Thấy Trương Húc Đông đứng ở một bên hút thuốc, tuy mặt không lộ vui buồn, nhưng Lý Minh cảm nhận được khí thế của người thanh niên này thay đổi, vội nói: “Cậu Trương, ngại quá, là tôi quản lý để xảy ra sơ xuất, chuyện này tôi nhất định sẽ nghiêm trị không tha”
Lương Vĩ Thanh tựa như bị sét đánh, thái độ của cục trưởng Lý làm anh ta hiểu được, lần này đã chọc phải người không nên chọc, nhất thời đầu óc toàn tiếng “ong ong”, không nói ra lời.
Trương Húc Đông ném tàn thuốc xuống đất, đi đến bên cạnh Vũ Hóa Long, nhìn vết sẹo trên cổ tay cậu ấy, đôi mắt híp lại, Lý Minh luôn quan sát người thanh niên, lập tức quát lên: “Còn đứng ngây đó làm gì, còn không mở còn cho đứa nhỏ?!”
“Cục trưởng Lý, nó là nghi phạm!” đầu óc Lương Vĩ Thanh nóng lên, bắt đầu lấy lý ra tranh.
“Đừng nói nhảm nữa, chuyện này tôi đã cho người điều tra rõ ràng rồi, không liên quan gì đến họ cả, hung thủ là kẻ khác, còn không mau thả người! Đây là mệnh lệnh.
” Nếu như không phải có Trương Húc Đông là người ngoài, Lý Minh thật sự muốn cho anh ta mấy bạt tai, đều là người mình bồi dưỡng thành sở trưởng, sao ngay cả chút nhãn lực cũng không có, ông đây còn không chọc nổi, cậu còn dám chọc vào?
Tuy rằng Lương Vĩ Thanh không cam lòng, nhưng mệnh lệnh vẫn là mệnh lệnh, chỉ có thể đích thân qua mở còng cho Vũ Hóa Long, bởi vì khóa còng trong tay anh ta, liếc nhìn Vũ Hóa Long thật hung dữ, mới mở còng ra.
Trương Húc Đông nâng Vũ Hóa Long khỏi ghế, hỏi: “Em không sao chứ?”
“Không sao ạ, đău lắm nhưng mà em không khóc.
” Vũ Hóa Long quật cường nói, trong mắt cậu ấy có sự trưởng thành và quyết tâm vượt quá tuổi tác, khi bị tra tấn, cậu ấy luôn ghi nhớ lời của Bạch Sư Vương.
Đàn ông có thể rơi nước mắt, nhưng không được dễ dàng rơi.
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, mắt nhìn về phía Lương Vĩ Thanh nói: “Vừa rồi anh ta làm gì với em, giờ em trả lại cho anh, trả gấp trăm lần.
”
Lý Minh, Lương Vĩ Thanh cùng những cảnh sát kia đều ngây ngẩn cả người, nhưng không ai dám ngăn cản, thậm chí đến lời còn không người nào dám nói.
“Anh Satan, anh có dao không?” Vũ Hóa Long ngẩng đầu hỏi.
Trương Húc Đông rút con dao cát đẩu trong ống quần ra đưa cho Vũ Hóa Long, đột nhiên một luồng sát khí mạnh tỏa ra từ thân hình nhỏ bé của cậu ấy, chỉ thấy thân hình Vũ Hóa Long cử động, cả người giống như một mũi tên mang cung, lao thẳng về phía Lương Vĩ Thanh.
Sau đó tôi nghe thấy một tiếng "cạch", Lương Vĩ Thanh hét lên, con dao đã đâm vào bụng dưới anh ta, Vũ Hóa Long giơ chân lên đá cơ thể hơn gấp đôi kích thước của cậu ấy, thân thể đâm vào vách tường, chẳng những miệng vết thương bắt đầu máu chảy đầm đìa, mà còn gãy mất hai cái xương sườn.
Cảnh tượng này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc, không ngờ một đứa trẻ ở tuổi này lại có dũng khí và sức mạnh như vậy, thật không thể tin được, Trương Húc Đông cũng có chút kinh ngạc, hiển nhiên Vũ Hóa Long mạnh hơn nhiều so anh hồi ở cái tuổi ấy, trên mặt cũng nở nụ cười hài lòng.
“Em làm tốt lắm, đàn ông con trai phải ân oán rõ ràng, người khác tát em một bạt tai, thì em nên chặt đứt luôn tay của hắn, người ta đánh em thành thế này, vậy thì em nên lấy luôn mạng hắn ta.
” Trương Húc Đông ở một bên lạnh giọng nói.
Vũ Hóa Long lau lưỡi dao vào quần, trả lại con dao cát đẩu cho Trương Húc Đông nói: “Anh Satan, em nhớ kỹ lời anh nói rồi.
”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nhưng không nhận lại con dao cát đẩu, đáp: “Con dao này đã theo anh gần mười ba năm rồi, hôm nay anh tặng nó cho em!” Vũ Hóa Long vui mừng vuốt ve con dao, trong khi Trương Húc Đông nói với Lý Minh: “Cục trưởng Lý, người này dùng loạn tư hình, dùng quyền trong tay kiếm món lợi kếch xù, vơ vét của dân, tôi nghĩ chắc ông biến nên xử lý thế nào rồi chứ!”
“Biết, tôi biết rồi!” Lý Minh nhanh chóng gật đầu đồng ý, lập tức nói với cảnh sát bên cạnh: “Các cậu đưa Lương Vĩ Thanh vào bệnh viện trước, đợi vết thương cậu ta đỡ rồi thì đưa cậu ta đến viện giám sát.
”
Trương Húc Đông tiếp tục nói: “Còn cả cha anh ta là trưởng thôn kia nữa, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, xử lý luôn một thể đi!”
“Được, tôi biết rồi!” Lý Minh thấy Trương Húc Đông xoay người muốn đi thì nói: “Cậu Trương đi thong thả.
”
Trương Húc Đông một tay đỡ Vũ Hóa Long, người kia ôm chặt cánh tay anh, hai người rời khỏi đồn cảnh sát, thử đứng mấy lần, Vũ Hóa Long miễn cưỡng có thể đứng được nói: “Anh Satan, em có thể tự đi được, cảm ơn anh.
”
Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nói: “Tiểu Hắc đang đợi chúng ta ở bãi đậu xe, chúng ta về lại thế giới của anh đi!”
“Dạ!”
Sau khi tìm thấy Tiểu Hắc, Trương Húc Đông vẫy tay chào tạm biệt Lục Hổ, một trong năm thành viên của đội dã thú đến tiễn Trương Húc Đông và Tiểu Hắc, cả ba người ngồi trên xe, chuẩn bị vào thành phố rồi bay trở lại thành phố Ngọc.
W.