Tô Hiểu Mạn lắc đầu, nhớ tới một đường này bọn họ tới như thế nào, không xa trong miệng Tạ Minh Đồ nhất định rất xa, Cô vội phủi bùn đất và lá cây dính trên người Tạ Cẩu Tử, nghĩ thầm trách không được trước đây anh nói ngày nào cũng tắm rửa mà còn lôi thôi thành như vậy, cả ngày chạy loạn ở trên núi, có thể sạch sẽ được hay sao.
“Chúng ta làm gà nướng hạt dẻ đi!”
Vốn dĩ bọn họ lên trên núi nướng hạt dẻ và cơm lam, hiện tại thế nhưng có nhiều thêm một con gà, vậy làm gà nướng hạt dẻ.
Nguyên nhân Tô Hiểu Mạn không muốn tiện đường đi xem căn cứ nuôi gà của Tạ Minh Đồ cũng là vì thế này, ban ngày cô ngửi thấy hương cơm lam, sâu đói trong bụng bắt đầu quậy phá ầm ĩ, càng miễn bàn hiện tại còn nhiều thêm một con gà.
…… Hiện tại trong ánh mắt của cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ nghĩ ăn thịt gà.
Thực mau, hai người đã nấu xong một nồi gà hầm hạt dẻ to, hạt dẻ thơm ngọt cùng thịt gà mê người ở trong nồi không ngừng tỏa ra mùi hương hấp dẫn, hai người bọn họ đều nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.
Tô Hiểu Mạn trước dùng ống trúc múc non nửa nồi, tính toán mang về nhà cho mẹ ruột, rồi sau đó liền cầm lấy đôi đũa Tạ Minh Đồ làm ngay tại chỗ, ăn uống thỏa thích với nồi thịt gà hầm hạt dẻ trước mắt này.
Miếng thịt gà vô cùng mê người mang theo cả vị ngọt của hạt dẻ, nước thịt đậm đà phong phú, cắn xuống một miếng, thịt gà thơm mềm, ngọt mà không ngấy, hạt dẻ hầm vừa mềm vừa bở, mang theo chút ngọt nhẹ, lại lấy chút nước gà hầm hạt dẻ tưới lên trên cơm lam, mùi thịt cùng mùi cơm lam quả thực là sự phối hợp tuyệt mỹ.
Tô Hiểu Mạn không tự chủ được mà ăn rất nhiều, người đàn ông bên cạnh ăn còn nhiều hơn, hai người thu phục một nồi hạt dẻ hầm gà to cùng hai cân cơm lam, còn ăn hết cả sọt hạt dẻ mang tới để nướng kia.
Tô Hiểu Mạn có một lời khó nói hết mà nhìn Tạ Minh Đồ, đối phương thật đúng là cái bảo tàng, nhưng cái dạ dày này, cũng thực sự là cái động không đáy.
Này ăn cũng quá tài.
“Mạn Mạn nấu đồ ăn thật ngon.”
“Minh Đồ, trước kia anh tự nấu thịt gà như thế nào?” Tô Hiểu Mạn cảm thấy chuyện người này nuôi gà hẳn cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, cô đoán rằng ngẫu nhiên anh cũng sẽ giết gà ăn cho no bụng.
Tạ Minh Đồ do dự một chút, “Cho nước và muối vào nấu.”
Tô Hiểu Mạn: “Anh không bỏ chút gừng băm và hành vào sao?”
Tạ Minh Đồ: “?”
Tô Hiểu Mạn nghĩ thầm người này thật đúng là phí phạm của trời, trước kia mặc kệ là đối với nơi ở hay là đối với thức ăn đưa vào miệng cũng chẳng có tí ý muốn thay đổi nào cả, mỗi ngày đều sống rất qua loa.
Như vậy là không được.
“Về sau em sẽ nấu càng nhiều món ngon hơn cho anh ăn.” Tô Hiểu Mạn vỗ vỗ bờ vai của anh.
Tạ Minh Đồ cười gật gật đầu.
Loại cảm giác hai người vụng trộm này vô cùng không tồi, Tô Hiểu Mạn cười ôm cổ Tạ Minh Đồ, nhanh chóng hôn một cái lên mặt anh.
Quả nhiên, không cần miêu tả quá nhiều, Tạ Minh Đồ bị cô hôn một cái thì vừa kích động vừa vui vẻ.
Người đàn ông này thật sự rất dễ dàng thỏa mãn, cho dù chỉ là một cái thơm lên mặt vô cùng đơn giản, anh cũng sẽ vui vẻ tới phát điên.
Hy vọng về sau anh vẫn sẽ ngây thơ và biết đủ như vậy.
Tô Hiểu Mạn cũng không biết Tạ Minh Đồ có hiểu chuyện đó giữa nam và nữ hay là không, rốt cuộc hiện tại tin tức cũng không phát triển như xã hội hiện đại, đương nhiên, cô cũng sẽ không chủ động đi tìm tòi nghiên cứu đáp án, hiện tại hai người bọn họ, cứ nắm tay nhau như vậy hôn nhẹ trên gương mặt như vậy là được.
Để Tạ Minh Đồ thu dọn đồ đạc ở bên suối,Tô Hiểu Mạn đi xung quanh hái rau dại, vất vả lắm mới đi tới chỗ xa như vậy, những nơi gần trong thôn thì rau dại bị mọi người hái rết rồi, nhưng cũng sẽ không đi tới nơi xa như vậy, Tô Hiểu Mạn lập tức hái được hơn nửa sọt, cô cũng hái được thêm vài chùm nho dại.“Minh Đồ chúng ta về—” cô xoay người lại đang muốn gọi Tạ Minh Đồ, đột nhiên thấy Tạ Minh Đồ đứng cách mấy trăm mét bỗng dưng chạy tới phía cô, tốc độ nhanh một cách kinh người.
“ Mạn Mạn!” Tạ Minh Đồ ôm cô vào trong lồng ngực, Tô Hiểu Mạn ngây ngẩn cả người, không biết vì sao đối phương đột nhiên trở nên như vậy, nhưng mà không tới vài giây sau, cô nhìn thấy sau lùm cây nhỏ chui ra một con vật đen tuyền rất to.
Là một con lợn rừng lớn.
Tốc độ của nó rất nhanh, mới chỉ vài giây như vậy thôi mà nó đã dần hiện ra, chạy về phía hai người đang đứng.
Răng lợn bén nhọn như hai thanh đao ở hai bên mũi, Tô Hiểu Mạn bị dọa cho hoảng sợ, hét to một tiếng, cô biết tuy rằng lợn rừng trong núi cũng là heo, nhưng nó cũng là một loại động vật vô cùng nguy hiểm, có thể cắn chết người.
Cô nhất thời hối hận, nghĩ thầm không nên tới những nơi xa xôi như vậy, mới vừa rồi còn vô cùng vui vẻ ăn một bữa gà hầm hạt dẻ, hiện tại thì tốt rồi, vui quá hóa buồn.
Tô Hiểu Mạn đang muốn kéo theo Tạ Minh Đồ tìm hướng nào đó để chạy, giây tiếp theo lại bị anh đẩy một cái, Tạ Minh Đồ nhặt một cây gậy trúc trên mặt đất lên, nhào tới hướng con lợn rừng to lớn kia.
“Rầm!!” một tiếng rất lớn, cây gậy trúc đánh lên trên lưng con lợn rừng, cây gậy trúc to ước chừng bằng cánh tay của một người đàn ông trưởng thành bị đập gãy, lợn rừng lồng lộn rú lên vài tiếng, đinh tai nhức óc.
Trái tim Tô Hiểu Mạn nhảy tới tận trên cổ họng, cô quá lo lắng cho Tạ Minh Đồ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Trong lúc hoảng loạn Tô Hiểu Mạn đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy lưỡi liềm trong sọt, cô vội vàng chạy tới cầm nó lên.
Tô Hiểu Mạn nắm chặt lưỡi liềm sắc bén trong tay, tay phải cô run lên bần bật, tai thì nghe tiếng lợn rừng tru lên vang trời.
Cô xoay người, liền thấy thân thể cao cao gầy gầy kia của Tạ Minh Đồ đè con lợn rừng kia ở trên mặt đất, cầm một tảng đá, mạnh mẽ cầm tảng đá đập hôn mê con lợn rừng to khỏe kia.
Tay nắm lưỡi liềm của Tô Hiểu Mạn còn đang phát run.
Con lợn rừng kia nằm trên mặt đất, một thân lông đen thô cứng, răng nanh nhọn hoắt, toàn thân đều là mỡ, rống lên một tiếng cơ hồ sẽ khiến người nghe phải điếc tai, thoạt nhìn vô cùng hung tàn.
Nhưng là……
Tạ Cẩu Tử đè nặng lên nó, tựa hồ còn hung tàn hơn, khuôn mặt tuấn tú vốn đã vô cùng sắc bén hiện giờ tràn ngập hung tính, gân xanh trên mu bàn tay gồ lên.
Đây là lần đầu tiên Tôi Hiểu Mạn nhìn thấy bộ dáng tràn đầy hung tính của anh, tim đập bùm bùm không ngừng nổi, cũng nói không nên lời rốt cuộc là sợ hãi hay là thứ gì khác.
Hơn nửa ngày mới tìm về thanh âm của chính mình, “…… Nó đã chết rồi hay là hôn mê?”
“Hôn mê.” Tạ Minh Đồ đứng lên khỏi người con lợn rừng, vốn anh muốn chạy đến bên cạnh Tô Hiểu Mạn, nhưng mà con lợn rừng này quá bẩn, nặng mùi,bộ lông thô cứng còn có không ít bùn tanh hôi, hiện tại trên người anh cũng không dễ ngửi lắm.
Tạ Minh Đồ xoa xoa tay, sợ Tô Hiểu Mạn ghét bỏ, do dự đứng yên tại chỗ.
Nhìn anh như bây giờ, Tô Hiểu Mạn mới ý thức được người đàn ông vừa mới hung tợn mà đập con lợn rừng trước mắt này là người yêu thành thật nghe lời của cô.
“Mạn Mạn, em đừng tới đây, hiện tại trên người anh bẩn ——”
Trong lòng Tô Hiểu Mạn mềm nhũn, vứt bỏ lưỡi liềm trên tay, Cô mặc kệ trên người anh có bẩn hay không, chạy đến bên cạnh Tạ Minh Đồ ôm lấy anh, “Mới vừa rồi làm em sợ muốn chết, may mắn chúng ta đều không có việc gì.”
Thân thể Tạ Minh Đồ cứng đờ, trong lồng ngực là Mạn Mạn thơm tho mềm mại của anh, trên tay lại là bùn đất, anh ôm cũng không được, không ôm lại luyến tiếc.
“Vừa rồi anh có bị thương hay không vậy, em xem tay anh xem nào, có máu!”
Tạ Minh Đồ thành thật nói: “Không có.”
“Không phải máu của anh.”
Tô Hiểu Mạn kiểm tra từ trên xuống dưới người anh một lần, phát hiện Tạ Minh Đồ thật đúng là không bị thương, cứ đơn giản như vậy mà chế phục được một con lợn rừng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT