Chương 128:
“Trương Húc Đông, đừng mà…” Lâm Khuynh Thiền bị dọa đến mức quỳ trên mặt đất, “Anh nể mặt tình cảm trước kia, đừng…”
“Tình cảm?” Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng, “Đối với nhà họ Lâm, người duy nhất tôi có tình cảm chính là ông nội, bây giờ ông đã mất, vận may của nhà họ Lâm cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Cũng may tất cả mọi người đều không quá tin tưởng đây là sự thật, tất cả mọi người trong khu bình luận đều xác định đây là đang đóng phim, điều này cũng khiến Trương Húc Đông nhẹ nhàng thở ra.
Hôm đó Trương Húc Đông không có chuyện gì làm, đang định đi chợ đồ cổ, tìm một khối ngọc bội cho Lâm Tâm Di, để làm một tấm bùa bảo vệ cho cô.
Ngay lúc anh đang chuẩn bị ra cửa, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Cầm điện thoại lên xem, phát hiện người gọi đến lại là em gái của Lâm Khuynh Thiền, Lâm Tuyết Trinh.
Điều này khiến Trương Húc Đông vừa giật mình lại chán ghét, anh không hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp tắt máy.
Nhưng không nghĩ tới, chỉ chốc lát sau Lâm Tuyết Trinh lại gọi lại.
Sau khi bắt máy, Trương Húc Đông liền cực kì không vui nói ra: “Chuyện gì?”
Lâm Tuyết Trinh nóng nảy nói: “Không… Không xong, ông… ông đi rồi!”
“Cái gì?!” Sắc mặt Trương Húc Đông lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Trên thế giới này, chỉ có hai người quan trọng nhất đối với anh.
Một người là Lâm Tâm Di, một người khác, chính là cụ Lâm nuôi anh khôn lớn.
Trương Húc Đông hít sâu một hơi, bắt mình phải bình tĩnh nói: “Bây giờ đang ở đâu, tôi lập tức đến đó.”
“Ở… trong nhà.” Lâm Tuyết Trinh có chút mất sức nói.
“Không phải đã nói không cho phép gọi điện cho cậu ta sao!” Ngay vào lúc này, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Vinh, sau đó điện thoại bị cúp.
Sắc mặt Trương Húc Đông âm trầm, anh đứng dậy, thấp giọng nói với Lâm Tâm Di: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Lâm Tâm Di cau mày nói.
“Có lẽ ông anh đã xảy ra chuyện, anh muốn đến nhà họ Lâm một chuyến.” Trương Húc Đông vừa đi ra ngoài cửa vừa nói nói.
“Em đi chung với anh.” Lâm Tâm Di không hề nghĩ ngợi, liền đuổi theo.
Ngồi lên chiếc G Class của Lâm Tâm Di, hai người lái nhanh về nhà họ Lâm.
Sau khi đến nhà họ Lâm, Trương Húc Đông phát hiện ở cửa đã tụ tập không ít xe.
Những chiếc xe này, Trương Húc Đông gần như đều biết, bởi vì đây đều là xe của họ hàng nhà họ Lâm.
Thấy cảnh này, sắc mặt Trương Húc Đông trở nên càng thêm khó coi.
Anh vội vàng nhảy từ trên xe xuống, bước nhanh vào nhà họ Lâm.
Trong phòng khách nhà họ Lâm đã tụ tập rất nhiều họ hàng, nhưng trên mặt bọn họ đều không có vẻ buồn bã, ngược lại chuyện trò vui vẻ.
Lâm Vinh đang trò chuyện vui vẻ với đám người, thỉnh thoảng còn dậm chân cười to.
“Ông nội của tôi đâu?” Trương Húc Đông đứng phòng khách, lạnh giọng hỏi.
Lâm Vinh nhìn anh một cái, nói ra: “Cậu đã bị trục xuất khỏi nhà họ Lâm, ai bảo cậu tới?”
“Tôi hỏi ông, ông nội của tôi đâu!” Trương Húc Đông gầm lên một tiếng, Lâm Vinh bị dọa đến mức không khỏi biến đổi sắc mặt.
“Ông nội…” Lúc này, Lâm Tuyết Trinh đi tới.
Trên mặt cô ta là vẻ đau lòng, nước mắt giàn giụa, đôi mắt khóc đỏ cả lên.
Thấy cảnh này, Trương Húc Đông cũng đã hiểu, chỉ sợ cụ Lâm đã không còn ở trên đời này.
Anh bước nhanh vào phòng của cụ Lâm, chỉ thấy cụ Lâm nằm ở trên giường, đã không có bất kì dấu hiệu của sự sống nào.