Chương 185:
“Cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu giúp đỡ miễn phí đâu.” Hồ tông chủ dường như nhìn thấu ý nghĩ của Trương Húc Đông nói. “Đến lúc đó tôi sẽ lấy một gốc thuốc ngàn năm làm thù lao cho cậu.”
Ánh mắt Trương Húc Đông sáng lên, vội vàng gật đầu nói: “Được.”
Lúc này ở nhà họ Trần, Trần Thiên Tông đang ngồi ở trên ghế sô pha, vô cùng tức giận. “Còn chưa có ai dám đối với Trần Thiên Tông tôi như thế!” Gã thở hổn hển nói.
Cô gái bên cạnh vội vàng an ủi nói: “Cậu chủ Trần, anh cần gì phải tức giận với một kẻ đã chết nè.”
Trần Thiên Tông lúc này mới nhớ ra, gã nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ treo tường, thấp giọng nói: “Bây giờ gã Trương Húc Đông kia hẳn đã chết rồi.”
Vừa dứt lời thì cha của Trần Thiên Tông là Trần Côn đã hưng phấn mà chạy về nhà.
“Thiên Tông, sao con lại ở nhà? Con không tới tham gia bữa tiệc của Phùng Công hay sao?” Trần Côn nhíu mày nói.
Trần Thiên Tông không muốn nói ra chuyện mất mặt kia nên chỉ có thể nói dối: “Con tới xong về trước.”
Trần Côn có chút không vui nói: “Về trước? Con thật là, đã bỏ lỡ một cơ hội tốt để kết giao a!”
“Kết giao?” Trần Thiên Tông sửng sốt: “Kết giao với ai?”
“Trương Húc Đông, đương nhiên rồi. Con không biết à, hôm nay Trương Húc Đông đã đánh bại Phùng Công ở trong bữa tiệc, mà Phùng Công cũng đã thần phục Trương Húc Đông”
Trần Côn hào hứng nói. “Con với Trương Húc Đông tuổi tác cũng tương đương, ắt hån có cùng tiếng nói. Chúng ta không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”
“Sao có thể?” Trần Thiên Tông nghe thấy lời này, mặt mày xám ngoét lại, lẩm bẩm: “Sao Phùng Công lại thua Trương Húc Đông được.”
Trần Côn là người thông minh, nghe con mình nói vậy thì lập tức có dự cảm bất an, ông ta lạnh giọng nói: “Mày đắc tội Trương Húc Đông rồi?”
Trần Thiên Tông rụt cổ, không dám hé răng.
“Cái thắng mất dạy!” Trần Côn giáng cho Trần Thiên Tông một cái tát.
“Tao có dặn mày phải thu lại cái tính cách của mày lại hay không hả?”
“Con làm sao.. làm sao mà biết là Trương Húc Đông sẽ thắng chứ…” Trần Thiên Tông cảm thấy có chút uỷ khuất nói.
Trần Côn nghiến răng nói: “Làm sao tao lại sinh ra đứa con vừa ngu si vừa kiêu ngạo, ương ngạnh, mắt cao hơn đầu, cao cao tự đại như mày chứ hả? Cái tính này là ai dạy mày như thế hả?”
Trần Thiên Tông không dám nói gì, chỉ có thể im lặng nghe Trần Côn mắng mỏ. Trần Côn suy nghĩ một lát rồi nói: “Lấy cây linh dược nhà họ Trần chúng ta cất bao nhiêu năm kia ra đây, lát nữa mày cùng tao đi xin lỗi người ta!”
Trên đường quay lại nhà họ Tô, Trương Húc Đông có thể nói là nở mày nở mặt. Cụ Lâm cũng mừng rỡ cười không khép được miệng.
“Có bản lĩnh như vậy thật là khiến nhà họ Lâm chúng ta nở mày nở mặt” Cụ Lâm cười ha hả nói. “Uyên, mau tìm thời gian định ra hôn sự đi.”
“Ông nội!” Sắc mặt Lâm Tâm Di lại đỏ lên.
Trương Húc Đông thì cảm thấy có chút lo lắng. Cụ Lâm nhiều nhất chỉ có thể sống được tới Tết mà thôi. Mà với tình yêu thương của ông dành cho Lâm Tâm Di thì chắc hẳn ông muốn được tận mắt nhìn thấy cô cháu gái yêu quý của ông gả chồng.
“Aizz..” Nghĩ tới đây, Trương Húc Đông không nhịn được thở dài, không biết còn có cách nào có thể kéo dài thọ mệnh cho cụ Lâm hay không.
Lúc này, bên trong khuôn viên nhà họ Lâm ở Thủ Đô. Có một người phụ nữ đang ngồi trong phòng sách.
Toàn bộ phòng sách hết sức xa hoa lãng phí, chỉ một bộ giá sách thôi giá tiền cũng phải lên tới vài tỷ. Phòng sách này chính là thuộc về con dâu thứ hai của nhà họ Tô, Tiêu Dĩnh Thiến.
Tiêu Dĩnh Thiến đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng gương mặt không hiện lên một chút dấu vết thời gian nào. Nghe nói vì để lưu giữ thanh xuân, Tiêu Dĩnh Thiến còn cố tình mời đại sư ở nước ngoài tới giúp. Vì thế nên dù bà ta đã bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn cũng chỉ như thiếu nữ mới hai mươi mà thôi.
“Bà hai, cậu chủ Tô” Một quản gia đi tới.
Tô Vũ không buồn ngẩng đầu lên, nói. “Nói đi.”
Quản gia vội vàng nói: “Chuyện của nhà họ Phùng và Trương Húc Đông đã có kết quả.”