Chương 138:
Anh cúi đầu nói với Lâm Tâm Di: “Đợi anh một lát, anh sẽ quay lại ngay.”
Sau đó cứ thế đi theo sau Tất Tiêu Dao, Trương Húc Đông bước về phía bàn mà Phương Kính Diệu đang ngồi.
Mọi người xung quanh kinh ngạc cảm thán: “Đúng là lạc đà gầy còn béo hơn ngựa, có nhà họ Lâm chống lưng, tôi thấy toàn cái tỉnh này cũng chẳng có mấy người dám trái ý Trương Húc Đông rồi.”
“Cái này thì chưa chắc, mọi chuyện còn có thể thay đổi nữa, tương lai làm gì có ai nói trước được điều gì.”
Rất nhanh, Trương Húc Đông đã đi tới trước mặt Phương Kính Diệu.
“Xin chào, ngài Phương” Trương Húc Đông khách khí nói.
Phương Kính Diệu gật đầu, đưa tay nói: “Mời ngồi.”
Cả một cái bàn lớn lại chỉ có ba người ngồi. Một là Phương Kính Diệu, hai là Tất Tiêu Dao, ba chính là Trương Húc Đông.
“Ngài Phương tìm tôi có chuyện gì ư?” Trương Húc Đông bình tĩnh hỏi.
Phương Kính Diệu cười nói: “Trương Húc Đông, danh tiếng của cậu dạo gần đây nổi như cồn, đến mức tôi cũng thường thường nghe thấy.”
“Ngài Phương quá khen rồi.” Trương Húc Đông nhàn nhạt đáp, thái độ chẳng hề biến hoá.
Phương Kính Diệu xoa cắm, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Ba tên đào phạm của Thập Long môn chết rồi, cậu biết chuyện này không?”
“Thập Long Môn cái gì?” Trương Húc Đông giả vờ mờ mịt hỏi: “Tôi chưa từng nghe qua.”
“Ha ha, rõ ràng là chuyện tốt, vậy mà cậu lại tìm mọi cách thoái thác.” Phương Kính Diệu lắc đầu, lấy ra một chiếc điện thoại, tìm một hồi rồi mở ra một đoạn video, cười nói: “Người trong này, ắt hắn là cậu, đúng không?”
Nội dung của đoạn video không gì khác ngoài cảnh tượng đạp thuỷ hành tẩu ngày hôm ấy.
Trương Húc Đông chỉ cười, cũng không phủ nhận.
“Tôi đã cho người điều tra rồi, ngày hôm đó cậu cũng đúng lúc có mặt ở Vọng Nguyệt Các, số năm cũng đúng lúc chết trong phòng của cậu.” Phương Kính Diệu nhàn nhạt cười nói.
“Ngài Phương, cậu ta còn không có thực lực của nội kình đại sư thì làm sao số năm có thể thua trong tay cậu ta được chứ?” Tất Tiêu Dao hừ lạnh nói. “Thân thủ của số năm, đến tôi cũng không nắm chắc mười phần là có thể giết được cậu ta.”
Phương Kính Diệu lại không đồng ý với điều đó, thậm chí còn chẳng thèm để tâm tới lời của Tất Tiêu Dao. Ông ta nhìn Trương Húc Đông, nói: “Trương Húc Đông, tôi muốn mời cậu làm huấn luyện viên của ban an ninh, không biết cậu có hứng thú hay không?”
“Huấn luyện viên ư? Cậu ta cũng xứng?” Tất Tiêu Dao vỗ bàn đứng bật dậy. “Một tên tội phạm giết người thì có tư cách gì mà vào ban an ninh chứ?”
Trương Húc Đông liếc mắt nhìn gã, nói: “Tôi không hứng thú với việc làm huấn luyện viên, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có tư cách làm huấn luyện viên!”
“Tư cách?” Tất Tiêu Dao xoa nắm đấm nói. “Được, cậu đánh thắng tôi, tôi lập tức sẽ thừa nhận rằng cậu có tư cách.”
“Đánh thắng cậu?” Trương Húc Đông lạnh lùng nhìn gã. “Lấy thân phận của cậu, nếu tôi đánh cậu bị thương vậy chẳng phải là tôi phải vào tù bóc lịch hay sao?”
Tất Tiêu Dao cười lớn, nói: “Làm tôi bị thương? Tên nhóc kia, cậu quá tự tin vào bản thân rồi! Có giỏi thì đứng có núp váy đàn bà. Tuần sau ngay tại tỉnh, tôi với cậu lên lôi đài quyết đấu, không quan tâm đến sống chết, cậu dám không?”
“Có thể.” Trương Húc Đông không hề do dự mà đáp ứng. “Nhưng chúng ta cũng nên đánh cuộc gì đó cho thêm phần thú vị chứ nhỉ?”
Tất Tiêu Dao lạnh giọng nói: “Nếu như cậu có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ để cho cậu gia nhập ban an ninh.”
“Tôi không có hứng thú với việc gia nhập ban an ninh.” Trương Húc Đông uống một ngụm rượu, lắc đầu nói. “Thế này vậy, nếu tôi thắng, cậu phải xin lỗi tôi trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa từ này về sau còn phải gọi tôi là đại ca, thế nào?”
“Được!” Tất Tiêu Dao không thèm nghĩ mà đáp ứng luôn. “Thế nếu cậu thua thì sao?”
“Thua?” Trương Húc Đông đặt ly rượu xuống, nhàn nhạt cười: “Tôi sẽ không thua.”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng, vô tri, cuồng vọng!” Tất Tiêu Dao cười lạnh không ngừng, trong lòng mừng thầm. Chỉ cần Trương Húc Đông dám lên lôi đài, gã sẽ có cơ hội giúp Địch Sáng đòi lại món nợ máu rồi, đến lúc đó, cụ Lâm cũng không thể nói gì.