Chương 142:
Trương Húc Đông lười phản ứng cô bé chỉ đem theo Mặt Thẹo, hai người rời khỏi biệt thự Long An.
Qua một ngày tìm kiếm, Trương Húc Đông chọn được một mảnh đất hoang tàn không dấu chân người. Ở đây là một rừng cây, dựa núi, gần sông, rất lâu không có ai tới.
“Ở đây đi.” Trương Húc Đông nhìn bốn phía, rồi thấp giọng nói.
“Anh Tần, anh tới đây làm gì?” Mặt thẹo hỏi.
Trương Húc Đông cười đáp: “Bế quan tu hành, mấy ngày này phải làm phiền cậu rồi.”
Mặt Thẹo vội vàng đáp: “Anh yên tâm.”
Trương Húc Đông nhìn khuôn mặt chằng chịt vết thẹo của anh ta, trong lòng tự nhủ tìm thời gian giúp Mặt Thẹo chế thuốc.
Sau đó Trương Húc Đông lấy viên tu linh đan ra, ngồi bên cạnh thác nước. Vừa lấy tu linh đan ra thì trong nháy mắt, linh khí đã ào tới. Trương Húc Đông không tiếp tục chần chừ nữa, nhanh chóng nuốt tu linh đan vào trong bụng, bắt đầu chậm rãi từ từ luyện hóa.
Mặt Thẹo đứng dựa vào một thân cây lớn, nhìn về phía Trương Húc Đông.
“Ủa? Đây là cái gì?” Thật nhanh, cậu ta phát hiện ra xung quanh Trương Húc Đông bắt đầu tản mát ra một dòng khí màu xanh. Dòng khí này xoay quanh thân thể của Trương Húc Đông, tạo thành một lốc xoáy nhỏ khiến Trương Húc Đông trông không khác gì thần tiên cả. Tận mắt chứng kiến một màn này, khiến Mặt Theo kinh sợ.
“Anh Tần thực sự là thần tiên giáng thế.” Mặt Thẹo cảm thán. Cảnh tượng trước mắt này chưa từng xảy ra trên người của Đổng Thiện Ngũ.
Mà lúc này cũng có một đoàn người đang tiến tới gần đó.
“Điền đại sư, tên Trương Húc Đông này thủ đoạn quỷ dị, tới nội kình đại sư cũng không phải đối thủ của gã.” Một người trung niên có chút lo lắng đi tới nói. “Lần trước số năm cũng chết trong tay gã.”
Lão già được gọi là Điền đại sư vuốt râu cười lớn nói: “Ông đã nghe qua câu cao thủ võ đạo không chọc tới thuật pháp đại sư chưa?”
“Điền đại sư là vu sư của Tây Sơn, chuyện minh tinh nuôi Kumanthong năm đó cũng phải nhờ tới Điền đại sư.” Lại một người khác nói.
Người đàn ông trung niên kia nghe thế thì rùng mình. Chuyện này gã cũng đã từng nghe tới, thấy bảo là vị minh tinh kia nuôi Kumanthong, sự nghiệp vô cùng phát triển, chỉ là sau này bị Kumanthong phản phệ, thanh danh tuột dốc không phanh. Không nghĩ tới, chuyện này lại là thật.
Trong lúc nói chuyện, mọi người đã đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ. Bọn họ cũng không vội vàng hiện thân, chỉ im lặng ở xung quanh bố trí trận pháp. Đối với thuật pháp đại sư mà nói, dùng vũ lực là một biện pháp ngu ngốc, bọn họ cần phải không một tiếng động mà lấy đi tính mạng của người khác.
Điền đại sư lấy một loạt những bùa chú vẽ tự phù quỷ dị và một đám bình nhỏ màu đen từ trong túi ra.
“Các người đem những thứ này chôn tám vị trí Cần, Khôn, Chấn, Tốn, Khảm, Ly, Cấn, Đoái. Chờ lát nữa tôi sẽ thi pháp, nhốt hai kẻ này lại.” Điền đại sư lạnh lùng nói.
“Vâng.” Đồ đệ của lão nhanh chóng dựa theo yêu cầu mà chôn bùa chú với bình nhỏ xuống tám vị trí, chôn hết cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Điền đại sư bắt đầu thi pháp, tám vị trí này đột nhiên hiện lên một loại trận đồ mà Điền đại sư cũng dùng thủ pháp cao siêu để kích thích tám trận đồ này. Có thể nhìn ra thuật pháp này cũng khiến lão phải tiêu hao sức lực rất lớn, chỉ một lát sau cả người lão đã ướt đẫm mồ hôi.
“Được rồi.” Kéo dài tới sẩm tối, Điền đại sư mới dừng lại động tác trong tay. Khác với buổi sáng, sau khi trận pháp này hoàn thành, trông lão lại càng có tinh thần, da dẻ cũng có vẻ trẻ hơn vài tuổi.
“Điền đại sư, nhìn thế này… hình như không có gì khác biệt?”
Điền Đại sư liếc gã một cái, hừ một tiếng, bước ra một bước nhưng trong chốc lát đã cách xa đến mười mét.
“Cái quái gì thế này?” Chiêu thức ấy lập tức trấn trụ tất cả mọi người.
“Trận pháp này tên là khóa tâm bát trận đồ. Chỉ cần ở trong trận pháp này, sư phụ của chúng tôi là vô địch, bất khả bại!” Những thanh niên kia có chút tự kiêu mà nói.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, Điền đại sư đã đi tới sau lưng của Mặt Thẹo.
Đôi mắt đang khép hờ của Mặt Thẹo lập tức mở to ra, vội vàng quay người lại hô lớn: “Là kẻ nào?”
Điền Đại sư không thèm nói gì, lão chỉ đưa tay ra chỉ một cái thì Mặt Thẹo đã trực tiếp bay ra xa.