Xử lý hai chiếc xe chướng ngại trên đường xong, Trương Húc Đông đậu xe bên đường nhìn thời gian và thấy còn mười phút nữa.
Lúc này, Tiết Hiểu Hiểu mừng thầm trong lòng, nhưng Chu Tử Hiên lại thấy bức rức khó chịu.
Sao mình lại chọc phải tên sát tinh này cơ chứ, chắc chắn tên sát tinh này và người phụ nữ trước mặt có quan hệ không tầm thường.
"Cơ mà, tổng giám đốc Trương, nếu cô này đã là bạn của anh thì thôi vậy.
Xe của tôi có bảo hiểm, tôi bắt bảo hiểm bồi thường là được chứ gì!" Sau lưng Chu Tử Hiên đã toát hết mồ hôi.
Nghe nói đám Hồ Thanh bị Trương Húc Đông dạy dỗ, nhưng cuối cùng tập đoàn Hồ Thị lại phải đền tiền ngược lại.
Gã ta biết rõ nhà mình không là gì so với tập đoàn Hồ Thị, nếu Trương Húc Đông nhắm vào gã ta thì coi như tiêu.
“Nếu giám đốc Trương không có ý kiến gì, vậy tôi đi trước nha, tạm biệt!” Chu Trạch Khải nóng lòng muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
Nhưng lúc này, Trưong Húc Đông nói: "Cậu đứng lại đó!"
“Má, chắc là không sao!” Chu Tử Hiên từ từ quay người lại, gã ta cười và nói: “Giám đốc Trương, ba cái chuyện vặt vãnh ấy mà, mong anh nể mặt cha tôi đừng so đo với tôi! "
"Ban đầu tôi cũng đâu có muốn so đo với cậu làm chi, nhưng cậu cố tình đâm đầu muốn chết, giờ lại muốn phủi mông đi? Cậu tưởng tôi dễ ăn hiếp lắm à?" Trương Húc Đông trừng mắt nhìn gã ta.
Chu Tử Hiên nói: "Chứ anh Trương muốn thế nào?"
Trương Húc Đông chỉ chỉ xuống dưới và nói: "Như cậu đã nói, từ dưới chui qua, nhanh đi!"
“Anh nói gì cơ?” Chu Tử Hiên nghi ngờ tai mình nghe nhầm, sắc mặt đại biến: “Trương Húc Đông, tôi biết anh là người nối nghiệp tập đoàn Thẩm Thị, nhưng tương lai tới tôi cũng sẽ là người thừa kế tập đoàn Chu Thị.
Anh làm vậy khác nào kiếm thêm một kẻ thù?"
Trương Húc Đông cười và nói: "Thêm một kẻ thù đấy thì sao? Mày không chui phải không?" Đột nhiên, một bàn tay tát vào mặt Chu Tử Hiên, tích tắc đã nghe thấy một tiếng "bốp", cũng may Trương Húc Đông còn hạ thủ lưu tình, bằng không thì gã này đã phải lợi ơi ở lại răng đi nhé!
"Cái tát này là thay cho đồng chí cảnh sát giao thông khi nãy.
Một công chức chẳng dễ dàng gì!" Đương nhiên Trương Húc Đông không hề chính nghĩa như vậy.
Chỉ là anh cảm thấy rất mừng khi thấy đồng chí cảnh sát giao thông khi nãy thực thi pháp luật nghiêm minh, nếu có thêm nhiều cảnh sát giao thông như vậy thì những chủ BMW, và Mercedes-Benz sẽ không dám lỗ mãng nữa.
Anh cảnh sát giao thông đó cảm kích vô cùng đến nỗi chỉ suýt nữa đã cúi người hành lễ với Trương Húc Đông, nhưng ngoài mặt anh ta vẫn chỉ đứng bên cạnh không nói gì.
Trương Húc Đông nắm cổ Chu Tử Hiên kéo đến trước mặt cảnh sát giao thông, sau đó quay sang hỏi Tiết Hiểu Hiểu: "Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi."
“Không cần, em tới đây họp, mà ngày mai cuộc họp mới bắt đầu, giờ theo cảnh sát giải quyết chuyện này vậy!” Tiết Hiểu Hiểu bất lực thở dài, cô ta vốn chỉ muốn đi dạo phố.
Trương Húc Đông thấy cả hai rời khỏi xe cảnh sát giao thông mới yên tâm.
Anh gọi cho Trần Uy và nhờ cậu ta đến giám sát, có Trần Uy trông chừng mấy người thi hành công vụ này chắc cũng sẽ không dám giở trò.
Mà thậm chí cho dù có muốn chơi xỏ Trần Uy đến đâu thì cũng biết chỉ một cuộc điện thoại là mình sẽ qua giải quyết ngay.
Giờ anh lại còn phải đến hẹn, dù sao Trình Mộng Dao cũng nguy hiểm hơn Tiết Hiểu Hiểu nhiều.
Bây giờ đã là tám giờ ba mươi.
Dù Hách Kiến Vân có kiên nhẫn đến đâu thì cũng tức giận.
Ông ta còn đang nắm thóp Trương Húc Đông, thế mà tên nhóc này lại dám ngông nghênh, phách lối với ông ta.
Hổ không gầm lại tưởng hello kitty, Hách Kiến Vân hiền quá nên tưởng ông ta tốt thật à?
Tuy Hách Kiến Vân không biết Trình Mộng Dao là con gái ruột của Thẩm Giai Tài.
Nhưng ông ta đã bắt đầu điều tra Trương Húc Đông cũng như những người có liên quan đến anh.
Trùng hợp thay, tối qua thuộc hạ ông ta báo cáo rằng trông thấy Trình Mộng Dao rời khỏi khách sạn một mình, ông ta ngay lập tức lệnh cho thuộc hạ bắt cóc cô để uy hiếp Trương Húc Đông.
Hách Kiến Vân luôn làm việc dựa trên nguyên tắc lợi ích cá nhân và lợi ích đối phương.
Nên rất ít khi làm ra chuyện hại người lợi ta, cũng như tuyệt đối không làm những chuyện hại người mà chẳng ích gì cho mình.
Ông ta biết đụng đến Trình Mộng Dao sẽ kéo theo phiền phức rất lớn.
Nếu Trương Húc Đông thật sự muốn liều mạng với ông ta để rồi kéo anh em Bang Long tới, thì chắc chắn ông ta sẽ thua.
Nên ông ta chỉ nói là muốn gặp mặt Trương Húc Đông, mục đích cũng rất đơn giản, đó là để xem xem rốt cuộc Trương Húc Đông là nhân vật thế nào.
Và hiển nhiên, ông ta còn một mục đích quan trọng khác, đợi đến khi Trương Húc Đông tới sẽ rõ.
Đỗ xe xong, Trương Húc Đông bo tiền cho nhân viên bảo vệ, vừa vào cửa cũng kín đáo bo cho nhân viên phục vụ, và nói mình có hẹn với Hách Kiến Vân, phục vụ lập tức đưa Trương Húc Đông đến phòng chữ Thiên, và mở cửa phòng giúp anh.
Trương Húc Đông nhìn ba người đàn ông đang ngồi bên trong, tất cả đều khoảng bốn lăm - bốn sáu tuổi, từ cách ăn mặc có thể thấy đều là người có tiền.
Anh liếc nhìn Hách Kiến Vân, cũng chính là người giống trong tấm ảnh với vóc dáng gầy gò, mắt híp nhỏ xíu, cả người toát lên một cảm giác âm u khó tả, trông ông ta có vẻ rất khó gần.
Quanh bàn ăn cổ khổng lồ chỉ có vỏn vẹn bốn chiếc ghế bành, đối diện cửa là một khoảng không trống trải, Trương Húc Đông bất sắc bước tới, trên mặt nở nụ cười đầy ẩn ý: "Để ba vị tổng giám đốc đợi lâu rồi, công ty có một số việc cần tôi xử lý gấp nên tôi mới đến muộn một chút, thành thật xin lỗi ba vị! "
Trương Húc Đông phô trương thanh thế, anh muốn cho Hách Kiến Vân một cái tát vào mặt rằng bố đi muộn đấy thì sao nào, có ngon thì đụng vào Trình Mộng Dao thử xem.
Hai người còn lại cũng là những nhân vật có tiếng ở đất Nam Kinh, nhưng so với Hách Kiến Vân thì kém xa, và nếu so với Thẩm Giai Tài thì lại càng chẳng là cái đinh gì, nên Trương Húc Đông cũng không xem họ ra gì.
Trương Húc Đông thản nhiên ngồi xuống, cầm ấm trà lên tự rót cho mình một tách, đây là nghệ thuật trà đạo mà người miền Nam thích nhất.
Trương Húc Đông nếm thử một ngụm, sau đó uống hết tách trà, rồi gật gù nói: "Trà ngon! Ba vị tổng giám đốc thật biết hưởng thụ!"
“Chú Trương, công nhận chú em làm ăn cũng khấm khá ghê, bận tất bật trăm công nghìn việc.
Chả bù cho tôi và hai vị tổng giám đốc đây, việc cứ lai rai chứ không được nhiều việc như vậy!” Hách Kiến Vân cười nói: “Hôm nay hẹn cậu tới đây chủ yếu là để diện kiến phong thái siêu quần của chú, để không thôi tới chừng bị tổng giám đốc Trương ăn tươi nuốt sống cũng chưa biết cậu Trương là ai!"
Trương Húc Đông gọi họ là tổng giám đốc, nhưng họ lại gọi anh là chú em.
Rõ ràng họ không hề coi Trương Húc Đông như một tổng giám đốc mà đối đãi.
Dĩ nhiên Trương Húc Đông biết lão này cố ý, nhưng vẫn vui vẻ cười, đáp: "Tôi là vãn bối, tổng giám đốc Hách, gọi chú em thì cao quá tôi với không tới!" Anh thầm hừ lạnh, cái mả cha nhà ông, ai bà con dòng họ gì với mấy người mà chú với chả em.
“Hảo hán, tôi thích nhất ở người trẻ các cậu là cái tính này! Tổng giám đốc Trần, tổng giám đốc Lý, các anh có gì cứ nói thẳng!” Hách Kiến Vân cười nói.
Tổng giám đốc Trần là một gã bụng phệ, đầu hói.
Ông ta thấy Trương Húc Đông vô cùng điềm tĩnh, như thể rất tự tin, một người trẻ tuổi lại có khí chất bất phàm như vậy, chẳng trách Thẩm Giai Tài lại chọn Trương Húc Đông làm người nối nghiệp, ông ta nói: "Tôi và tổng giám đốc Hách mời cậu tới đây thật ra là vì chuyện của tổng giám đốc Lý!"
Nói xong, tổng giám đốc Trần nháy mắt ra hiệu với tổng giám đốc Lý mặt đen.
Trương Húc Đông không quen vị tổng giám đốc Lý này và cũng không biết ông ta là ai, nhưng có thể chắc chắn rằng ông ta không phải nhân vật có tiếng tăm gì lớn.
Bằng không thì ông ta đã có tên trong tư liệu mà Hứa Tá cung cấp, có thể thấy ông ta là người có địa vị thấp nhất trong ba người.
Nhìn dáng vẻ của Trương Húc Đông, ông ta không biết phải nói gì, cũng như bắt đầu từ đâu, nhưng chuyện này nhất định phải nói, nó liên quan trực tiếp đến lợi ích bản thân ông ta.
Chuyện này nói ra cũng rất đơn giản, số là trước đây vị tổng giám đốc Lý này chủ yếu dựa vào Thẩm Giai Tài để kiếm cơm, nhưng công ty ông ta lại không trực thuộc công ty của Thẩm Giai Tài.
Ông ta sợ sau khi Trương Húc Đông lên tiếp quản sẽ thu hồi hết những khoản đầu tư trước đó nên mới lặng lẽ đầu quân cho Hách Kiến Vân.
Tổng giám đốc Lý nói rất khoa trương, nhưng Trương Húc Đông chỉ nghe được đại khái.
Ý là vầy, nếu trong quân đội nó sẽ được gọi là quân dự bị, mà thật ra thì Trương Húc Đông cũng không biết đến chuyện này.
Tổng giám đốc Lý này lại nhát như chuột, Trương Húc Đông đoán đại khái rằng chuyện có liên quan đến Ngô Kiến Hoa.
Kỳ thực là Trương Húc Đông cũng đã suy xét kỹ lưỡng, nếu tổng giám đốc Lý và Trương Húc Đông đàm phán thành công thì anh không những chẳng mất gì mà còn có thêm lợi ích.
Nhưng gã này lại dám âm thầm phản bội tập đoàn Thẩm Thị, thứ quân phản bội như gã có phanh da mổ thịt bao lần cũng không đủ.
Lúc này, Trương Húc Đông đã tự có tính toán của riêng mình.
Tất nhiên, Trương Húc Đông cũng biết rằng sự phản bội của tổng giám đốc Lý chắc chắn có phần do Hách Kiến Vân và tổng giám đốc Trần xúi giục.
Nói cách khác, toàn bộ sản nghiệp dưới quyền tổng giám đốc Lý đã thuộc sở hữu hai người họ.
Trương Húc Đông thầm cười nhạo, quả nhiên có chút thủ đoạn, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, kẻ cười đến cuối cùng mới là kẻ chiến thắng.
“Tổng giám đốc Trương!” Tổng giám đốc Lý kính cẩn gọi Trương Húc Đông.
Trương Húc Đông nhìn ông ta và chế nhạo: "Tôi nào có dám, tổng giám đốc Lý bày ra một thế trận lớn như vậy, tôi sợ lắm!"
Những lời này không có nghĩa là sợ hãi chút nào, mà ngược lại là lời đe doạ với tổng giám đốc Lý, sau khi biết cách Tiết Mãnh bị thương cũng như cách Ngô Kiến Hoa bị đánh chết, sắc mặt ông ta trắng bệch, nói không nên lời.
"Tôi hiểu rồi, hóa ra gã từng là con chó của tập đoàn Thẩm Thị, chủ nhân này chết, liền đổi chủ nhân khác.
Xin lỗi chứ, so sánh vậy là xúc phạm con chó thì phải, bởi dù vật đổi sao dời thì chó vẫn một lòng trung thành.
Loại gió chiều nào theo chiều nấy như gã đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt!” Trương Húc Đông cười ha hả, từ trong lời nói đã khẳng định đây là chó của tập đoàn Thẩm Thị chúng ta, chẳng lẽ mấy người muốn thu nhận con chó chết chú này?
"Tổng giám đốc Lý, có gì thì anh cứ nói thẳng với cậu Trương đi.
Có tôi với ông chủ Hách ở đây, Trương Húc Đông sẽ không dám làm khó anh đâu!" Tổng giám đốc Trần vỗ nhẹ vào cái đầu trọc lóc của mình ra vẻ ta đây làm chủ, cũng như khẳng định với Trương Húc Đông rằng chuyện này bố quản đấy, mày làm gì được bố?
Nói đến đây, tổng giám đốc Lý đã biết một khi đã chọn con thuyền này thì không thể xuống để lên con thuyền khác nữa, nếu ông ta không tỏ rõ thái độ thì chỉ có thể rớt xuống sông, ông ta hít một hơi và nói: "Từ nay về sau, công ty của tôi sẽ chính thức không liên quan và cũng không làm ăn tới lui gì với tập đoàn Thẩm Thị nữa! "
Tuy nhiên, vị tổng giám đốc Lý này đã quên, quên mất một điểm trí mạng, Trương Húc Đông cũng không phải ông chủ dễ gây chuyện.
Nếu không, anh dựa vào đâu mà nắm trùm Bang Long, dựa vào đâu mà đảm nhiệm toàn bộ sản nghiệp của Thẩm Giai Tài? Cũng tại tổng giám đốc Trần và Hách Kiến Vân chủ quan, họ chỉ đang nghĩ cách đuổi Trương Húc Đông đi, sau đó là chia tách công việc kinh doanh của tập đoàn Thẩm Thị.
“Không thành vấn đề" Trương Húc Đông nhìn tổng giám đốc Lý, đối phương vừa thấy ánh mắt sắc bén của Trương Húc Đông đã sợ đến rùng mình.
Ông ta vô cùng e dè Trương Húc Đông, sợ anh sẽ đánh ông ta chết.
Dù sao trong mắt ông ta, Trương Húc Đông cũng là dân liều mạng.
“Ông phải nghĩ cho thật kỹ, một khi đã nói đến bước này thì sẽ không rút lại được!” Trương Húc Đông xoa xoa thái dương, nghĩ đến vài công ty cỡ vừa có liên quan đến tập đoàn Thẩm Thị ghi chép trong tư liệu: “Tôi nhớ hình như chúng ta còn vài vụ làm ăn, chỉ cần ông bồi thường vi phạm hợp đồng là được! "
Tổng giám đốc Lý đau nhói tâm can, đó quả là số tiền không nhỏ.
Nhưng một khi đã gia nhập tập đoàn Hách Thị, ông ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Lúc đi gặp Hách Kiến Vân, ông ta thấy Hách Kiến Vân đang phì phèo điếu thuốc giống như chẳng ngó ngàng gì đến ông ta, cả tổng giám đốc Trần cũng tương tự.
Lần này trong lòng ông ta lại "ú ớ", chẳng lẽ mình đã bị người ta cợt nhả?
Trương Húc Đông đã nhìn thấu, trong lòng thầm nói: "Bây giờ ông đã biết bên đó là chủ nhân của ông rồi đúng không? Thứ người như ông bị vậy là đáng đời." Nhưng ngoài mặt Trương Húc Đông chẳng có thay đổi gì, anh cũng bắt đầu châm điếu thuốc.