Đứa bé trong bụng Chu Tiểu Hủy còn chưa sinh ra, nhỡ đâu vẫn là một đứa không có JJ, thể diện của anh ta chẳng phải sẽ mất hết sao.

Không tách ra sống cùng với bố mẹ, ít nhất trong nhà vẫn còn có đứa cháu Tạ Diệu Tổ.

Tạ Diệu Tổ là gốc rễ của nhà họ Tạ bọn họ, là hy vọng của nhà họ Tạ, thằng bé còn kế thừa trí thông minh của anh hai, sau này trình độ học tập sẽ không đến nỗi nào.

“Không tách hộ khẩu, nhà con không muốn tách ra ở riêng.”

Tôn Mai cùng ông Tạ cũng đồng ý: "Như vậy cũng được."

Trong nhà có thêm gia đình của thằng bà, cũng có thêm nhân lực làm việc.

"Không được!! Nhất định phải tách hộ khẩu!" Chu Tiểu Hủy không đồng ý, cuối cùng cô cũng đợi được đến lúc tách ra ở riêng, nhà anh cả và chú năm đều sắp tách hộ khẩu rồi, sao chỉ còn lại nhà cô và nhà anh hai là như thế nào?

Anh Ba Tạ nhíu mày nói: "Vì sao phải đòi tách hộ khẩu, cái con đàn bà này, cô nghĩ gì thế, chẳng lẽ bố mẹ thường ngày không giúp đỡ nhà chúng ta sao?"

"Nếu như nhà chúng ta cũng muốn tách ra ở riêng thì việc đồng áng, công việc vặt trong nhà ai lo đây?" Anh ba Tạ suy nghĩ rất chu đáo, nếu ngay cả nhà bọn họ cũng đòi tách hộ khẩu, vậy trong nhà chỉ còn gia đình anh hai, vậy những việc vặt hàng ngày trong nhà như giặt đồ, nấu cơm, gánh nước,...sẽ do ai làm?

Trước đây những việc này đều là do Chu Tiểu Hủy với Tần Tú Anh làm, nếu ngay cả nhà bọn họ cũng đi rồi thì bố mẹ phải làm sao đây?

"Trong nhà không phải còn có anh hai với chị dâu sao?" Chu Tiểu Hủy vuốt cái bụng hơi lộ ra, đôi mắt đỏ hoe nhìn chồng mình.

"Chị dâu đâu biết làm việc gì đâu, em làm việc mới nhanh, đây vốn dĩ là việc em phải làm, dẫn theo Xuân Quyên và Hạ Quyên cùng làm thì có thể xong rồi." Anh ba Tạ cho rằng vợ của mình phải làm việc nhà là điều đương nhiên.

"Tại sao tôi cùng Xuân Quyên, Hạ Quyên phải nai lưng ra làm để phục vụ cả gia đình anh, hai vợ chồng anh hai và Diệu Tổ thì không phải làm việc? Chẳng lẽ bọn họ sinh ra đã là cao quý, còn Chu Tiểu Hủy tôi sinh ra đã rẻ mạt, công việc gì bẩn thỉu, dơ dáy đều do tôi làm sao." Chu Tiểu Hủy thật sự chịu không nổi mà bùng phát.

Trước đây không tách hộ khẩu thì không sao, cô cùng chị dâu Tần Tú Anh cùng nhau sống trong hồ nước đắng này, nhưng bây giờ anh cả đều đã mang theo chị ấy và mấy đứa nhỏ tách ra ở riêng, còn gia đình vẫn phải ở nhà họ Tạ, bắt Chu Tiểu Hủy cô đây cùng với hai đứa con gái làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tạ của anh ta.

Phục vụ người đàn ông của mình còn chưa đủ, giờ lại bắt cô phải phục vụ cả bố mẹ chồng và gia đình anh hai chồng nữa.

Tất cả bọn họ đều là người giai cấp cao, còn cô chỉ có thể xứng đáng là người giai cấp thấp à.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào đâu mà đứa cháu Tạ Diệu Tổ của anh ta có thể ăn ngon mặc đẹp, còn hai đứa con gái của cô như hai cây cỏ dại thấp kém, phải ở nhà họ Tạ chịu khổ, bị trách móc.

Nhỡ đâu đứa bé trong bụng này cũng là một đứa…..

Bóng tối và nỗi tuyệt vọng khổng lồ như bao trùm lấy cả người Chu Tiểu Hủy, đè ép khiến cô không thể thở nổi, cô cảm thấy cuộc sống của mình không nên như vậy.

Trước đó cô còn nghĩ, nếu như nhà họ tách hộ khẩu, hai vợ chồng cô đều là người chăm chỉ, cho dù có mệt, có khổ ra sao, cũng có thể chăm sóc tốt cho hai đứa con gái của họ, để Xuân Quyên và Hạ Quyên lâu lâu cũng có thể ăn được một quả trứng, một năm có thể để hai đứa con gái may được một bộ đồ mới.

Cho dù cuộc sống sau này có mệt có khổ một chút nhưng cô tình nguyện được sống cuộc sống như vậy.

Đây cũng là hai đứa con gái cô vất vả mang thai mười tháng sinh ra, cô sao có thể không thương hai đứa chứ, cô đã phải sống vất vả từ bé, vì vậy cô không muốn con gái của cô có cuộc sống giống mình.

Cô hy vọng sau này hai đứa lớn lên có thể kết hôn với một người hiền lành, tốt bụng, giống như Tô Hiểu Mạn như vậy, có nhà mẹ đẻ làm hậu thuẫn, không cần phải nhẫn nhịn, không dám cãi lại mẹ chồng.

Bây giờ khó khăn lắm mới đến hy vọng tách hộ khẩu, Chu Tiểu Hủy tuyệt đối không thể để hy vọng này tan thành mây khói.Nếu như cô cùng hai đứa con gái ở lại nhà họ Tạ, ngày tháng sau này khó mà sống được, khẳng định sẽ lại phải làm trâu làm ngựa phục vụ bố mẹ chồng và anh chị chồng, Xuân Quyên và Hạ Quyên cũng ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Cho dù đứa con trong bụng cô có là con trai đi chăng nữa, cũng sẽ không so được với đứa cháu Tạ Diệu Tổ nhà anh ta.

Hừ!

Hai mắt Chu Tiểu Hủy tỏa ra sự hung dữ, nói: "Tạ Đông Hoa, tôi nói cho anh biết, nếu hôm nay anh không đồng ý tách hộ khẩu, thì tôi sẽ ly hôn với anh, tôi sẽ đưa theo Xuân Quyên và Hạ Quyên sống cuộc sống của mình."

Anh ba Tạ bật cười giận dữ trước lời nói ngỗ ngược của vợ mình: "Cô đúng là đứa con dâu bất hiếu, mẹ của tôi trước đây rõ ràng là nhìn nhầm mới chọn gia đình cô, còn không phải do tiền ăn hỏi của gia đình cô rẻ, nếu không thì tôi có thể lấy được một người vợ tốt hơn cô nhiều, giống người xui xẻo như cô, đã sinh được hai đứa con gái mà vẫn không sinh nổi một đứa con trai, có phải cô muốn tôi đoạn tử tuyệt tôn mới thấy hài lòng, khiến tôi đi ra ngoài mất hết thể diện, không dám ngẩng đầu lên.

“Ly hôn đi, cô có giỏi thì ly hôn, con đàn bà nhà cô, đầu óc quả thật bị thần kinh, cô dám đi thì hai chúng ta ly hôn." Anh ba tự nhận là đứa con hiếu thuận, vì quá tức giận trước lời nói của Chu Tiểu Hủy nên anh ta đã nói thẳng ra những lời thật lòng của mình.

Thật ra bản thân anh ta cũng coi thường Chu Tiểu Hủy, bởi vì lúc đầu của hồi môn nhà cô ta quá rẻ, vì vậy anh ta mới cưới người phụ nữ này, nếu không thì anh ta cũng muốn cưới một cô gái có gia cảnh như chị dâu thứ hai, giống như lời mẹ anh nói "Vượng phu", lúc mang thai đứa con đầu lòng có thể sinh ra một đứa con trai thông minh.

Mà anh ta thì sao chứ, ngay cả lúc đi làm ruộng bên ngoài cũng không thể ngẩng đầu lên được, bọn họ cười nhạo anh không có sự mạnh mẽ, nam tính, cười nhạo anh không sinh được con trai.

Anh ba Tạ dám sỉ nhục Chu Tiểu Hủy như vậy là bởi vì hoàn toàn không lo lắng cô ta sẽ ly hôn với anh, anh ta biết bây giờ phụ nữ sau khi ly hôn sống khổ cực như thế nào, anh ta cho rằng Chu Tiểu Hủy cũng chỉ dọa anh ta thôi, sao có gan dám ly hôn với anh ta chứ.

Nhưng anh ta không ngờ được là sự thất vọng của Chu Tiểu Hủy đối với anh ta đã tích lũy từ rất lâu rồi, bây giờ Chu Tiểu Hủy thà treo cổ chết ở đầu thôn cũng hơn là ở lại làm trâu làm ngựa cho nhà họ Tạ, lần trước mẹ của cô ta bị bệnh cần tiền, nhà họ Tạ không chút thương xót, một xu cũng không cho để cô mang mẹ đi chữa bệnh, ha ha, vậy mà mấy ngày sau lại bỏ ra một khoản tiền lớn mua cho nhà anh hai một cái radio mới.

Đúng vậy, số phận của những người phụ nữ trong gia đình họ chính là không ra gì.

Cô không muốn con gái mình phải sống cuộc đời giống như cô.

Sống như vậy còn không bằng chết đi cho đỡ khổ.

Trong lòng Chu Tiểu Hủy đã hạ quyết tâm, hôm nay lại nghe được những lời này của anh ba Tạ khiến trái tim cô ta như muốn vỡ tan ra, triệt để hết hy vọng, cô ta quyết định hôm nay nếu không ly hôn thì cô ta sẽ đi tự tử.

Có chết cũng không chết ở nhà họ Tạ bọn họ.

Chuyện hôm nay xảy ra trong nhà họ Tạ đã thu hút rất nhiều bà con đến xem, đầu tiên là việc anh cả nhà họ Tạ giải ngũ về nhà, còn mang theo ba đứa con của người khác, nói rằng sẽ nhận chúng làm con nuôi, sau đó lại biến thành nhà họ Tạ muốn tách hộ khẩu.

Lúc tách hộ khẩu còn ly kỳ hơn.

Vợ của anh ba nhà họ Tạ là Chu Tiểu Hủy muốn ly hôn với anh ta, Chu Tiểu Hủy lấy đâu ra tự tin đòi ly hôn, nhà mẹ đẻ của cô ta nghèo muốn chết.

Ai biết nhà họ Tạ chưa tách hộ khẩu xong, hai vợ chồng thằng ba nhà họ Tạ thật sự ly hôn rồi.

Anh ba Tạ ban đầu chỉ muốn dẫn Chu Tiểu Hủy đến đại đội dọa một chút thôi, nhưng không ngờ hai người thực sự cầm đơn ly hôn về thật.

Anh Ba Tạ nhổ nước bọt nói: "Tôi xem sau này cô sẽ hối hận như thế nào."

Bây giờ Chu Tiểu Hủy đang mang thai, còn phải nuôi hai đứa con gái, anh ba Tạ không tin cô ta sẽ không hối hận, nói không chừng còn phải quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ cho ý chứ.

Chẳng lẽ cô ta còn nghĩ rằng nhà họ Chu của cô ta sẽ chào đón mẹ con cô ta sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play