Lấy trí nhớ bất phàm của Tạ Minh Đồ, tốc độ đọc sách của anh rất mau, thường xuyên đi mượn cũng không thích hợp.

Tuy rằng bọn họ cũng không có hộ khẩu trong huyện, nhưng là Tô Hiểu Mạn có thể nhờ anh hai mình làm việc ở xưởng sắt thép giúp đỡ, lấy được một tấm thẻ mượn sách ở thư viện huyện, càng tiện mượn sách cho Tạ Minh Đồ hơn.

trí nhớ Tốt như vậy, không đọc nhiều sách chút thật sự quá lãng phí, nghĩ đến gia hỏa này sống hoang phế kiếp sống học tập mười mấy năm, Tô Hiểu Mạn cảm thấy đó quả thực chính là đang phí phạm của trời.

Không chỉ không được tiếp xúc với tri thức văn hóa chính thống, còn bị bắt nghe phải những chuyện thầm kín linh tinh của người ta.

Cũng trách không được nhóc Cẩu Tử không có một chút tự tin nào cả.

Từ nhỏ anh đã sinh sống ở một nơi có tri thức văn hóa cằn cỗi, đọc sách đối với mấy người lấy chồng trọt mà sống không có tác dụng nhiều lắm, Tôn Mai cũng không muốn anh học nhiều tri thức…… Nghĩ đến đây, Tô Hiểu Mạn lại không khỏi có nhiều thêm vài phần oán hận với Tôn Mai.

Tô Hiểu Mạn hít sâu rất nhiều lần mới bình phục được tâm tình của mình, cô nắm tay Tạ Minh Đồ, “Dù sao chúng ta cũng đã tới, đi dạo ở chỗ này một chút đi.”

Chẳng sợ chỉ đi ngắm nhìn vài loại tên sách thôi cũng rất tốt.

Tạ Minh Đồ gật gật đầu, chủ động nắm chặt tay Tô Hiểu Mạn, hai người đi song song ở lối đi nhỏ trong thư viện, đi qua từng hàng kệ sách, thường thường thấp giọng giao lưu vài câu với nhau.

Ở lại nơi tràn ngập phong độ trí thức như thế này, nắm tay người bên cạnh, Tô Hiểu Mạn có chút hoảng hốt trong nháy mắt, cảm thấy hai người bọn họ như là một đôi tình nhân nhỏ trong vườn trường đại học, tay nắm tay hẹn hò ở thư viện.

Hai người đi qua rất nhiều chủng loại sách, sách trong thư viện này xác thật rất phong phú, còn có không ít sách gốc nước ngoài, bọn họ hai người bất tri bất giác đi tới khu vực sách nước ngoài, Tô Hiểu Mạn dừng lại trước kệ sách, cầm lấy một cuốn tiểu thuyết rất nổi danh lên.

Quyển tiểu thuyết được phiên dịch này phòng chừng đã từng có rất nhiều người đọc qua, nhưng mà chắc chắn là có rất ít người đọc mà có thể hiểu được, Tô Hiểu Mạn lấy nó tới, tò mò hỏi Tạ Minh Đồ, “Có thể đọc hiểu không?”

“Hiểu được sơ lược một vài chỗ.”

Tô Hiểu Mạn: “……Có phải khi anh đọc còn nghiền ngẫm từng chữ một đấy à?”

Cô cười ném cuốn sách vào trong lòng ngực Tạ Minh Đồ, Tạ Cẩu Tử khiêm tốn đã nói như vậy, vậy ý của anh là khẳng định chắc chắn là có thể hiểu hết được.

Thật là……

Có hơi hối hận để tên Cẩu Tử thối này đọc nhiều sách lên, chờ khi anh thật sự biết chính mình là một thiên tài, sự khiêm tốn hiện tại liệu có chậm rãi sẽ biến thành Versailles hay không.

“Mạn Mạn em có thích văn hóa không?” Mới vừa rồi lúc đi qua giá sách văn học cổ, Tạ Minh Đồ nghĩ về sau sẽ đọc nhiều sách hơn.

Những thanh niên trí thức đó chẳng qua cũng chỉ là đọc sách nhiều hơn vài năm, biết viết thư tình, đọc thơ tình dỗ dành mấy cô gái trẻ vui vẻ, Tạ Minh Đồ nghĩ thầm từ giờ trở đi anh sẽ phấn đấu tiến lên, đọc nhiều sách, cho dù không thể thông suốt ở phương diện tình cảm, nhưng mà anh sẽ đọc thuộc được hàng trăm ngàn bộ thơ tình, về sau đọc cho Mạn Mạn nghe.

Tạ Minh Đồ hạ quyết định như thế ở trong lòng.

Nếu Mạn Mạn nghe chán thơ trong nước, anh cũng có thể viết thơ nước ngoài.

Tô Hiểu Mạn nhìn chằm chằm vào mặt anh, cảm thấy anh giấu cô làm quyết định kì kì quái quái gì đó ở trong lòng.

Tạ Minh Đồ người này, thông minh thì đúng là rất thông minh, nhưng có đôi khi những ý tưởng nảy ra trong đầu lại tương đối kì lạ.

“Rầm!! Bốp—— keng.”

Vài tiếng va chạm chói tai qua đi, lại là một tiếng vang thanh thúy, tựa hồ là một quyển sách thật dày nện trên mặt đất, đập nát một thứ đồ vật gì đó bằng pha lê.

“Mắt kính của tôi…… kính của tôi……” Một ông cụ tóc trắng thân thể lảo đảo đang muốn ngồi xổm xuống sờ soạng, nhưng hiện tại ông đang đứng ở trên một cái băng ghế, vừa rồi đang lấy một cuốn sách trên đỉnh đầu, một quyển sách không cầm chắc rơi xuống, cùng với đó mắt kính thật dày cũng cùng rơi xuống trên sàn nhà.Mất đi mắt kính bảo bối, cơ hồ ông không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Ông lão bước về phía trước vài bước, đỡ lấy kệ sách, quên mất chính mình còn ở trên băng ghế, cả người suýt nữa phải đạp hụt vào không trung, Tạ Minh Đồ Tay mắt lanh lẹ chạy nhanh tới đỡ ông lão này.

“Cẩn thận!”

Vừa rồi nghe được động tĩnh, Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ đã đi tới hướng bên này, vừa lúc thấy ông lão này và đống hỗn độn trên mặt đất.

“Ông ơi, ông không có việc gì chứ.” Tô Hiểu Mạn nhặt lên mấy quyển sách và chiếc mắt kính rơi vỡ của ông lão, cô đặt lại mắt kính vào trong tay ông lão.

Ông lão này ăn mặc và khí chất như một người có học thức, rõ ràng là một người làm công tác văn hoá, có lẽ là một vị thầy giáo trong trường học.

“Đôi kính này vỡ rồi, thấy không rõ.” Vương Hoài Tiên cau mày, không nghĩ tới một ông lão như chính mình hôm nay sẽ gặp được chuyện như vậy, “Người trẻ tuổi, cảm ơn hai người.”

Vương Hoài Tiên đã không có mắt kính, không nhìn được quá rõ ràng một nam một nữ trước mắt này, ông nghe giọng nói hai người, suy đoán bọn họ có thể là hai học sinh.

“Hiện tại lão già tôi thấy không rõ lắm, có thể phiền toái hai vị đưa tôi về nhà hay không, nhà tôi ở ngay gần đây, trong nhà mới có mắt kính để thay đổi ……”

Nếu mượn không được sách, cũng đã đi dạo trong thư viện thành phố hơn nửa ngày, hai người Tô Hiểu Mạn đương nhiên không ngại làm chút chuyện nhỏ không tốn sức gì.

Hai người bọn họ cùng nhau đưa Vương Hoài Tiên về nhà.

“Vương lão tiên sinh, nhà ngài chắc là ở phía trước rồi.”

“Ai, đúng vậy, đúng là ở phía trước, không xa, tôi tìm chìa khóa xem, đây, chìa khóa.”

Tạ Minh Đồ tiếp nhận chìa khóa trên tay lão tiên sinh, mở cửa ra, đỡ lão tiên sinh đi vào, ánh vào mi mắt, vẫn là từng hàng kệ sách trên tường, Tô Hiểu Mạn tìm được mắt kính dự phòng ở trên bàn làm việc của ông ấy.

sau khi mang Vương Hoài Tiên đi lấy mắt kính, thế giới mơ hồ nháy mắt rõ ràng, ông thấy rõ hai người đưa ông trở về.

Sau khi Thấy rõ diện mạo hai người, hiện tại trong lòng ông cảm thán một câu, là một cặp đẹp trai đẹp gái.

Người đẹp, tâm địa cũng thiện lương.

Phỏng chừng chính là một đôi học sinh đang yêu nhau, nhìn rất xứng đôi.

Vương Hoài Tiên cười cảm tạ hai người bọn họ, “Cảm ơn hai đồng chí tốt bụng đã đưa ông lão này về, hai người là học sinh chuyên ở gần đây sao?”

Tạ Minh Đồ thành thật nói: “Không phải.”

Tô Hiểu Mạn lắc lắc đầu, ở trong lòng âm thầm phun tào, bọn họ chỉ là một cặp vợ chồng bình thường tốt nghiệp tiểu học ở nông thôn mà thôi.

Nghĩ vậy, Tô Hiểu Mạn liền nhịn không được muốn cười.

Cô nhìn đại khái lướt qua sách của Vương Hoài Tiên, trên kệ sách có đủ các loại sách văn học khoa học còn có cả sách nước ngoài, suy đoán ông cụ này có thể là một thầy giáo bác học có học thức uyên thâm.

Vương Hoài Tiên học thức uyên bác, đã từng là thầy giáo đại học địa phương, còn từng vượt đại dương, tinh thông ngôn ngữ của bốn quốc gia, mấy năm trước bị tạm dừng công tác, phân công tới nhà xưởng lao động, sau lại lại bị gọi về, hiện giờ làm một ít công việc phiên dịch văn học nước ngoài.

“Lão tiên sinh, ngài cất giữ nhiều sách quá.” Tô Hiểu Mạn cảm thán một câu tự đáy lòng.

Nhắc tới số sách của chính mình, Vương Hoài Tiên đúng là rất đắc ý, ông là một người yêu sách, trong nhà có thể không có tiền tài, nhưng là không thể thiếu từng hàng sách này được.

“Lão tiên sinh, chúng tôi có thể mượn hai quyển sách ở chỗ của ngài mang trở về đọc hay không? Hai chúng tôi tới thư viện thành phố, vốn dĩ muốn mượn mấy quyển sách trở về đọc, nhưng mà bởi vì không phải người thành phố, nên không làm được thẻ mượn sách.”

Nghe cô nói như vậy, Vương Hoài Tiên gật đầu đáp ứng, bản thân ông vô cùng thích những thanh niên thích đọc sách, cười nói: “Có thể chứ, nếu mà hai người thích, liền lấy hai quyển mà đọc, nhưng mà hiện tại nhiều nhất ở chỗ tôi, vẫn là một ít sách văn học nước ngoài, có đủ các phương diện, bên này là phương diện về toán lý hóa……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play