Trương Húc Đông biết lão già này cũng không có ý tốt gì, liên tục giúp đỡ anh, lại còn lôi kéo quan hệ, anh nói với ông ta: "Ông đừng nói nữa, cháu không muốn làm lính đánh thuê nữa, để cháu sống cuộc đời bình yên đi, được không?"
Bắc Đường Ngạo bật cười khánh khách, áp sát người lên nói: "Húc Đông, như vậy lại thành ra cậu không đúng rồi, chuyện này cũng không phải chỉ mình tôi tự tìm đến cậu, hơn nữa cậu cũng đừng từ chối nhanh như vậy, nếu không thì mặt mũi ông chủ tịch Trương biết để ở đâu chứ? Vả lại lần này cũng không phải làm việc không công, cậu cũng có thù lao, cậu nói xem bao nhiêu thì hợp lý?"
"Một tỷ!" Trương Húc Đông rất thẳng thắn, anh rõ ràng đang muốn làm khó lão già oai phong lẫm liệt này.
"Mẹ...!cậu cũng dám ra giá thật!" Bắc Đường Ngạo suýt chút đã cắn trúng lưỡi, cố gắng nuốt lại những lời thô tục đó, ngay cả Tiểu Hoàng và Tiểu Phượng bên cạnh cũng giật mình, cái tên này đúng là không sợ chém gió thành bão.
Bắc Đường Ngạo khẽ ho vài tiếng, ngồi thẳng người dậy nói: "Húc Đông, cậu nên biết, ông nội Bắc Đường là quan tốt công chính liêm minh, làm gì có nhiều tiền như vậy, tôi biết giá của cậu rất cao, nhưng nể mặt tôi vừa giúp cậu, có thể bớt chút đỉnh không?"
Trương Húc Đông khẽ cau mày nói: "Vậy ông muốn bao nhiêu?"
"Một trăm ngàn?" Vừa thấy sắc mặc Trương Húc Đông tái xanh, Bắc Đường Ngạo vội sửa lời: "Hai trăm ngàn? Hay là ba trăm ngàn?"
"Ông nội Bắc Đường, tôi cũng không biết nên nói thế nào nữa, bây giờ một giám đốc bình thường người ta một tháng cũng không chỉ có mấy đồng bạc đó chứ? Chuyện ông giao cho cháu chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cháu thấy vẫn nên thôi đi, cháu không làm nổi!" Trương Húc Đông lắc đầu nói.
"Thằng nhóc cậu cứng đầu cứng cổ quá.

Vậy thì Tiểu Phượng Tiểu Hoàng, bắt thằng nhóc này lại mang về, không cho cậu ta đồng nào tôi cũng có cách bắt cậu ta làm!" Bắc Đường Ngạo nói năng mập mờ.
Trương Húc Đông phì cười, vẻ mặt không thèm quan tâm: "Muốn bắt thì bắt đi, bắt cháu về cháu ăn cho ông sạt nghiệp!" Trương Húc Đông đương nhiên biết lão già này đang hù dọa anh, anh cũng đâu phải đứa trẻ lên ba?

Bắc Đường Ngạo cũng bật cười nói: "Đùa thôi mà, cậu đùa được còn tôi thì không sao? Hơn nữa đều là bạn cũ, cậu không làm tôi cũng không ép được.

Húc Đông à, thật ra chuyện này nhất định phải để cậu làm, nếu không thì ông nội Bắc Đường cũng không cần đến đây tìm cậu, thật ra người của chúng tôi không bắt được!"
Trương Húc Đông đương nhiên biết đùa cũng chỉ là đùa, vừa nhìn thấy Bắc Đường Ngạo nói xong lại lộ vẻ khổ sở, anh đã biết chuyện này rất khó giải quyết, nếu không thì cũng không đến lượt anh thật, tuy để lão già này nợ anh một phần ơn nghĩa cũng tốt, nhưng cũng phải xem thử là chuyện gì, anh nghiêm túc hỏi: "Ông nội Bắc Đường, chúng ta không đùa nữa, ông nói thử xem rốt cuộc có chuyện gì?"
Bắc Đường Ngạo hít một hơi thật sâu, sau đó mới nói đầy ẩn ý: "Chắc cậu cũng không xa lạ với cái tên tổ chức Thần Hồn chứ?"
Trương Húc Đông gật đầu, nếu đối phương đã đến tìm mình, chứng tỏ đã chuẩn bị đầy đủ, trận chiến đó của Bang Long và tổ chức Thần Hồn, có thể nói là lần tạo dựng địa vị cho Bang Long, rốt cuộc lại là chuyện gì lại có liên quan đến băng nhóm của nước Nhật này?
Bắc Đường Ngạo nói tiếp: "Thật ra cậu nghĩ thử xem, tổ chức Thần Hồn cho dù có thể chiếm giữ giới xã hội đen, nhưng nếu chúng ta muốn đuổi chúng đi, vậy thì không phải chỉ là chuyện một sớm một chiều, nhưng bọn chúng đến vì có mục đích khác."
Trương Húc Đông chợt cau mày, bọn chúng sẽ có mục đích gì, không phải dùng ma túy để đánh gục người Trung Quốc, nhưng nghĩ kĩ lại nhiều người Nhật Bản như vậy, nước Trung Quốc sẽ theo dõi sát sao, nhất định sẽ không để chúng làm loạn, thấy chuyện còn nghiêm trọng hơn anh tưởng nhiều, đối thủ như vậy, Trương Húc Đông đương nhiên là có bao nhiêu sẽ giết bấy nhiêu, anh rất thích thú hỏi: "Vậy tổ chức Thần Hồn đến đây làm gì?"
"Thật ra, mục đích bọn chúng đến đây là vì đánh cắp..."
"Tin tức? Bí mật? Thành quả nghiên cứu? Hay là một nhóm nhà khoa học nào đó?" Trương Húc Đông nói ra những thứ mình nghĩ đến.
Nhưng Bắc Đường Ngạo lắc đầu nói: "Thật ra ra một thanh kiếm, tôi nghĩ chắc chắn cậu đã từng nghe qua, tên kiếm là Hiên Viên."
Trương Húc Đông kinh ngạc, lẽ nào có bảo bối như vậy thật sao, nhưng vừa nghĩ đến cùng lắm cũng chỉ là một lưỡi dao sắc bén, chắc chắn sẽ không có sức mạnh như trong truyện thần thoại thời xưa, nếu có sức mạnh lớn như vậy thì nước nào dám lên mặt với nước Trung Quốc, hăm he nhiều lần muốn giết họ nữa.
Bắc Đường Ngạo thấy Trương Húc Đông ngạc nhiên cũng không lấy làm lạ, ông ta nói tiếp: "Thật ra đó là thanh bảo kiếm năm ngàn năm vừa được khai quật, trên đó có khắc hai chữ Hiên Viên, nhưng không thần kỳ như trong truyền thuyết nói.

Chúng ta tạm thời không nói chuyện này, nhưng dù sao đây cũng là di sản văn hóa của nước chúng ta, mà thanh kiếm sắc bén này lại có sức mạnh vô địch, nó có tác dụng rất lớn trong việc nghiên cứu lịch sử cổ đại và sáng tạo ra kiếm thuật, không chừng còn có thể áp dụng vào phi thuyền nữa."
"Bị tổ chức Thần Hồn trộm mất rồi sao?"
Kiếm Hiên Viên, thần khí xuất hiện nhiều trong phim cổ trang ngôn tình huyền huyễn, Trương Húc Đông tôn trọng người xưa nên rất tán thưởng báu vật đứng đầu trong thập đại thần khí, nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết thôi, Trương Húc Đông vẫn không tin thật sự có loại thần khí này tồn tại, hơn nữa còn có lực sát thương mạnh hơn bất kỳ vũ khí hiện đại nào.
Nhưng Bắc Đường Ngạo nói cũng đúng, cho dù thứ đó có thật hay không, nhưng suy cho cùng cũng tượng trưng cho lịch sử văn minh năm ngàn năm của Trung Quốc, nó có giá trị khảo cổ và giá trị văn hóa xây dựng văn minh đô thị, sao có thể tùy tiện để nước khác cướp đi chứ?
Bắc Đường Ngạo nhìn Trương Húc Đông chằm chằm nói: "Cậu biết đám người này trốn ở đâu không?"

Trương Húc Đông lắc đầu, cười gượng nói: "Ông nội Bắc Đường, ông cảm thấy nếu cháu biết chỗ ẩn náu của bọn chúng thì cháu sẽ để chúng bình yên vô sự trốn đi sao? Bây giờ cháu hơi khó hiểu, các ông không biết, cháu cũng không biết, vậy hỏi cháu làm gì?"
"Bọn tôi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến một người, Ô Lăng Ảnh hay là Ô Ưng chắc cậu quen biết chứ?" Bắc Đường Ngạo nhìn Trương Húc Đông cau mày nói: "Những người này có lẽ đi theo Ô Ưng, còn cậu ta là kẻ cầm đầu đi cướp thanh kiếm Hiên Viên này!"
Trương Húc Đông lắc đầu nói: "Không thể nào, cháu rất hiểu Ô Ưng, anh ấy sẽ không làm những chuyện bán nước cầu vinh như vậy đâu!" Anh kiên quyết không chịu tin.
"Tôi đến tìm cậu là vì chúng tôi đã điều tra được mấy năm trước cậu ta và cậu đều cùng ở trong nhóm lính đánh thuê ZO, sau này tên nhóc đó rời khỏi ZO, gia nhập vào nhóm lính đánh thuê Reynolds, đáng tiếc người này sa đọa đến vậy, lại nhận loại nhiệm vụ này, cậu ta cũng là người Trung Quốc mà!" Bắc Đường Ngạo không ngừng than thở.
Trương Húc Đông lấy lại bình tĩnh, nếu như Ô Lăng Ảnh làm như vậy thật, cho dù Bắc Đường Ngạo không đến tìm anh cũng sẽ ra tay, dù sao đây không phải là chuyện ân oán cá nhân, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm và bảo vật quốc gia, trong người anh đang chảy dòng máu người Trung Quốc, anh nói: "Kiếm Hiên Viên mất rồi?"
"Cậu nghe tôi nói, kiếm Hiên Viên này đầu tiên được bảo tồn trong viện bảo tàng quốc gia!" Bắc Đường Ngạo lại thở dài nói: "Thật ra không nên tổ chức triển lãm, nhưng vì tuyên truyền văn hóa và bảo vệ một số di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia, thanh vũ khí này là minh chứng tốt nhất!"

Trương Húc Đông nghe ra được vẻ hối hận của Bắc Đường Ngạo, xem ra chuyện đã xảy ra sau buổi triển lãm, nhưng mỗi viện bảo tàng quốc gia đều tập trung nhiều cao thủ, còn nhiều hơn cả vệ sĩ bên cạnh người lãnh đạo, sao có thể để xảy ra chuyện này chứ?
"Ông nội Bắc Đường, lẽ nào là nhân viên bảo vệ tự trộm sao?"
Bắc Đường Ngạo lắc đầu cười gượng, nói: "Nhân viên bảo vệ đều trải qua những kỳ tuyển chọn nghiêm ngặt, có lòng trung thành tuyệt đối lại còn có thể bảo vệ bảo vật quốc gia, không phải xuất hiện nội gián trong số bọn họ.

Lúc đó, ít nhất cũng có hai mươi cao thủ luân phiên canh giữ, nhưng chuyện kỳ lạ vẫn xảy ra, bảo vật gì đó bên trong đều không bị đụng tới, chỉ mất duy nhất thanh kiếm Hiên Viên này."
Lúc này, vẻ mặt Bắc Đường Ngạo rất khó coi, Tiểu Phượng và Tiểu Hoàng bên cạnh cũng lộ vẻ lúng túng, dù sao chuyện này cũng có liên quan đến việc canh giữ không cẩn thận của bọn họ, lại để người khác trộm mất bảo vật quốc gia từ trong viện bảo tàng, bọn họ đương nhiên cũng thấy áy náy, còn mặt mũi nào nói mình là người canh giữ của nước Trung Quốc nữa.
Trương Húc Đông cau mày nói: "Các ông nghi ngờ do Ô Ưng làm?"
Bắc Đường Ngạo gật đầu đáp: "Kiếm Hiên Viên được bảo tồn trong viện bảo tàng Nam Kinh, trong vòng ba ngày khi bảo vật quốc gia bị mất, chúng tôi đã điều tra những cao thủ xuất hiện ở Nam Kinh trong khoảng thời gian gần đây nhất, trừ cậu ra chỉ còn cậu ta, chắc chắn cậu sẽ không làm chuyện đó, cho nên chúng tôi nghĩ chuyện này có lẽ liên quan đến cậu ta."
"Thanh kiến Hiên Viên đó có nguy hiểm gì không?" Trương Húc Đông hỏi.
"Bản thân kiếm không nguy hiểm, nhưng phải xem người dùng kiếm, lúc chúng tôi khai quật đã làm thí nghiệm, thanh kiếm này có thể chặt đứt tấm thép dày mười centimet, nếu như rơi vào tay người xấu, nó sẽ trở thành vũ khí sắc bén để giết người.

Chúng tôi đã điều tra ra Ô Ưng được tổ chức Thần Hồn thuê với giá cao ngất ngưởng, xem ra cậu ta sẽ nhanh chóng giao kiếm cho đối phương ở Nam Kinh!" Bắc Đường Ngạo lộ vẻ lo lắng nói.
Trương Húc Đông suy nghĩ một lát, chuyện này bắt đầu trở nên không đơn giản như vậy nữa, nước Trung Quốc và Nhật Bản giáp nhau nhưng lại không có thiện cảm với nhau, không ngừng xảy ra đủ loại tranh chấp, nếu để anh tìm được những người muốn dòm ngó thanh kiếm Hiên Viên này, anh phải vặt đầu bọn chúng, cái gì cũng dám trộm, có cơ hội anh nhất định sẽ đi lôi đám xã hội đen chó má đó ra đánh mấy chục lần.
"Cháu thấy hơi lạ, các ông có thể bảo cảnh sát địa phương và quân đội đến vây quét bọn chúng mà, như thế không phải còn ra tay nhanh hơn cháu sao?" Trương Húc Đông tò mò hỏi.
"Nếu có thể làm như vậy thật, tôi cũng đâu cần phải vượt đường xá xa xôi đến đây tìm cậu chứ!" Bắc Đường Ngạo lại than thở: "Triển lãm kiếm Hiên Viên đã gây chấn động toàn quốc, cho nên viện bảo tàng đã hứa tháng sau nhất định sẽ tổ chức thêm một lần nữa, tăng cường tinh thần của đất nước chúng ta, kích thích lòng yêu nước của thanh niên thế hệ mới.

Nhưng nếu lúc đó chúng tôi không thể trưng bày ra, vậy chẳng phải mất chữ tín với nhân dân rồi sao, cho nên chuyện này không thể làm lớn lên, chỉ có thể bí mật xử lý."
Ngừng một chút, ông ta nói tiếp: "Cho nên chúng tôi đã chọn cậu.

Húc Đông, tuy chúng ta gặp nhau lần đầu, nhưng từ cách cậu đối phó với tổ chức Thần Hồn, có thể thấy cậu không giống với những người tầm thường chỉ lo cho lợi ích cá nhân, cậu rất rõ ràng trong việc bảo vệ lợi ích chung, cho nên Bang Long của cậu mới có thành quả như ngày hôm nay.

Cho dù tôi không mời được cậu, ông nội cậu cũng sẽ nhận nhiệm vụ chạy tới đây, cậu biết tính nghiêm trọng của chuyện này mà.

Cho nên tôi mong cậu có thể trực tiếp giúp tôi, Bắc Đường Ngạo tôi, thậm chí là cả gia tộc Bắc Đường đều chịu ơn cậu."
Trương Húc Đông cau mày, lấy một điếu thuốc ra châm lửa, rơi vào suy tư, đương nhiên anh biết chuyện này rất quan trọng, chuyện này có liên quan đến cả thể diện của nước Trung Quốc, còn Bang Long của Trương Húc Đông rất hiếm khi chịu sự chèn ép của chính phủ, chứng tỏ có người ở trên đã nói gì đó, đương nhiên chính là vì anh đã tiêu diệt vài thành viên của tổ chức Thần Hồn, nhưng đạo lý "được chim bẻ ná được cá quăng nôm" anh cũng hiểu rất rõ, nếu như Bang Long hết giá trị lợi dụng, vậy tình hình sẽ càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng anh cũng không thể nhìn bọn họ lấy bảo vật quốc gia của nước mình trưng bày trong viện bảo tàng của nước họ được, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của dân tộc, càng nghiêm trọng hơn lợi ích cá nhân nhiều, nhất định không thể để chuyện này xảy ra được.
Nhưng chuyện này lại có liên quan đến Ô Lăng Ảnh, Trương Húc Đông cũng rất khó đưa ra lựa chọn, dù sao anh cũng coi Ô Lăng Ảnh như anh trai ruột của mình, nhưng chuyện này lại gây ra quá nhiều hệ lụy, kéo cả đất nước vào trong, điều đó có nghĩa trận quyết đấu của anh và Ô Lăng Ảnh chắc chắn sẽ không phải là trận đấu đơn giản, anh nhất định không được thất bại, nếu không cả Bang Long sẽ phải trả giá bị tiêu diệt vì sai sót của anh.
Còn nếu Ô Lăng Ảnh thất bại, chắc chắn anh ta sẽ bị Bắc Đường Ngạo bắt đi, chuyện trộm bảo vật quốc gia có một trăm cái đầu cũng không trả hết tội, đây là kết cục Trương Húc Đông không muốn nhìn thấy nhất, bây giờ anh cũng rơi vào thế khó xử..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play