mặc kệ cái gì là trái phải, bà ta làm chuyện gì đều sẽ không chột dạ, cho dù là cướp đoạt tiền lương con trai, cay nghiệt với con dâu và cháu trai cháu gái, đều có thể bị bà ta nói thành bọn họ có lỗi với bà ta.
Tạ lão đại cũng là người có bản lĩnh, cho dù anh ta không được chia ttafi sản tích cóp của mẹ, không nhận lấy 500 kia, hiện tại trong nhà liền có một ngàn ba đồng tiền.
Tạ lão đại ở bên kia cố gắng nói lý, chẳng những anh ta là tranh cho nhà mình, mà càng nhiều lý do là anh tranh vì Tạ Minh Đồ, phỏng chừng là nhiều năm như vậy, cũng thấy được Tôn Mai cay nghiệt đối với Tạ lão ngũ, năm nay anh kết hôn, trong nhà cũng không giúp anh có cái lễ hỏi năm trăm một ngàn gì đó, người làm anh cả như anh ta cũng băn khoăn, nói là phải chia cho Tạ Minh Đồ 500, xem như tiền hôn lễ của anh.
Tạ Kiến Bình cũng biết không có nhiều khả năng lấy được từ kẻ vắt cổ chày ra nước như Tôn Mai, tiền lương tiền trợ cấp ngày trước đều gửi về hết, nhưng mà đã qua nhiều năm như vậy, Tôn Mai cay nghiệt với vợ con anh ta như vậy, trước đây đó là ngoài tầm tay của anh ta, đáy lòng cũng không phải không có tức giận, nhưng mà Tú Anh đều khuyên anh ta nhẫn nhịn.
Không có biện pháp, rốt cuộc vẫn là con trai trong nhà, một chữ bất hiếu đè ở trên đỉnh đầu, khiến cho anh ta không thở nổi, bà ta đối xử với huyết nhục của mình …… Có một số việc rốt cuộc vẫn nên tính.
Hiện giờ mỗi tháng Tạ Kiến Bình còn có chút trợ cấp, khi xuất ngũ cũng được một số tiền, còn chưa có đưa cho Tôn Mai, chẳng sợ Tách ra ở riêng không cần số tiền này, cuộc sống này của anh ta vẫn có thể tiếp tục được.
Nhưng mà nghĩ đến tiểu ngũ trong nhà, Tạ Minh Đồ, cưới vợ, còn bị mẹ đối xử khắc nghiệt như vậy, lúc tách ra ở riêng, thế nào cũng phải đối tốt với anh một chút.
Anh cưới vợ không dễ dàng, sau khi tách ra ở riêng mang theo vợ xây nhà dựng bếp khác càng khó khăn hơn.
Tạ Kiến Bình tính toán tranh thủ nhiều một chút vì Tạ Minh Đồ, đây cũng là trách nhiệm làm anh cả của anh ta, càng miễn bàn, Tần Tú Anh cùng mấy đứa trẻ con nói, chú nhỏ và thím nhỏ đối xử với bọn họ thực tốt, ra cửa còn nhớ rõ mua bàn chải đánh răng cho mấy đứa nó, còn sẽ cho mấy đứa đường ăn.
“Trước khi tách ra ở riêng, phải cho lão ngũ riêng 500, đây vốn dĩ nên là số tiền dùng để kết hôn cho nó.”
“Đây cũng là một chút tâm ý của tôi với em trai mình.”
Mấy người cán bộ công xã bên cạnh nghe xong thì cảm thấy Tạ lão đại nói có trật tự rõ ràng, rất có trách nhiệm, tuy rằng Tôn Mai luôn miệng mắng anh ta nghiệt tử nghiệt tử, nhưng mà bất luận chuyện gì, người đang làm, trời đang xem.
Qua nhiều năm như vậy, Tôn Mai làm những chuyện bất công đó ở trong thôn, không có ai không biết, Tạ lão đại cũng là mệnh khổ, mới có một người mẹ như vậy.
Thế nhưng anh ta vẫn còn có vài phần trách nhiệm của người anh cả, tranh thủ giúp Tạ lão ngũ một số tiền.Không ít người cảm thấy này số tiền thật đúng là phải cho Tạ lão ngũ, Nhà họ Tạ cho những đứa con trai khác cưới vợ cần tiền, cũng không thể thiếu một phần của anh được, nghe khẩu khí của nhà họ Tô, chờ đến về sau, tiệc rượu kết hôn kia vẫn phải bù vào mà thôi.
Đôi vợ chồng nhỏ nhà Tạ lão ngũ tách ra ở riêng, cũng là đáng thương.
Sau khi Tôn Mai nghe thấy Tạ lão đại tự chủ trương cho lão ngũ 500 đồng, hai tròng mắt bà ta vẩn đục kia đều sắp trừng rớt ra ngoài.
Chia cho nó 500 đồng, sao không lên trời luôn đi!
Nếu lúc này không phải có nhiều cán bộ trong thôn đứng ở chung quanh như vậy, Tôn Mai cũng muốn cầm cán chổi trực tiếp đuổi tạ lão đại ra ngoài.
Vì sao bà ta lại sinh ra đứa con trai ngu xuẩn như vậy, thế mà muốn lấy tiền của mẹ già trợ cấp cho người ngoài.
Trong sọ não anh ta chắc chắn chỉ rót toàn phân!
“Không có khả năng, chia tiền cho lão ngũ, một phân tiền tôi đều không muốn cho nó!” Nó xứng sao? Nó dựa vào cái gì mà lấy tiền của bà ta.
Tô Hiểu Mạn đứng ra nói: “Vì cái gì không thể chia cho Minh Đồ, không phải anh cả cũng nói sao? Đây là một chút tâm ý của anh trai đối với em trai mình.”
“A phi! Tô Hiểu Mạn, tôi thấy cô muốn ăn đánh.” Tôn Mai nhảy qua tới với ý định phải ném một cái tát ở trên mặt Tô Hiểu Mạn.
Tạ Minh Đồ bắt được cổ tay của bà ta, Tôn Mai chỉ cảm thấy trên cổ tay truyền đến một trận đau nhức, rồi sau đó bà ta bị đẩy trở về.
Lại vừa nhấc đôi mắt, Tạ Minh Đồ cao to cũng đã đứng ở bên cạnh Tô Hiểu Mạn để bảo vệ.
Tôn Mai tức giận đến muốn cắn đứt đầu lưỡi chính mình, “Tạ lão ngũ, Tạ Minh Đồ, mày mà xứng được gọi là Minh Đồ sao, mày là thắng tạp chủng được chó nuôi dưỡng……”
Tôn Mai đã tức giận đến nói không lựa lời, người bên cạnh nghe thấy được dở khóc dở cười, nghĩ thầm có phải hay bà cũng mắng cả bản thân mình vào đó hay không.
Tô Hiểu Mạn càng nghe thần sắc càng lạnh.
“Tạ Minh Đồ, mày nghĩ mày không làm người trong nhà thất vọng ư? Nhiều năm như vậy, trong nhà cho mày ăn, cho mày mặc, mày thì sao, mày hồi báo người trong nhà như thế nào? Tao nhổ, cưới con ả Tô Hiểu Mạn về, bắt đầu nghe lời cô ta hết mọi thứ, mày là thằng——” Tôn Mai chửi liên thoắng một hồi, nhưng bà ta lại phát hiện, trong dĩ vãng Tạ Minh Đồ luôn cúi đầu thì lúc này lại ngẩng đầu mắt nhìn phía trước, thờ ơ mà nghe bà ta chanh chua hét lớn.
“Tiền là tuyệt đối không bao giờ cho mày, còn có con ả Tô Hiểu Mạn kia, giường chăn nệm tơ tằm kia của cô ta, còn có cái máy may kia đều phải để lại nhà họ Tạ.” khẩu khí Tôn Mai vô cùng cường ngạnh.
Trước khi tách ra ở riêng, con gái bà ta là Tạ Thải Hương đã tìm bà ta nói chuyện, cần phải lấy được bộ chăn nệm tơ tằm và cái máy may của Tô Hiểu Mạn lại.
“Sau khi cô ta tới Nhà họ Tạ,cô ta đã làm đủ chút bổn phận của người làm vợ nào chưa? Được, muốn Tách ra ở riêng cũng có thể, hai chúng mày trực tiếp cút đi cho tao!!”
Tạ Minh Đồ nhàn nhạt nói: “Không có khả năng, những cái đó đều là đồ vật của Mạn Mạn.”
“Vào nhà họ Tạ của tao thì đều là đồ vật nhà họ Tạ, nếu mà chúng mày lấy đi, thì chúng mày chính là kẻ trộm.”
Tô Hiểu Mạn cười lạnh vài tiếng, “Chúng tôi không phải trộm cướp gì cả, tôi thấy có một số người trời sinh ra đã là trộm.”
“Cô có ý tứ gì, Tô Hiểu Mạn, nơi này có phần cho cô lên tiếng sao?”
Mấy người ở lớp người già và cán bộ ngồi ở bên cạnh hai mặt nhìn nhau, thậm chí bắt đầu lặng lẽ nói chuyện với nhau.
“Hôm nay này nhà họ Tạ tách ra ở riêng thật đúng là có ý tứ.”
“Chuyện nhà lão đại vừa mới hạ nhiệt, lại bắt đầu gây sự với lão ngũ.”
“Đều là mẹ con với nhau, sao mà cứ coi nhau như thể kẻ thù thế nhỉ……”
“Tôn Mai cũng quá bất công.”
……
“Tạ Cẩu Tử, mày nghĩ mày không làm người trong nhà thất vọng ư? Mày nghĩ mày không làm người trong nhà thất vọng ư?” Tôn Mai cuồng loạn mà hô lớn, “Hôm nay nhất định phải để lại bộ chăn nệm tơ tằm và cái máy may lại, tiền thì các người lấy đi 50 đồng thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT