Chương 166:
Phùng Minh Thần vội vàng đi tới, tức giận nói: “Ai lại to gan như thế? Chán sống rồi hay sao?”
“Hừ, bị đánh cũng đáng.” Phùng Minh Lăng lại tỏ thái độ khác. “Bảo mày chăm chỉ luyện võ thì không chịu, suốt ngày chạy lông nhông bên ngoài gây chuyện, làm sao? Chẳng lẽ mày muốn để tụi tao đi bắt nạt mấy đứa nhỏ tí tuổi đầu sao?”
“Anh, không phải là bạn học của em đánh em!” Phùng Tiểu Khải giải thích. “Là một người lớn. Gã ta còn nói nhà họ Phùng chúng ta không bằng chó má, chỉ cần gã động một tay là có thể bóp chết chúng ta!” Phùng Tuấn Khải thêm mắm thêm muối nói.
Phùng Minh Lăng cười nhạo nói. “Lời nói dối này mày dùng nhiều lần rồi.”
“Thật mà!” Phùng Tuấn Khải vội vàng nói. “Em thề, lần này em nói thật mà!”
“Là ai?” Phùng Minh Thần tức giận nói: “Là ai dám coi thường nhà họ Phùng chúng ta như thế?”
Phùng Tuấn Khải nói: “Là một người hình như tên là Trương Húc Đông.”
Nghe thấy cái tên này, Phùng Minh Lăng từ trên ghế đứng bật dậy. Nếu vừa rồi Phùng Minh Lăng còn không tin lời của Phùng Tuấn Khải thì sau khi nghe thấy cái tên này, gã lại tin tưởng điều ấy.
“Trương Húc Đông.” Sắc mặt Phùng Minh Lăng tái mét, nắm chặt tay lại, khí kình dao động mãnh liệt trực tiếp chấn nát cái bàn trước mặt. Trong mắt Phùng Minh Lăng dâng lên lửa giận, đằng đằng sát khí giống như một con sư tử bị chọc điên gầm lên: “Giỏi cho Trương Húc Đông! Cướp đồ của nhà họ Phùng, lại đánh con cháu nhà họ Phùng, thực sự cảm thấy nhà họ Phùng chúng ta là quả hồng mềm hay sao!”
Nhìn thấy Phùng Minh Lăng nổi cơn thịnh nộ, Phùng Tuấn Khải mừng thầm, không ngừng bịa đặt: “Đúng thế, gã vô cùng kiêu ngạo, không thèm đặt nhà họ Phùng vào mắt. Nếu ai cũng thế thì nhà họ Phùng chúng ta làm gì còn địa vị gì nữa.”
Phùng Minh Lăng hít sâu một hơi, phất tay nói: “Truyền lời ra ngoài, nói từ giờ nhà họ Phùng muốn mạng của Trương Húc Đông, nếu ai cầu tình thì kẻ đó chính là địch của nhà họ Phùng!”
Phùng Minh Thần cau mày nói: “Như thế có phải hơi xúc động quá hay không? Hay là chờ ba xuất quan rồi lại nói?”
“Không cần.” Phùng Minh Lăng lạnh lùng nói. “Ba không ở đây, anh cả lại ở biên cương xa xôi, nhà họ Phùng sẽ do anh quyết định.”
“Thế còn cụ Tô…” Phùng Minh Thần vẫn có chút lo lắng.
Phùng Minh Lăng hừ khẽ nói: “Ông ta chắc chắn sẽ tới cầu tình, nhưng anh biết phải ứng đối như thế nào rồi.”
Thấy thái độ của Phùng Minh Lăng vô cùng kiên quyết thì Phùng Minh Thần cũng không nói gì nữa, chỉ nghe theo lời anh ta mà làm. Rất nhanh tin tức này đã truyền khắp tỉnh. Trong lúc nhất thời tất thảy những nhân vật uy tín của tỉnh đều đang thảo luận chuyện này.
“Trương Húc Đông là ai thế? Tại sao lại khiến cho nhà họ Phùng tức giận như vậy chứ?”
“Gần đây xuất hiện một người trẻ tuổi, nghe nói là đã đánh bại Tất Tiêu Dao?”
“Ha ha, nhà họ Phùng thế này là muốn giết gà dọa khỉ, nhân cơ hội này mà quay lại Tân Châu đây.”
Ở nhà họ Tô, sắc mặt cụ Lâm bình tĩnh, ông cũng không quá lo lắng về chuyện này. Lâm Tâm Di thấy thế thì vội nói, giọng điệu hơi mang ý trách cứ. “Ông nội, ông còn không nghĩ biện pháp đi, nếu cứ thế này thì mọi chuyện sẽ vượt khỏi sự khống chế của ông mất!”
“Đúng vậy” Cụ Lâm gật đầu. “Mọi chuyện đang dần trượt ra khỏi sự khống chế của ông.”
Ông không bao giờ nghĩ tới Trương Húc Đông sẽ nhanh như vậy mà đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió ở trong tỉnh. Theo kế hoạch của cụ Lâm thì để đi tới bước này ít nhất cũng phải cần ba năm thời gian, thậm chí càng lâu hơn nữa.
“Nhưng ông không lo.” Cụ Lâm cười nói: “Con cũng không cần lo, tin tưởng Trương Húc Đông có thể giải quyết chuyện này ổn thoả.”
“Nhưng mà Phùng Công kia chính là người được vạn người kính ngưỡng, Trương Húc Đông mới bao nhiêu tuổi, sao ông lại nhẫn tâm như thế?” Lâm Tâm Di không vui nói.
Cụ Lâm cười nói: “Phùng Công cũng coi như là cùng thế hệ với ông, con cảm thấy ông ta sẽ hạ thấp thân phận mà đối phó với một hậu bối hay sao? Thế thì chẳng phải khiến cho người khác cười rụng răng?”
“Lỡ như thế thật thì sao?” Lâm Tâm Di không phục nói.
Cụ Lâm im lặng một chút rồi cười nói: “Nếu mọi chuyện thực sự đi đến bước kia thì ông sẽ đứng ra hoà hoãn mối quan hệ lại.”
Mà lúc này ở trong phòng khách của biệt thự của nhà họ Phùng.
“Chúng ta đã truyền tin đi suốt ba ngày mà cụ Lâm vẫn không gọi điện thoại tới cầu tình hay sao?” Phùng Minh Lăng càng nghĩ càng thấy kì lạ.