Chương 51:
Ngoài cửa, Trần Khải đang sốt ruột sứt đầu mẻ trán. Thấy mặt thẹo đi ra, Trần Khải vội hỏi: “Trương Húc Đông đâu?”
Mặt thẹo bình tĩnh đáp: “Xin lỗi, cậu Đông đã ngủ rồi, ông có việc gì thì mai lại đến đi.”
Sắc mặt Trần Khải thay đổi, nổi giận: “Mới mấy giờ mà đã ngủ rồi? Rõ ràng cậu ta không muốn gặp tôi thì có!”
“Cái này tôi không biết đâu.” Mặt thẹo lạnh giọng nói: “Cậu Đông là thế ngoại cao nhân, giờ giấc khác hẳn người thường, ngày mai ông hãy quay lại đi.”
“Cậu mở cửa ra cho tôi!” Trần Khải giận tím mặt.
Mặt thẹo hừ lạnh: “Sao nào? Ông Khải định xông vào nhà hả? Tôi khuyên ông hãy suy nghĩ cho kỹ đi.”
Trần Khải há miệng. Mặc dù ông ta có địa vị rất cao, nhưng bàn về vũ lực thì e rằng mười ông ta cũng không phải là đối thủ của mặt thẹo.
“Coi như tôi van xin cậu ta, được không?” Cuối cùng, Trần Khải vẫn mềm giọng nói.
Mặt thẹo không đáp lời, đứng yên ở đó như một pho tượng. Trần Khải đau khổ nói: “Tôi biết lúc trước khinh suất cậu ta, nhưng bây giờ tôi đã biết lỗi rồi, phiền cậu đi nói với cậu ta một chuyến, cứ bảo là tôi tới nói xin lỗi cậu ta.”
“Tên kia, ông Khải của chúng tôi là ai chứ? Nói xin lỗi cậu ta là coi trọng cậu ta, đừng có được nước lấn tới!” Người bên cạnh quát lên.
Mặt thẹo lạnh như băng nói: “Mày vừa nói gì?”
Trần Khải vội quát: “Đừng nói hươu nói vượn!”
Mặt thẹo lạnh giọng: “Còn dám ăn nói bậy bạ thì lần sau tao sẽ trực tiếp cắt lưỡi mày!”
Trần Khải không rảnh so đo chuyện này, gần như van xin: “Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống van xin cậu ta sao?”
“Tùy ông Khải” Mặt thẹo lạnh như băng.
Trần Khải cắn răng. Ông ta sống đến từng này tuổi, chưa bao giờ quỳ trước mặt người khác. Nhưng nhớ tới người vợ đang chịu khổ ở nhà, Trần Khải lại bất chấp tất cả, vén áo lên định quỳ xuống.
“Ông Khải đag làm gì vậy?” Đúng lúc này, Trương Húc Đông bước ra từ biệt thự.
“Cậu Đông.” Mặt thẹo vội nhường đường.
Trương Húc Đông vừa khoác áo vừa nói: “Ông Khải, đêm hôm khuya khoắt mà lại đến đây là có việc gì à?”
Trần Khải cười khổ: “Cậu đừng đùa tôi nữa. Trước kia là tôi mù mắt, tôi xin nói lời xin lỗi với cậu.”
Trương Húc Đông khoát tay: “Đi thôi.”
Nghe vậy, cuối cùng Trần Khải cũng yên tâm hơn. Ông ta đích thân mở cửa xe cho Trương Húc Đông, nhanh chóng trở về nhà họ Trương.
“Cậu Đông, cậu không cần chuẩn bị à?” Trần Khải cau mày hỏi. “Chuẩn bị cái gì?” Trương Húc Đông hỏi ngược lại.
“Tôi thấy các thầy tướng khác làm phép đều cần chuẩn bị giấy vàng các thứ.” Trần Khải đáp.
Trương Húc Đông cười nói: “Đó là bọn họ. Tôi không cần mấy thứ đó.” Đùa nhau không à, mấy cái đạo cụ làm lễ cúng bái đó chỉ có thuật sĩ giang hồ dùng thôi, Trương Húc Đông chính là người tu tiên chính thống, mặc dù chỉ mới nhập môn, nhưng không phải là người khác có thể sánh bằng.
Chiếc xe nhanh chóng chạy về nhà họ Trần. Trương Húc Đông đưa mắt nhìn sang, liền thấy khí đen dày đặc. Vợ của Trần Khải bị nhốt trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại vang lên chút động tĩnh.
“Cậu Đông, lại gặp mặt.” Bạch Thịnh chắp tay nói.
“Thầy Thịnh.” Trương Húc Đông khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
“Vòng tay kia đâu?” Trương Húc Đông nhìn Trần Khải.
“Tôi vứt đi rồi.” Trần Khải bối rối đáp, sau đó chạy đến bên thùng rác nhặt vòng tay lên.
Trương Húc Đông vuốt ve vòng tay này, chỉ cảm thấy âm khí dày đặc, cực kỳ hung ác. Người xưa thường nói âm dương tương khắc, mặc dù Trương Húc Đông không biết đạo pháp trừ ma này nọ, nhưng trong cơ thể anh tràn đầy linh khí, dương khí cực kỳ mạnh mẽ. Thế là Trương Húc Đông dùng phương pháp đơn giản thô bạo nhất, rót linh khí vào vòng tay này.
Âm dương va chạm, chiếc vòng tay rung dữ dội trong bàn tay Trương Húc Đông, không lâu sau, một tiếng “Rắc” vang lên, sau đó vòng tay dần dần biến thành bột mịn. Đồng thời động tĩnh trong phòng cũng ngưng bặt.