Chương 73:
Đúng lúc này, Trương Húc Đông bỗng cầm cổ tay tổng giám đốc Lý, cười nói: “Tổng giám đốc Lý, hay là ông coi giúp tôi đi.”
Tổng giám đốc Lý cau mày, bất mãn nói: “Tôi chỉ xem nữ chứ không xem nam. Hơn nữa cậu là ai? Muốn tôi xem cái gì?”
“Ừm… Tổng giám đốc Lý, hay là chúng ta ký hợp đồng đi. Nếu ngài có yêu cầu gì khác thì chúng ta có thể bàn bạc.” Cung Tiếu vội vàng giải hòa.
Tổng giám đốc Lý không kiên nhẫn: “Cô sốt ruột làm gì? Chẳng lẽ sợ tôi đổi ý?” Nói xong, ông ta lại háo sắc nhìn Cung Duyên: “Em gái đừng sợ, tôi không có ý khác đâu, chỉ muốn xem bàn tay cho em thôi mà.”
Cung Duyên mới đi làm ngày đầu tiên, không muốn gây phiền phức cho chị họ nên đành phải vươn bàn tay ra.
“Tổng giám đốc Lý.” Trương Húc Đông lại cầm cổ ta ông ta, cười xán lạn: “Đúng lúc tôi cũng mới học xem tướng mấy ngày, hay là để tôi coi giúp ông nhé? Tôi xem tướng chuẩn lắm đấy, chưa sai bao giờ.”
Lần này tổng giám đốc Lý không thể nhịn được nữa, đứng dậy mắng: “Cậu là cái thá gì? Tôi mà còn cần cậu xem tướng à? Mau cút sang một bên đi, đừng phá rối tôi!”
“Tôi không có ý khác, chỉ muốn xem tay cho ông tôi mà.” Trương Húc Đông bắt chước cách nói của ông ta, sau đó dùng sức kéo tay của tổng giám đốc Lý đến trước mặt mình. Tổng giám đốc Lý nhất thời bối rối:
“Cậu… Cậu làm gì vậy? Mau thả tay tôi ra!”
Trương Húc Đông không để ý tới ông ta, chỉ nhìn lòng bàn tay của tổng giám đốc Lý rồi tặc lưỡi thở dài: “Tổng giám đốc Lý, từ bàn tay của ông tôi thấy gần đây ông sẽ khá xui xẻo đấy.”
“Bậy bạ.” Tổng giám đốc Lý không nhịn được chửi thầm. Xem tay? Xem tay cái búa! Ông đây chỉ muốn mượn cớ tán gái thôi nhé.
Trương Húc Đông tiếp tục nói: “Lúc ông mới vào phòng, tôi cố ý nhìn tướng mạo của ông, mi tâm đen thui, e rằng sẽ gặp xui xẻo, gần đây sẽ có tai họa đổ máu.”
“Ăn nói bậy bạ” Tổng giám đốc Lý cười lạnh: “Cậu nhóc, con bé kia là bạn gái của cậu hả?”
“À không, cô ấy là bạn học của tôi.” Trương Húc Đông đáp.
Tổng giám đốc Lý hừ lạnh: “Vậy thì cậu đừng chõ mũi vào chuyện của người khác.” Sau đó nhìn chằm chắm Cung Tiếu: “Tổng giám đốc Tiếu, tôi nói thẳng với cô, tôi nhất định phải cua được cô em này. Nếu cô muốn ký hợp đồng ý tốt nhất là kêu cô ta ngoan ngoãn đi theo tôi đi, nếu không đừng hòng bàn bạc gì nữa.”
Sắc mặt Cung Tiếu lập tức trở nên khó coi. Đối với cô ta, hợp đồng này cực kỳ quan trọng, nhưng bảo cô ta bán đứng em họ mình thì lại không được.
Trương Húc Đông im lặng cầm cổ tay tổng giám đốc Lý chờ câu trả lời của Cung Tiếu.
Cung Tiểu hít sâu một hơi, cười nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lý, chuyện này tôi không làm được đâu, hay là ngài đổi điều kiện khác đi.”
“Cô Tiếu, chắc cô cũng biết chỗ dựa của công ty tôi là gì? Tổng giám đốc Lý lập tức đe dọa: “Chúng tôi chính là công ty con của nhà họ Địch ở tỉnh thành, cô đã suy xét hậu quả nếu đắc tội tôi chưa?”
Sắc mặt Cung Tiếu cực kỳ khó coi. Cô ta cắn răng nói: “Xin lỗi tổng giám đốc Lý, tôi không ký hợp đồng này!” Sau đó dứt khoát xé rách hợp đồng.
Tổng giám đốc Lý lập tức đen mặt, lạnh giọng nói: “Thứ không biết điều! Tôi muốn cua gái chưa bao giờ thất bại!” Sau đó trừng Trương Húc Đông: “Thả tay tôi ra.”
Trương Húc Đông lắc đầu, cười nói: “Tôi đã bảo hôm nay ông sẽ có tai họa đổ máu rồi mà.” Dứt lời, anh đấm một phát lên mặt tổng giám đốc Lý. Ông ta lập tức chảy máu đầy mặt, ngồi bệt xuống đất.
“Mày dám đánh tao hả?” Tổng giám đốc khó tin chỉ vào Trương Húc Đông.
Cung Tiểu không khỏi kinh hãi, tên khốn này, đánh tổng giám đốc Lý thì về sau còn lăn lộn kiểu gì được?
“Mày biết tao là ai không?” Tổng giám đốc Lý căm tức nhìn Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông cười nói: “Người của Địch Thân Kình ở tỉnh thành, đúng không?”
Tổng giám đốc Lý sửng sốt: “Mày còn biết Địch Thân Kình à?” Trương Húc Đông nhìn lướt qua đồng hồ treo tường: “Ừm, chắc Địch Thân Kình sắp tới rồi đấy.”
Tổng giám đốc Lý cười lạnh: “Mày bị điên hả? Ông Kình đang ở tỉnh thành, hoặc là ở Đạm Thành, sao có khả năng đến đây.”
Trương Húc Đông gật đầu: “Theo lý thì đúng là như vậy, nhưng tôi đang ở Ninh Thành, đương nhiên ông ta chỉ có thể đến Ninh Thành”