Bữa cơm trưa này ăn đến hai giờ mới xong, vẻ mặt Tưởng Khả Hân bình phục nhanh hơn Trương Húc Đông dự đoán, nói cơm trưa là do Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di làm, vì thế cô ta phụ trách rửa chén, bà nội đương nhiên cũng không nhìn được, hai người cách xa nhau gần năm mươi tuổi nhưng lại có rất nhiều chủ đề, về phần nói cái gì Trương Húc Đông cũng không nghe rõ.
Lâm Tâm Di có cảm giác nguy cơ, cô vẫn luôn xem Tưởng Khả Hân là tình địch mạnh nhất, cộng với việc cô ta nói chuyện vui vẻ với bà nội Trương Húc Đông như vậy, cô nhéo eo Trương Húc Đông, Trương Húc Đông đau đến nhe răng.
Trương Vũ Quả bên cạnh đang học chơi cờ tướng với Trương Huyền Bưu, Trương Huyền Bưu lặng yên mỉm cười, giống như ngầm đồng ý người con dâu này.
Gần tối, Trương Húc Đông và Lâm Tâm Di cùng rời khỏi đại viện quân đội, mà Tưởng Khả Hân nói muốn ở lại qua đêm, sáng sớm ngày mai lại đến học viện.

Sau khi trở về, Lâm Tâm Di bắt đầu thu xếp chuẩn bị chuyện từ thiện, mặc dù có công ty Đông Thăng cung cấp tài chính cho cô, nhưng vài thứ chuyên ngành cô vẫn muốn hiểu rõ.
Trương Húc Đông đương nhiên đồng ý để cô thoải mái làm việc, chuyện của thành phố Ngọc căn bản đã giải quyết xong, hiện tại Trương Húc Đông có thể buông lỏng một chút, có thể ngủ nướng thêm một chút, gần đây quả thực quá mệt mỏi, hơn nữa lòng cũng mệt.
Mấy ngày nay là những ngày Trương Húc Đông trải qua có quy luật nhất, tám giờ sáng rời giường, ăn xong bữa sáng thì đến trung tâm thương mại mua cho mình vài bộ quần áo, làm lính đánh thuê, đồ đạc của anh vẫn luôn do anh đích thân mua sắm, dù sao có rất nhiều thứ không phải cứ nhìn vẻ ngoài là được, dù sao cũng phải xem xét đến tính thực dụng nữa, mà Lâm Tâm Di còn đang vùi đầu thu xếp công việc, cũng không tâm trạng ra ngoài với anh.
Đương nhiên, Trương Húc Đông nhàn rỗi, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, sau khi điều tra Huyết Linh Lung, tổ chức Thần hồn ở nước Nhật Bản vẫn luôn rục rịch ngóc đầu dậy, xem ra phải hung hăng tập kích một trận, còn có Yamaguchi bang phái lớn nhất nước Nhật Bản, dường như cũng nên nhắc nhở bọn họ một câu.

Huy Hoàng là một quân sư vô cùng đáng tin, mặc dù bản lĩnh của anh ta ngay cả một tên đàn em nhỏ nhoi trong Bang Long cũng không sánh được, nhưng đầu óc của anh ta tuyệt đối không kém hơn Trương Húc Đông bao nhiêu, trong khoảng thời gian này, mặc dù đã quét sạch người của Thanh Long Hội và Bảo Long Mông đang ẩn náu ra khỏi thành phố Ngọc, dù sao hiện tại có một số việc Trương Húc Đông cũng không muốn ra mặt, đến hiện tại anh đứng phía sau tất cả mọi người đồng thời làm chỗ dựa cho họ, đồng thời bản thân anh cũng càng an toàn hơn.
Quyết định đi nước Nhật đi một chuyến, Trương Húc Đông đương nhiên phải dẫn theo mấy trợ thủ đắc lực, nữ vương Hắc Hoàng đương nhiên cũng nằm trong số đổ, còn có Đường Phi, Nam Cung Diệp và Tarzan, nếu không phải Trần Uy bị thương chưa lành, chắc chắn cũng đi theo, nhưng mà cũng tốt hơn nhiều rồi, chí ít đi dạo, đánh bi-a cũng không thành vấn đề gì.
Chuyện tiếp nhận Hồng Môn, vốn dĩ là giao cho ba người Đường Phi, hiện tại thành phố Ngọc đã ổn định, Trương Húc Đông phái Huy Hoàng qua đó, dù sao bên trong Hồng Môn có vài việc không thể giải quyết bằng vũ lực được, cần một người đại diện cực kỳ thông minh qua đó, mặc dù bản lĩnh của Huy Hoàng bình thường nhưng, nhưng có Hồng Môn Chấp Pháp Đường ở đó, hẳn là không thành vấn đề.
Nước Nhật, một quốc gia vô cùng kỳ diệu, có lúc được mệnh danh là thiên đường của đàn ông, đương nhiên ở đây cũng có bang phái, hơn nữa còn là những bang phái được thừa nhận, tinh thần võ sĩ đạo của người Nhật Bản cô cùng cao thượng, phần lớn người nước Nhật không thích động đao kiếm, bọn họ thích dùng nắm đấm hơn, cho rằng nắm đấm mới biểu tượng của đàn ông, có thể nhìn thấy điều đó thông qua các tác phẩm điện ảnh truyền hình.
Tiếp đó còn có một kiểu người, mỗi ngày bọn anh quả thực đều đeo đao kiếm mang ám khí, họ chính là ninja, ninja ôm lấy nhẫn thuật, không quan tâm cái gì mà quang minh chính đại, trong thế giới của ninja “đánh lén” không có ý xấu gì cả.
Sau chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc, đất nước này cũng không có quân đội, chỉ có lực lượng phòng vệ, thời gian đổi thay khiến cho quan hệ của Trung quốc và Nhật bản trở nên đóng băng, có lúc bởi vì một vài mâu thuẫn mà hận đối phương nghiến răng, nếu thủ tướng quốc gia của đối phương mất chức, toàn bộ Trung Quốc đều mặt mày hắn hở, nếu Thủ tướng đang tại vị đột nhiên ợ ra rắm, kia đoán chừng cả nước chúc mừng.
Yamada-gumi, một bang hội của nước Nhật, thực lực bậc trung, trước kia qua lại với bang hội Hồng Hưng phụ thuộc vào Hồng Môn HongKong, về sau đời thứ năm của Yamada-gumi gả con gái độc nhất của anh ta cho đại ca Hồng Hưng, ngày nay có thể nói là người Trung Quốc nắm quyền, cũng là bởi vì quan hệ của Hồng Môn, Trương Húc Đông đương nhiên tìm bọn họ giúp đỡ.
Thành phố Tokyo, Trương Húc Đông dẫn theo mấy người qua cửa an ninh, nhân viên kiểm tra nhìn hộ chiếu của bọn họ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, khiến cho đám người đầu váng hoa mắt, cũng không biết bọn họ đang lải nhải nói cái gì nữa.
“Satan, đây là lần đầu tiên tôi đến nước Nhật.” Nam Cung Diệp cau mày, chỉ vào nhân viên bảo an kia hỏi: “Này anh xem, tên nhóc này đang nói cái gì vậy?”
“Mọe nó!” Đường Phi lạnh giọng mắng một câu.

Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Anh ta nhìn thấy quốc tịch của chúng ta, đang khó chịu phải kiểm tra cẩn thận, hi vọng chúng ta phối hợp.”
“Phối hợp mẹ nó mà phối hợp.”Vẻ mặt Nam Cung Diệp tràn đầy khó chịu, nhìn chằm chằm nhân viên kiểm tra kia nói: “Ông đây cũng không phải đến nổ cái đền thờ chó má kia, mày dọa cái đầu bu*oi ý!”
Nhân viên kiểm tra kia đương nhiên không nghe hiểu tiếng Trung, vẻ mặt mờ mịt nhìn Nam Cung Diệp, Trương Húc Đông cười ha hả, dùng tiếng Nhật giải thích nói: “Anh ta nói chúng tôi đến đây để tham quan, cho nên rất vui vẻ, nhân tiện hỏi thăm sức khỏe gia đình anh.”
“Hey, arigatou.” Nhân viên kiểm tra cúi người chào đám người Trương Húc Đông, vẻ mặt vô cùng trang trọng.
Mỗi người tự cầm hộ chiếu của mình đi ra ngoài, Tarzan gãi đầu nói ra: “Satan, mặc dù tôi nghe không hiểu vừa rồi anh đã nói cái gì, nhưng chắc chắn không phải là lời nói tốt đẹp gì, sao tên nhóc kia lại nói cảm ơn với anh thế?”
Trương Húc Đông nhịn không được cười nói: “Anh có thể hiểu được mới lạ đấy.

Chẳng qua Tarzan anh vậy mà cũng biết cảm ơn trong tiếng nhật, điểm này so Hỏa Thần thì mạnh hơn nhiều đấy.” Hắc Hoàng Nữ Vương bên cạnh lắc đầu cười khổ, người này là ai chứ.
Nam Cung Diệp không phục nói: “Xem thường tôi sao, tôi còn mạnh hơn Tarzan đấy, tôi còn biết cố lên, không cần đấy bằng tiếng nhật đấy!”
Bốn người cười ha hả khiến những người Nhật qua đường khó chịu, trong lòng thầm mắng: “Những người Trung Quốc này đang cười cái gì vậy chứ, nước Nhật đất rộng của nhiều, nhân tài đầy rẫy, có cái gì mà đáng cười chứ, đúng là đồ ngốc mà.”

Đi ra khỏi sân bay, lập có một người đàn ông trung niên đeo kính gầy gò tiến lên nói: “Xin hỏi vị nào là Trương Húc Đông ngài Trương ạ?”
Trương Húc Đông tiến lên phía trước, nói: “Là tôi, ông là?”
“Xin chào, tôi tên là Hách Quốc, là mưu sĩ của Yamada-gumi.” Người đàn ông trung niên hành lễ với đám người Trương Húc Đông, sau đó rất khách khí nói: “Là đội trưởng bảo tôi tới đón anh, các vị đi đường vất vả rồi.”
“Xin chào, lần trước tôi đến nước Nhật làm nhiệm vụ đã nghe thấy đại danh của Hách mưu sĩ, chỉ là vẫn luôn nghe danh mà chưa được diện kiến!” Trương Húc Đông vươn tay ra, mưu sĩ tương đương với quân sư, là nhân vật đầu não trong bang phái, nhưng mà nếu Hách Quốc này không nói ra thì không ai ngờ tới một người bình thường vô vị này lại có thân phận như vậy.
“Trương lão đại nói quá lời rồi, tuổi còn trẻ chẳng những là lão đại của Bang Long, còn là chưởng môn của Hồng Môn, tiền đồ không giới hạn, mà lúc chúng tôi điều tra sở thích của anh đã phát hiện, thì ra trước kia Trương lão đại còn là thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê ZO, chuyện xử lý cậu chủ của nhóm lính đánh thuê Reynolds, quả thực như sấm bên tai!” Hách Quốc nắm tay Trương Húc Đông tay, cảm thán nói.
Trương Húc Đông cười ha ha, cũng không thèm để ý đến chuyện bọn họ điều tra mình, chuyện có thể điều tra ra anh cũng không có ý định giấu giếm, nói: “Chúng ta vẫn nên đổi địa điểm khác đi, ở đâu tai mắt quá nhiều, không thích hợp nói chuyện.”
“Trương lão đại nói rất đúng.” Hách Quốc làm ra tư thế xin mời nói: “Xe ở ngay ven đường, mời các vị khách quý theo tôi lên xe, đội trưởng của chúng tôi đã đợi ở tổng bộ rất lâu rồi.”
“Làm phiền rồi!” Trương Húc Đông nói một câu, Hách Quốc dẫn đầu hạ lên xe, Hắc Hoàng và Đường Phi đi theo bên cạnh anh, Nam Cung Diệp và Tarzan chỉ có thể chờ đợi xe, bởi vì vóc dáng của Tarzan quá lớn, xe bình thường căn bản không chui vào được, nhưng mà hiệu suất làm việc của Yamada-gumi rất cao, xe trước vừa rời đi được mấy phút, xe tải cỡ lớn mới toanh đã chở Nam Cung Diệp và Tarzan theo sau rồi.
Phong cảnh nước Nhật cũng không tệ lắm, thành phố Tokyo cũng không nhiều người nhiều xe bằng một thành phố tuyến hai ở Trung Quốc, cho nên không đến mức kẹt xe trên đường, ngược lại Trương Húc Đông lại nhìn thấy không ít phụ nữ mặc váy ngắn đen, quần áo mặc trên người lại hơi bảo thủ một chút, nhưng người nào người nấy xinh đẹp như hoa, thân trên ăn mặc kín đáo, bên dưới thì mát mẻ, quả nhiên xứng với cái tên thiên đường của đàn ông.
Hách Quốc thấy ánh mắt Trương Húc Đông không ngừng lấp lóe, vừa cười vừa nói: “Trương lão đại, có phải rất hứng thú với phụ nữ Nhật bản không? Thực ra bọn họ đều rất phóng khoáng, chỉ cần anh đối xử tốt với bọn họ một chút, muốn người đẹp như thế nào cũng mặc anh lựa chọn.”
Trương Húc Đông cười phụ họa nói: “Khẩu vị của tôi tương đối thanh đạm, chỉ là thắc mắc tại sao lại ăn mặc như vậy, quả thực là mỗi nơi có một phong tục riêng!”

“Tôi có nghiên cứu chút ít về lịch sử của nước Nhật, cách ăn mặc như vậy chứng tỏ trước đây bọn họ đã nhận những văn hóa còn sót lại của triều Đường nước Trung Quốc, sau đó lại tiếp nhận văn hóa tây phương, cho nên mới xuất hiện tình cảnh như vậy.

Chẳng qua tôi dám nói, phụ nữ Nhật Bản người nào người nấy hiền lành, trước mắt đàn ông, bọn họ đều phải khom lưng uốn gối, có hứng thú thì dẫn theo vài người cùng trở về đi?”
“Không cần đâu!” Trương Húc Đông sửng sốt một chút khoát tay nói, hiện tại ở Trung Quốc phụ nữ lo liệu việc già, tiền bạc do phụ nữ quản lý, nhất là vào thời điểm kết hôn, phải mua nhà mua xe, của hồi môn sính lễ cũng không thể ít, nhất là phương bắc.

Nhưng có lẽ đã xem một vài bộ phim nhựa của Nhật Bản nên Trương Húc Đông có chút không dám tin tưởng phụ nữ nước Nhật nói: “Tôi thấy trong những thước phim kia, phụ nữ Nhật Bản đều là những cảo thủ, lấy một địch mười mấy cũng không thành vấn đề.”
Hách Quốc thản nhiên cười, không ngờ một người đàn ông ăn mặt như vậy, lại nói ra những lời nói không phù hợp như vậy, nhưng ông ta cũng không dám nói gì, chỉ đành phụ họa nói: “Có lẽ là bởi vì cuộc sống, cũng có thể là vì nổi tiếng, còn có bị cưỡng ép, tóm lại người bất hạnh không thiếu ở đất nước nào.

Nhưng phần lớn phụ nữ Nhật Bản đều là những người phụ nữ thích hợp làm nội trợ trong nhà.”
Trương Húc Đông tin không? Tuyệt đối không tin, không có lửa làm sao có khói, không phải dựa vào sự tưởng tượng mà có thể tuyên dương đến mỗi một xó xỉnh trên thế giới, nói không chừng ở một xó xỉnh nào đó ở Nam Phi, có một đám người da đen đang xem phim nhựa hưng phấn cười ha hả!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play