"Cái tôi cần là một người quản lý thật tốt, Thẩm Giai Tài vừa qua đời vì bệnh, những người phụ trách kia cần tôi đi quản lý, còn cậu cũng nên quản cho tốt đàn em của Ngô Kiến Hoa đi, chắc cậu cũng nghe mấy chuyện rắc rối gần đây rồi, đừng để bọn họ đi gây chuyện, tôi tin cậu có thể làm tốt chuyện này, có đúng không?"
Thấy Vương Duyệt ra sức gật đầu, Trương Húc Đông tiếp tục nói: "Không tránh khỏi có một hai người không phục, cậu cũng không cần nương tay, chỉ cần xử lý sao cho sạch sẽ chút, có gì bất trắc tôi sẽ gánh thay cậu, cậu làm được không?"
Vương Duyệt lại gật đầu, biểu cảm giống như vô cùng chắc chắn sẽ làm được việc, trong lòng anh ta thầm vui đến suýt chảy nước mắt, được ông chủ mới tin tưởng như vậy, anh ta cảm thấy tiền đồ của mình bắt đầu rộng mở, giống như ánh mắt trời sáng lạn đang chiếu rọi vào người anh ta vậy.

Trương Húc Đông khẽ cau mày, trong lòng thầm thở dài, Vương Duyệt là một người đàn ông đang sống khỏe mạnh, hơn nữa còn có tính kiên nhẫn khá lâu, anh ta cái gì cũng tốt, duy chỉ có thiếu đi chút bình đạm, có điều dần dần về sau anh ta sẽ được mài giũa, cũng may anh phát hiện ra Vương Duyệt không có dã tâm gì, chỉ cần dạy dỗ anh ta thật tốt thì cũng là một người anh em không tệ.

Cuối cùng, Vương Duyệt nói: "Sếp, tôi hiểu ý của anh, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc trong bổn phận của mình!"
Trương Húc Đông gật đầu, không nói thêm gì, nếu việc gì anh cũng đích thân nói thì Vương Duyệt sao có thể quản lý tốt được sản nghiệp của Ngô Kiến Hoa, anh ta cần tự mình gánh vác trọng trách này, ăn được vài miếng rồi anh nói tiếp: "Vậy tôi giao việc của Ngô Kiến Hoa cho cậu, đã nói xong chuyện chính, cậu ăn cơm chưa? Chưa thì ngồi đây ăn cùng tôi!"
"Tôi ăn rồi, giờ tôi sẽ đi tuần tra một lượt các ngóc ngách trong khu nhà xem có bất thường gì không!" Vương Duyệt đâu phải tên ngốc, sếp mới này là đang có ý bảo anh ta rời khỏi đây, hơn nữa anh ta cũng không muốn lưu lại đây thêm nữa, huống cho là ăn cơm cùng mâm với sếp, chẳng khác nào bị một con mãnh thú nhìn chằm chằm vào, Trương Húc Đông vừa cho phép một cái, anh ta đã lập tức quay người rời khỏi.

"Các anh em, thấy thằng nhóc này thế nào?" Trương Húc Đông ngoảnh đầu lại hỏi.

Trần Uy lắc lắc đầu: "Đầu óc không tệ, có điều hơi thiếu chút sát khí!"
Lần này Nam Cung Diệp cũng đồng quan điểm với Trần Uy: "Hơi thiếu sự ngang tàn!"
Tiếu Diễm cũng nói: "Hơi thiếu quyết đoán!"

Trương Húc Đông vui vẻ, quay sang hỏi Tarzan bên cạnh: "Tarzan, anh thấy thế nào?"
Tarzan mồm miệng đầy dầu mỡ đáp: "Tôi thấy cũng được đấy, khá thông minh, còn cái khác thì từ từ rèn luyện cũng được!"
Trương Húc Đông gật đầu, đánh giá của bốn người này về Vương Duyệt cũng giống suy nghĩ của anh, Vương Duyệt này làm việc vẫn còn có chỗ thiếu sót, sau đó anh xua tay nói: "Mấy cái này không thành vấn đề, sau này tìm một người huấn luyện cho anh ta, chắc chắn sẽ làm được việc lớn.

"
Nam Cung Diệp buông chén rượu đang cầm trong tay xuống, nói: "Satan, tôi có câu này không biết nên hỏi không?"
"Toàn anh em với nhau cả, có gì cứ nói thẳng.

Hỏa Thần, từ lúc nào mà anh lại trở nên e dè như thiếu nữ vậy?" Trương Húc Đông cười trêu.

"Tôi không hiểu sao Tạ Hồng Bằng lại giới thiệu anh với Thẩm Giai Tài, đây là địa bàn Hồng Môn, nếu tôi tiếp tay cho người của Hồng Môn thì chẳng phải càng thêm an toàn sao?" Nam Cung Diệp nghi ngờ hỏi, ba người còn lại cũng gật đầu đồng tình với anh ta.

"Tôi cũng đã nghĩ qua vấn đề này, thực ra tôi cũng có điểm không rõ, tại sao Tạ Hồng Bằng lại nhìn trúng tôi, chẳng lẽ là vì tôi từng cứu ông ta? Tôi không tin, thế lực Hồng Môn lớn mạnh như vậy, biết bao nhiêu nhân tài xuất hiện, chắc chắn bọn họ đều không kém cạnh so với tôi, cho dù Hồng Môn có muốn chiếm đoạt gia sản của Thẩm Giai Tài thì cũng chẳng ai ngăn cảm được!"
"Hả? Vậy thì là thế nào?"
"Theo tôi đoán thì Tạ Hồng Bằng này là muốn thử tôi, ông ta muốn xem xem rốt cuộc tôi có tài cán đến đâu, nếu tôi thật sự có thể giải quyết được giới kinh doanh ở thành phố Nam Kinh thì ông ta sẽ để Thanh Long Hội liên minh với tôi, ít nhất cũng tránh được việc tôi tấn công ông ta, còn nếu tôi thất bại thì ông ta sẽ tìm người khác thay thế tôi, Bang Long vì thế cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy cạnh tranh này, hơn nữa sẽ bị nuốt chửng không chừa lại dù chỉ một mảnh xương!"

"Tàn khốc vậy sao?" Trần Uy kinh ngạc nói.

"Có thể còn tàn khốc hơn như vậy nữa!" Trương Húc Đông hơi trầm tư đáp lại: "Tạ Hồng Bằng này có tầm nhìn xa trông rộng kinh khủng hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, tôi còn không già đời được như ông ta đâu!"
Nam Cung Diệp xỉa răng, nói: "Giờ thì tôi tán thành lời Trần Béo nói, phủi mông chạy lấy người cho rồi!"
Trương Húc Đông hơi cau mày: "Tôi nghĩ nếu Tạ Hồng Bằng đã đưa chúng ta tới đây thì ông ta sẽ không dễ dàng để chúng ra rời đi, giờ chúng ta cũng không uy hiếp được Hồng Môn, ông ta chỉ là đang học theo Tần Vũ của Thanh Long Hội dạy dỗ tôi, nghĩ mà đau cả đầu!"
"Anh Đông, theo như anh nói thì phen này chúng ta không về được, có điều thế cũng tốt, chúng ta cứ việc ở đây ăn uống no say, mặc kệ ba bang hội lớn bọn họ thích đánh nhau thế nào thì đánh, chúng ta chỉ cần dành được chỗ tốt tốt một chút là được rồi!" Trần Béo gắp miếng thức ăn cho Tarzan, nói: "Ăn nhiều chút, xem anh gầy chưa kìa!"
"Tarzan, đừng làm chuyện buồn nôn cho tôi và Trần Béo nữa!" Nam Cung Diệp cau mày.

"Mẹ nó chứ, anh nghĩ quần què gì vậy!" Trần Uy nổi cáu, đứng dậy nói: "Tôi chỉ muốn quay về, anh ta mới giúp tôi đánh Hắc Hùng một cái, gần đây thằng nhãi đó cứ tìm cách phá tôi!"
Trương Húc Đông can ngăn không cho bọn họ cãi nhau nữa: "Hiện giờ giao thông tiện lợi như vậy, kể cả có chuyện gì thì tôi cũng có thể chạy về, nếu chúng ta thật sự muốn về thì bọn họ cũng không nhất định là sẽ ngăn cản được, cái quan trọng là bọn họ trói buộc chúng ta bằng cái nhà máy này.

Đúng rồi, các anh còn nhớ bức ảnh mà Thẩm Giai Tài đưa cho tôi không? Chính là bức ảnh tôi để tên bàn làm việc!"
Bốn người gật gật đầu, Trương Húc Đông nói: "Mặc dù tôi đã hứa với Thẩm Giai Tài rằng chắc chắn sẽ làm được, nhưng cũng không thể lừa dối người chết, lát nữa gửi bức ảnh cho Huyết Linh Lung để cô ta điều tra một chút, tôi có cảm giác chuyện này liên quan tới Trình Mộng Dao, để cô ta bắt đầu điều tra từ chi tiết này đi.

"
"Để tôi đi làm!" Tiếu Diễm nói.

Lúc cả năm người vừa ăn no xong, ngoài cửa vang lên tiếng động rất náo nhiệt, trong đó còn xen lẫn cả tiếng người đàn ông đang tức giận quát to, còn có tiếng Vương Duyệt rối rít xin lỗi, Trương Húc Đông nhíu mày ý bảo mọi người đừng ăn nữa, mau ra ngoài xem có chuyện gì.

Năm người nhìn xuống dưới tầng, ngay lập tức đã phát hiện ra phòng khách tầng dưới xảy ra chuyện, Thẩm Giai Tài qua đời chưa được mấy ngày, Trương Húc Đông vừa lên làm chủ thì đã có người tới gây sự, chuyện này khiến Trương Húc Đông không vui cho lắm, anh muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào lại có gan tới đây làm loạn, đương nhiên cũng không ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn.

Trương Húc Đông vừa đi xuống tầng một đã trông thấy không ít kẻ đang gây sự, trong đó có bốn tên côn đồ, hất làm ngang ngược, sau bọn họ còn có thêm mấy thằng oắt con mặc áo sơ mi hoa, điệu bộ ngông nghênh không coi ai ra gì.

Bốn tên côn đồ đang gây sự với Vương Duyệt, bên cạnh có một nữ nhân viên phục vụ ngoài hai mươi tuổi, một khay đựng rượu rơi trên sàn nhà, chai rượu kia giống như của thương hiệu CL lăn lóc trên đất, rượu quý bên trong đổ hết xuống sản, nhìn thấy cảnh này, Trần Uy vô cùng tiếc nuối, đau thấu tâm can, anh ta lập tức mắng đám côn đồ kia là cái đồ phá hoại không biết tiếc của giời.

Trương Húc Đông chậm rãi bước tới, đi đến cạnh nhân viên phục vụ, hỏi: "Cô không sao chứ? Có cần tới bệnh viện không?"
Nhân viên phục vụ trông thấy Trương Húc Đông, cô ta đã sớm nhìn thấy anh đi vào trong này, Hứa Tá còn nói câu "Hướng này" để dẫn đường cho anh trước mặt cô ta, cho nên ít nhiều cô ta cũng đoán ra được thân phận của người đàn ông trẻ tuổi này, có điều cô ta không rõ những chuyện trong giới máu mặt bọn họ, có khả năng là con trai hay cháu trai gì đó của ông chủ, dù sao thì cô ta cũng không phải nhân viên chính thức.

Trong tòa nhà này cũng có rất nhiều sinh viên của đại học Nam Kinh gần đây tới làm thêm, mỗi ngày bọn họ chỉ cần làm nửa ngày đã có thể kiếm được khoảng hai trăm đồng, dần dần nơi đây trở thành một nơi lý tưởng cho những sinh viên nữ vừa xinh xắn vừa ngoan hiền tới làm thêm, thấy gái xinh nườm nượp trong này, đương nhiên mấy thằng con cưng nhà giàu sẽ tìm cách tới ve vãn, thường dùng xế hộp xe sang để chở các người đẹp đi chơi.

Cô nhân viên phục vụ này là sinh viên năm nhất, vào đây làm chưa lâu, nghe nói có vài cô gái bị mấy cậu chủ nhà giàu đưa ra ngoài đều rất thảm, nhẹ thì mất đời con gái nặng thì bị cưỡng hiếp tập thể, cho nên đối với mấy lời tán tỉnh mời mọc của bọn họ, cô ta vẫn luôn tìm cách từ chối khéo léo.

Nhưng mấy tên này lại cho rằng cô ta như vậy là không coi bọn họ ra gì, thế là đúng lúc cô ta bưng rượu đi ra bèn giở trò ngáng chân, kết quả là rượu đổ tung tóe ra sàn, còn bắn đầy lên người, bọn họ lấy đó làm cái cớ để bắt đầu gây sự.

"Sếp, anh đến rồi!" Nhìn thấy Trương Húc Đông, Vương Duyệt vội vàng chạy lại.

Trương Húc Đông khẽ gật đầu, còn cô nhân viên phục vụ kia thì vô cùng kinh ngạc không ngờ ông chủ ở đây lại trẻ tuổi như vậy, Trương Húc Đông không nói gì, chỉ đi lên phía trước, cười nói: "Các anh giai, tôi là chủ chỗ này, không biết nhân viên của chúng tôi đã làm sai điều gì với mọi người? Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi các anh!" Nói thì nói thế chứ trong lòng anh đã sớm tức điên lên rồi!
Nơi này thuộc sở hữu của Thẩm Giai Tài, người trong thành phố Nam Kinh đều biết, tin tức ông ta chết vì bệnh đã lan ra khắp nơi, không ai không biết, nói như vậy thì người đàn ông trẻ tuổi này chính là người kế nghiệp Thẩm Giai Tài ư? Từ trước tới giờ mấy tên cậu ấm này chưa từng trông thấy Trương Húc Đông, bọn họ chỉ ngẩn người ra, chưa từng nghe nói Thẩm Giai Tài có người nối nghiệp mà! Vì thế cho nên bọn họ rất có hứng thú đánh giá Trương Húc Đông.

Chuyện Trương Húc Đông đứng ra tiếp quản tập đoàn Thẩm thị không được truyền ra bên ngoài, có điều mọi người đều biết kiểu gì cũng có người kế nghiệp ông ta, chỉ là không ngờ đó lại là một người đàn ông trẻ tuổi như Trương Húc Đông, những người đang dùng bữa trong hội trường lớn cũng vì thế mà tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đương nhiên bọn họ đều mong anh có thể dạy dỗ cho mấy tên nhà giàu ngang ngược kia một phen, như vậy cũng coi như xứng với phong độ của Thẩm Giai Tài khi còn sống.

"Anh là ông chủ ở đây?" Một thằng oắt nhà giàu tai đeo khuyên hất hàm hỏi Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông cười hề hề: "Lại còn giả được sao? Cậu có thể đi hỏi thăm xem ở thành phố Nam Kinh này có ai dám giả mạo là ông chủ chỗ này không?"
Tuy lời nói bình thường nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh khiến đối phương không thể hoài nghi, thực tế cũng như vậy, không một ai dám tự xưng mình là ông chủ nơi đây, chứ nếu không có khi đang đi trên đường về buổi đêm sẽ bị chọi gạch vào người mà chết mất!
Đây là tòa nhà xa hoa nổi tiếng bậc nhất thành phố Nam Kinh, vả lại tên tuổi của Thẩm Giai Tài cũng không phải ai muốn nói ra cũng được, nghe thấy người thừa kế của Thẩm Giai Tài là Trương Húc Đông, đám nhãi ranh nhà giàu kia có hơi lo sợ, có điều bọn họ vẫn không muốn mang nhục nên tiếp tục cứng đầu cứng cổ nói: "Nếu anh là ông chủ ở đây thì giải thích cho chúng tôi đi, chúng tôi là khách hàng, mà khách hàng là Thượng đế, chẳng lẽ các người lại hắt rượu lên người Thượng đế sao?"
Trương Húc Đông hơi hơi mỉm cười nói: "Đương nhiên các anh là Thượng đế, vậy cứ coi như chỗ rượu đó là lỗi của tôi, tôi sẽ mời các anh bữa cơm ngày hôm nay, anh thấy sao?"
Mấy thằng nhà giàu vừa nghe Trương Húc Đông xuống nước thì bắt đầu nhíu mày, trong lòng thầm cảm thán sao Thẩm Giai Tài lại có một người kế nghiệp yếu đuối như này, chẳng phải như vậy sẽ rất mất mặt sao, Trương Húc Đông ấy thế mà lại lấy mặt mình đi lau mông cho người khác, quả này Thẩm Giai Tài có chết cũng không nhắm nổi mắt!.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play