Tô Hiểu Mạn nghĩ như vậy, có tới tận sáu bảy chiếc máy may như vậy, bán với giá thấp sáu bảy chục không cần phiếu, tự nhiên bọn họ có thể kiếm nhiều một chút, nhưng mà bán cho ai đây? Máy may giá thấp không tốn phiếu khẳng định là nhà ai cũng muốn, nhưng mà không sợ chia ít mà chỉ sợ chia không đều, đến lúc đó cô bán máy may chỉ sợ sẽ có người báo cáo tới thành phố…
Cho nên không bằng lấy danh nghĩa của đội sản xuất tới mua, có thể vì Tạ Minh Đồ kiếm mấy chục đồng tiền phí sửa chữa, về sau trong thôn có thêm một đám máy may công cộng như vậy, cũng coi như là tiện cho quê nhà, chỉ cần mấy cái công điểm là có thể dùng được, hà tất phải mua hẳn một chiếc về nhà làm gì?
Chuyện này rất tiện lợi cho thôn dân trong thôn, đồng dạng cũng cho cậu của cô là Liễu Triệu Cường thêm một chút thành tích, cậu cả sẽ nhớ rõ sự giúp đỡ của hai vợ chồng cô, người trong thôn cũng cảm ơn chủ ý cô đưa ra, cô và Tạ Minh Đồ cũng nhờ đó mà kiếm được một khoản, đây đúng là chuyện một mũi tên trúng hai con nhạn.
“Hiểu Mạn! vẫn là đứa bé như cháu thông minh, đây là một chuyện rất tốt đó!” Liễu Triệu Cường càng nghe càng hưng phấn, cảm thấy chuyện này vô cùng có ích: “Trong thôn chúng ta có kho lúa bỏ hoang, vừa vặn có thể cải tạo nó thành nhà may, vậy là mọi người đều có thể thoải mái, nếu mà có máy may công cộng, những nhóm bà dì bà thím đó cũng không cần phải ngồi dưới đèn ban đêm từng kim từng kim mà vá quần cho đám trẻ, cháu không biết quần của bọn chúng rách nhanh như thế nào đâu!”
“Mông trần của đám nhóc con đó, cậu không muốn nhìn thấy nữa!"
Tô Hiểu Mạn không nhịn được mà mỉm cười, cô có thể nghĩ ra cách này là do mấy ngày trước lúc đi trồng cây non, cô gặp được một thím họ Hà, ngày nào cũng nhiệt tình chào cô, thân thể thím Hà cường tráng, mỗi ngày đều giúp cô một tay, dạy cô cách sử dụng các công cụ như xẻng và cuốc kiểu nào sẽ tốn ít sức hơn.
Trong nhà thím Hà có bảy đứa con cả trai lẫn gái, vì vậy thím ấy hay phàn nàn với cô rằng mấy đứa con trai trong nhà quá nghịch, ngày nào quần cũng bị rách, phần mông thì bị thủng một lỗ to, thật sự không có mặt mũi nào đi ra ngoài, thím ấy phải bỏ ra nhiều thời gian để giúp mấy thằng con vá lại quần áo, khiến rất nhiều công việc bị chậm trễ.
Nếu như có máy may, chỉ cần may một đường thì việc may vá sẽ nhanh chóng tiện lợi hơn sao với từng đường kim mũi chỉ một, như vậy sẽ tiết kiệm được nhiều thời gian và công sức hơn.
Các đồng chí phụ nữ trong thôn cũng sẽ đỡ vất vả hơn.
Tô Hiểu Mạn tin rằng sau này các cô ấy chắc chắn sẽ cảm ơn cô rất nhiều.
Liễu Triệu Cường càng nghĩ đến việc này thì càng vui vẻ, nói: “Những người đàn ông độc thân trong thôn chúng ta thật có phúc, hai cha con vào ngủ trọ kia, trong nhà chỉ có hai người họ, cũng không có phụ nữ chăm sóc, nếu quần áo bị rách, con biết hai người họ vá lại như thế nào không? Chính là vá bên này nối bên kia loạn xạ cả lên, nhức hết cả mắt…..”
Nghĩ đến hình ảnh đó, khuôn mặt Liễu Triệu Cường lộ vẻ ghét bỏ xua xua tay.
“Đây là một ý kiến hay, cậu phải nhanh chóng đem việc này nói cho thư ký đại đội.”
Liễu Triệu Cường vội vàng chạy đi báo cáo với thư ký, sau khi báo cáo xong, trong thôn họ chỉ còn lại ba cái máy may, những cái máy kia đã bị thôn bên cạnh lấy đi rồi.
“Thôn của ông làm như vậy, thì thôn của tôi cũng thực hiện theo thế, chia cho thôn tôi hai cái máy nhé.” Lúc Liễu Triệu Cường đang báo cáo chuyện này, đúng lúc gặp phải đội trưởng thôn Hạ Điền cũng đến đây, thằng ranh kia nhịn không được thốt lên, nhìn thấy thôn Kiều Tâm làm ra chuyện tốt như vậy, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.
Trong lòng Liễu Triệu Cường cũng không muốn chia sẻ đồ tốt như vậy, kiên quyết nói: “Nếu anh có cách thì tự mình đi mà kiếm, chỉ cần mua mấy cái máy may là được.”
“Tìm đâu ra cái máy may nào giá rẻ như vậy? Ông bạn, ông giúp tôi đi, người trong thôn tôi cũng không giàu có gì…..”
Dưới sự năn nỉ của đội trưởng thôn kia và sự phối hợp của thư ký, Liễu Triệu Cường đành đồng ý việc này.
Mặc dù bỏ mất vài cái máy may nhưng Liễu Triệu Cường cảm thấy hôm nay bước chân đi đường của mình đều bay lên, trước đây ông hay cùng đội trưởng thôn Hạ Điền âm thầm phân cao thấp với nhau, hôm nay thấy đối phương cúi đầu xin xỏ ông như vậy, ông cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Chưa kể đến sản lượng của thôn bọn họ sang năm chắc chắn có thể vượt trội hơn thôn họ!Tô Hiểu Mạn và Tạ Minh Đồ cùng nhau chuyển chiếc máy may của nhà cô vào căn phòng nhỏ ở nhà họ Tạ, cũng chính là nơi ở của cô và Tạ Minh Đồ, Tạ Minh Đồ sắp xếp gọn tất cả các tủ trong phòng, trống ra một vị trí “Sáng sủa đẹp đẽ” nhất để đặt máy may, cũng chính là vị trí trung tâm chiếu sáng tuyệt vời nhất trong phòng của hai người họ.
Lúc chiếc máy may được đưa về, đã khiến rất nhiều người trong thôn đến tham quan.
“Nhà hai người mua máy may? Đây là máy may hãng nào, sao nhìn lạ vậy.” Thời đại này, máy may chính đồ vật quý hiếm của gia đình, dù là nhà ai có một chiếc máy như vậy trong nhà đều sẽ khiến mọi người phải ghen tị.
“Là máy cũ à?”
“Trông cũ quá, có phải là nhờ ai mua hộ máy may cũ không?”
Tô Hiểu Mạn giải thích với họ: “Minh Đồ nhà em tình cờ giúp đỡ nhà máy sản xuất quần áo một chút việc, vì vậy người ta bán rẻ lại cho chúng em mấy chiếc máy may, lau chùi và nhờ người sửa chữa một chút là có thể sử dụng được.”
“Đúng rồi, ngoài chiếc máy may này, những chiếc máy khác đã được giao cho thôn chúng ta, cậu của em nói rằng muốn xây dựng một phòng may trong thôn để mọi người đều có thể sử dụng máy may.”
“Mặc dù những chiếc máy này vừa lâu đời, vừa cũ, nhưng mà vẫn hoạt động rất tốt, trong nhà có cái gì cần may vá, có thể dùng máy may trong phòng may để xử lý.”
Sau khi nghe Tô Hiểu Mạn đề cập đến việc xây dựng phòng may gì đó, tầm mắt của những lập tức bị thu hút bởi việc này, không chú ý gì đến máy may của Tô Hiểu Mạn nữa.
“Phòng may là có ý gì?”
“Ý là để mấy cái máy may ở trong phòng, cho tất cả mọi người dùng?”
"Còn có chuyện tốt như vậy?"
“Muốn dùng phải lấy công điểm ra đổi.”
“Đó cũng là một chuyện tốt, chỉ cần dùng một vài công điểm để may vá, khoảng thời gian chúng ta tiết kiệm được, có thể dùng để kiếm thêm một vài công điểm. "
“Ôi, nhìn xem đường chỉ này chạy nhanh như thế nào, nếu có chiếc máy này sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, tôi vá quần áo cho mấy tên nhóc ở nhà, vá đến hoa cả mắt.”
Trong phòng Tạ Minh Đồ thêm một chiếc máy may cũ đã thành việc lớn của nhà họ Tạ, rốt cuộc đó cũng là một chiếc máy may đấy, có máy may thì việc khâu vá quần áo gì đó trở nên vô cùng đơn giản, không chỉ có chị dâu cả và chị dâu ba hâm mộ, mà chị dâu hai cũng muốn có một chiếc máy như vậy.
“Tô Hiểu Mạn, cô chuyển máy may trong phòng cô đến phòng thằng hai, phòng của bọn chúng to hơn nhiều.” Tôn Mai bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến con dâu năm này của bà ta.
Tô Hiểu Mạn lập tức từ chối nói: “Đây là đồ con dùng tiền của mình mua, vì vậy phải đặt trong phòng của con và Minh Đồ.”
Nếu như đặt trong phòng của anh hai bọn họ, thì chiếc máy may này lập tức sẽ trở thành đồ của nhà họ Tạ.
Hứa Diễm Lan nói: “Chị nghe nói đây là công sức của chú năm? Nếu không nhờ có chú năm, em có thể mua được chiếc máy may này sao?”
Tô Hiểu Mạn nói: “Đó cũng là đồ của em với Minh Đồ! Sao mọi người không thử hỏi ý kiến của Minh Đồ như thế nào?”
Tạ Minh Đồ cúi đầu, ra vẻ thật thà nói: “Việc này con nghe Mạn Mạn hết.”
Trông bộ dạng này của anh ấy giống như những người đàn ông đã có gia đình khác trong thôn, sau khi kết hôn đều nghe lời vợ nói.
Cho dù mẹ chồng có tranh chấp gì với con dâu, người chồng cùng đều che chở vợ mình, chuyện như vậy không ai có thể nói cái gì, chưa kể đến việc trong làng này Tôn Mai nổi tiếng là thiên vị nhà con thứ hai, cuộc sống của Tạ Minh Đồ ở nhà họ Tạ cũng chẳng tốt lành gì, bây giờ kết hôn rồi, anh ấy nghe lời vợ mình là điều đương nhiên.
Đặc biệt là anh còn có một cô vợ vô cùng tài giỏi.
Cho nên Tạ Minh Đồ không chỉ không bị người trong thôn nói ra nói vào, còn bởi vì hành động thành thật nghe lời vợ mà anh còn được các cô các thím trong làng khen ngợi hết lời.
Rốt cuộc dù có đốt nhiều lồng đèn nhiều như nào cũng khó có thể tìm được một người con rể vừa cao ráo, vừa đẹp trai, thật thà, nghe lời vợ và có thể lái máy kéo như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT