Chương 95:
Trương Húc Đông liếc nhìn người thanh niên kia, nói: “Người này là ai?”
“À, đây là đệ tử một người bạn tốt của tôi, tên Mộ Dung Cẩm, lần này mời cậu ấy đến để trấn áp tình hình” Chủ quán Phan cười nói.
“Trấn áp tình hình?” Sắc mặt Trương Húc Đông xẹt qua vẻ không vui.
Cũng tức là, nếu mình thua, người thanh niên này mới ra tay?
Hay cho chủ quán Phan, coi tôi là lốp xe dự phòng?
“Đã sớm nghe nói Đạm thành xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi, là anh phải không?” Người thanh niên đứng lên, chủ động bắt tay Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông tỉ mỉ đánh giá cậu ta, thực lực người này không yếu, nhưng theo sự phân chia trong giới võ thuật của họ, nhiều nhất cũng chỉ coi như trình độ nội công đại sư.
Trình độ này, mà muốn đứng trên mình? Thật đúng là buồn cười.
Thấy Trương Húc Đông không bắt tay, Phan Duẫn con gái của chủ quán Phan càng thêm tức giận nói: “Con người anh có biết lịch sự không hả?”
Trương Húc Đông khẽ hừ một tiếng, không nói gì.
“Nè! Tôi nói chuyện với anh đấy, anh không nghe thấy sao!” Phan Duẫn bước qua kéo cánh tay Trương Húc Đông: “Chắng phải anh chỉ có chút võ công, đánh bại mặt thẹo gì đó thôi sao, có gì đáng để kiêu căng chứ, anh Cẩm đã giết hai kẻ đào tẩu nước ngoài! Hai kẻ đào tẩu đó đều có trình độ nội công đại sư!”
“Hai kẻ đào tẩu nước ngoài?” Trương Húc Đông híp mắt: “Hai người đó là cậu giết?”
Mộ Dung Cẩm cười nhạt nói: “Loại chuyện này không thể tùy tiện thừa nhận được, haha.”
Miệng cậu ta tuy phản bác, nhưng lại nói rất mơ hồ, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, thật sự không biết xấu hổ.
“Ây dà, anh Cẩm đừng che giấu nữa, em đã xem video giám sát rồi, thân hình giống hệt anh! Huống hồ mấy ngày trước anh vừa khéo đến Đạm Giang, không phải anh thì là ai?” Phan Duẫn cười hì hì nói.
Mộ Dung Cẩm cười nhạt: “Con người của anh không thích phiền phức, Duẫn nhi đừng ăn nói lung tung”
Trương Húc Đông cũng lười vạch trần cậu ta, bèn xoay đầu bước qua một bên.
“Khi nào bắt đầu?” Trương Húc Đông nhìn về phía chủ quán Phan hỏi.
Chủ quán Phan nói: “Tối nay, ông bạn già kia của tôi rất nhanh sẽ đến.”
Trương Húc Đông gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Tám giờ tối, người bạn già kia của chủ quán Phan đã đến.
“Lão Phan, đã lâu không gặp” Chủ quán kia cười lớn bước về trước nói.
“Phải đó, lần trước gặp chủ quán Đồng, cũng đã cách đây mười năm rồi nhỉ?” Chủ quán Phan chào hỏi.
Chủ quán Đồng cười nhạt nói: “Chín năm lẻ tám tháng, đó là lần cuối cùng chúng ta đánh nhau.”
Nhắc đến chuyện này, chủ quán Phan không khỏi biến sắc, hiển nhiên lần trước đánh nhau, chủ quán Phan đã mất mặt.
“Hừ, lần đó là do tôi sơ suất.” Chủ quán Phan hừ lạnh nói.
Chủ quán Đồng cười lớn: “Vậy sao? Nghe nói cách đây không lâu ông thua một người trẻ tuổi? Ây dà, ông nói xem ông đã lớn tuổi như vậy rồi, còn có năng lực gì nữa chứ?”
“Ông.” Chủ quán Phan lập tức bị chọc giận đến sắc mặt xanh mét, không thể đáp trả.
“Haha, được rồi, chúng ta đều già rồi, vẫn nên xem tiểu bai thi đấu thôi.” Chủ quán Đồng phất tay cười nói.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến hội trường của võ quán.
Trương Húc Đông, Mộ Dung Cẩm, Duẫn Nhi đều đứng chờ ở đó.
“Nè, ba tôi cho anh bao nhiêu tiền?” Phan Duẫn trừng Trương Húc Đông hỏi.
Trương Húc Đông liếc cô ta, nói: “20% hoa hồng của võ quán”
“Nhiều như vậy?!” Sắc mặt Phan Duẫn khẽ biến: “Sao anh lại xấu xa thế?”