Mặc dù Quý Thính giả bộ ra vẻ như thiếu kiên nhẫn nhưng sau khi nói xong câu "nhớ hắn" thì có chút áy náy, nhưng cảm xúc ấy chẳng kéo dài được lâu, nàng thấy tai Thân Đồ Xuyên đỏ ửng lên, lại liên tưởng đến cảnh tượng mỗi khi tai hắn đỏ lên trước đây, đột nhiên vẻ mặt nàng trở nên vi diệu.

Để chứng minh suy nghĩ của mình, Quý Thính im lặng một lúc rồi dò hỏi: "Thân Đồ Xuyên, quả thực mấy ngày nay bổn cung nhớ ngươi."

Tai Thân Đồ Xuyên lại đỏ thêm một phần.

"Lúc ngươi ở đây, bổn cung không cảm thấy có vấn đề gì hết, nhưng khi ngươi đi thật rồi thì bổn cung mới phát hiện bản thân không có ai để nói chuyện, tháng ngày thực sự quá tẻ nhạt." Quý Thính làm bộ làm tịch buông tiếng thở dài.

Tiếng nàng còn chưa biến mất hoàn toàn, tai Thân Đồ Xuyên đã đỏ đến mức như sắp rỉ máu ra, nhưng hắn vẫn có thể bình tĩnh nói: "Điện hạ nói dối, rõ ràng dẫn dắt cấm vệ quân vô cùng vui vẻ, nào có nghĩ đến ta chút nào?"

"Là ngươi muốn bổn cung dỗ ngươi, bổn cung nói lời hay mà ngươi còn nghi ngờ là nói dối, thật khó hầu hạ." Quý Thính xì một tiếng, cầm một miếng bánh ngọt trên bàn lên ăn.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một cái, nghiêm mặt rót chén trà cho nàng: "Không khó hầu hạ bằng điện hạ."

"Đừng khua môi múa mép nữa, còn không mau nói cho bổn cung, Chử Yến đến thế nào, đã nói gì với ngươi." Quý Thính giục.

Thân Đồ Xuyên nói đến chính sự, vẻ mặt hơi trầm xuống: "Tối hôm qua Chử Yến tới, nói rằng đã quanh quẩn bên ngoài hành cung hai ngày rồi, do Huyền Vũ Điện canh phòng nghiêm ngặt, hắn sợ rút dây động rừng nên vẫn luôn ở bên ngoài tìm cách, tối hôm qua trở lại đi quanh hành cung, không tìm được cách nào vào Huyền Vũ Điện, nhưng thấy điện hạ để lại đèn lồng bên thiên điện thì nương theo ánh đèn tìm thấy ta."

"Bây giờ hắn ở đâu?" Quý Thính hỏi.

Thân Đồ Xuyên không thích nàng quan tâm người khác như thế, nhưng biết tính nặng nhẹ của sự việc, nghe nàng hỏi thì nghiêm túc đáp: "Tối hôm qua nói xong thì đi ngay, Tiền Đức cử tất cả cấm vệ quân đến bảo vệ Huyền Vũ Điện hết rồi, không có ai canh giữ ở chỗ ta, hắn rời đi một cách dễ dàng."

Quý Thính nghe vậy thở phào một hơi: "Vậy thì tốt."

Thân Đồ Xuyên mím môi, không chờ nàng hỏi tiếp đã nói luôn tin tức Chử Yến mang đến cho Quý Thính nghe: ""Điện hạ, từ năm nay hoàng thượng chọn ra mười mấy người trong số cử nhân kỳ thi hội, không quan tâm tới sự phản đối của các võ tướng, cho bọn họ làm võ quan như đô úy tham tướng mà không cần chịu sự quản chế của tướng quân, có chuyện gì thì trực tiếp bẩm tấu."

Hắn nói xong, phòng ngủ yên tĩnh lại, đầu ngón tay Quý Thính gõ nhẹ nhàng lên mặt bàn, không biết đã qua bao lâu mới chậm rãi nói: "Số lượng đô úy tham tướng trong quân đều được cố định, bây giờ thiếu không nhiều, sao y lại bố trí thêm tận mười mấy người?"

Thân Đồ Xuyên im lặng một lúc lâu mới từ từ nói: "Chỗ nào trống thì trực tiếp nhét người vào, chỗ nào không thiếu thì giáng một cấp ở vị trí cũ, cưỡng chế dọn ra khỏi vị trí."

Đột nhiên đầu ngón tay của Quý Thính dừng lại.

Chỉ chốc lát sau, khóe môi Quý Thính cong lên nhưng đáy mắt thì lãnh lẽo: "Chẳng trách lại muốn đẩy bổn cung ra, hóa ra là muốn làm vậy, hôm nay là đô úy tham tướng, ngày sau sẽ là gì, tướng quân? Hay là muốn dọn luôn vị trí của bổn cung?"

"Điện hạ bĩnh tĩnh lại, bây giờ không phải lúc tức giận." Thân Đồ Xuyên an ủi: "Trong triều lúc này, văn thần thì ủng hộ, võ tướng phản đối, vô cùng ầm ĩ, rõ ràng mọi chuyện vẫn chưa quyết định hoàn toàn, tất cả vẫn còn kịp."

Quý Thính lạnh mặt, một lát sau mới chậm rãi nói ra một câu trầm khàn: "Chu lão tướng quân biết việc này không?"

"Theo lời Chử Yến nói thì đã rất nhiều ngày rồi Chu phủ không tiếp khách, mấy ngày gần đây còn có cấm vệ quân cải trang đi lại xung quanh, người bên trong không biết nhưng người bên ngoài thấy rõ ràng, hoàn toàn không có cách nào đưa tin tức vào trong đó." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính rũ mắt: "Lần này hoàng thượng nhọc lòng rồi, với đầu óc đó của y, không biết đã bày mưu tính kế bao lâu mới nghĩ ra cách này, lần này bổn cung trở lại e là phải hao tổn kha khá công sức mới có thể ép y thu hồi mệnh lệnh đã ban ra."

Nàng nói xong thì dừng lại một chút, đáy mắt lóe lên ý trào phúng: "Bổn cung còn muốn làm tỷ đệ hòa thuận với y thêm mấy ngày, y thì hay, kiếp trước kiếp này đều muốn cướp đồ trong tay bổn cung, chẳng nể nang chút xíu tình nghĩa gì cả."

"Điện hạ bình tĩnh lại trước đã, nên làm gì để giải quyết việc này, bàn bạc với các vị tướng quân rồi tính tiếp, còn bây giờ, trước tiên cần phải hồi kinh mới được." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính yên lặng trong nháy mắt, bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Thân Đồ Xuyên, ở hành cung này ta chỉ có một mình ngươi, ngươi sẽ giúp ta rời khỏi đây chứ?"

Dễ nhận thấy, lần này Quý Văn kiên quyết phải đạt được, nếu như Thân Đồ Xuyên và y là một phe, cho dù từ bỏ việc giành lấy sự tin tưởng của nàng thì e là cũng sẽ không giúp nàng.

Nàng cứ nhìn Thân Đồ Xuyên như thế, lẳng lặng chờ phản ứng của hắn, Thân Đồ Xuyên im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới nắm chặt tay nàng, vẻ mặt Quý Thính hơi thay đổi, bỗng dưng thả lỏng.

"Cho dù khi trở về có khả năng sẽ làm một trận ầm ĩ với hoàng thượng, cũng có thể trực tiếp xông ra, cho dù muốn xông thì cũng phải tìm cái cớ trước, chờ sau này hoàng thượng truy cứu thì cũng không thể trách chúng ta." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nói.

Khóe môi Quý Thính hơi cong lên: "Ngươi có biện pháp gì rồi hả?"

"Cũng không tính là biện pháp gì, nhưng cũng là lý do giải vây cho chúng ta." Thân Đồ Xuyên xoa mặt nàng: "Điện hạ, đêm đã khuya, ngủ trước đi."

Quý Thính im lặng một lúc rồi đi theo hắn tới nằm xuống giường.

Chớp mắt một cái trời đã sáng.

Lúc Quý Thính xuống giường thì tâm trạng không tệ, muốn đến Giao Huyền đi dạo bèn gọi Thân Đồ Xuyên cùng đi, cấm vệ quân nghe bọn họ muốn rời khỏi hành cung thì vội vàng báo cho Tiền Đức, không bao lâu sau Tiền Đức đã tới.

"Điện hạ, người muốn đi ra ngoài sao?" Tiền Đức sốt ruột hỏi.

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn: "Đúng vậy, cả ngày cứ ở hành cung thực sự rất chán, ta với phò mã đến Giao Huyền dạo chơi, coi như giết thời gian."

"Giao Huyền đông người hỗn tạp, e là không phải nơi tốt lành để đi, mong điện hạ cân nhắc!" Tiền Đức khuyên giải.

Quý Thính nhíu mày: "Trước kia, lúc bổn cung theo tiên hoàng tới hành cung tránh nóng, vẫn hay thường tới Giao Huyền thăm thú, sao chưa từng nghe về chuyện người đông hỗn tạp?"

"Điện hạ, ti chức cũng chỉ cân nhắc tới sự an toàn của điện hạ!" Tiền Đức tận tình khuyên can.

Quý Thính thấy phiền, sầm mặt xuống nói: "An toàn an toàn, cả ngày chỉ biết an toàn, hầu như năm nào bổn cung cũng đến đây, chưa có từng mất tự do như năm nay! Ngươi sai người đi theo bổn cung cả ngày thì thôi đi, bây giờ còn muốn quản bổn cung đi đâu hay sao!"

"Nếu ti chức đã đồng ý với hoàng thượng bảo vệ điện hạ rồi thì cho dù thế nào cũng không thể để điện hạ rơi vào nguy hiểm, mong điện hạ thứ tội." Tiền Đức thấy nàng không nghe lời khuyên thì dứt khoát cắn răng quỳ xuống, còn người của hắn thì vây ở cửa điện ngay lập tức.

Thế này chẳng khác gì trở mặt với nhau cả, nhưng hoàng thượng đã ra lệnh không cho phép Quý Thính rời khỏi hành cung, hắn ta chỉ có thể làm thế.

Quý Thính thấy hắn ta làm vậy thì giận dữ: "Giỏi cho cái tên Tiền Đức nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn tạo phản hả!"

"Ti chức cũng chỉ nghe lệnh mà làm." Tiền Đức nghiêm mặt.

Quý Thính tức đến bật cười: "Ý ngươi là người muốn giam cầm bổn cung ngày hôm nay là hoàng thượng?"

Tiền Đức không dám nói lời này, chỉ cứng rắn đáp một câu: "Ti chức đang bảo vệ điện hạ."

Đột nhiên Quý Thính bĩnh tĩnh lại, nhìn chằm chằm hắn ta một lúc rồi lạnh nhạt nói: "Rất tốt, suốt bao nhiêu năm qua bổn cung chưa từng phải chịu sự ức hiếp dường này, Tiền Đức, nếu hôm nay ngươi làm thì sau này ngươi phải trả giá vì những gì đã làm."

Dứt lời, nàng trực tiếp phất tay áo quay về tẩm điện, Tiền Đức nghe hết lời nàng, mồ hôi túa ra, nhưng chỉ có thể duy trì gắng gượng.

"Tiền đại thống lĩnh hà tất gì phải thế này chứ, điện hạ cũng chỉ muốn ra ngoài đi dạo một chút mà thôi." Thân Đồ Xuyên từ nãy vẫn không lên tiếng lạnh nhạt mở miệng.

Tiền Đức u ám liếc mắt nhìn hắn, lặp đi lặp lại một câu: "Ti chức chỉ vì bảo vệ điện hạ."

"Nhưng mà đắc tội điện hạ rồi." Thân Đồ Xuyên rũ mắt.

Tiền Đức không nói gì nữa, trong lòng lo lắng không yên. Quyền thế của trưởng công chúa cuồn cuộn ngất trời, nếu sau này có ý định trả thù thì chỉ sợ cả nhà họ Tiền của hắn ta cũng không đủ nhét kẽ răng, nhưng có lệnh của hoàng thượng trên người, hắn ta không dám mạo hiểm, ngộ nhỡ trưởng công chúa nhân lúc đi du ngoạn mà trở về kinh đô thì hắn ta xong đời.

Bây giờ vô hình trung lại dồn mình vào đường cùng, hắn ta cũng từng nghĩ đến chuyện này.

Thân Đồ Xuyên nhắc qua rồi thôi, nói xong thì quay trở về tẩm điện, Quý Thính vừa thấy hắn đi vào thì tiến đến đón: "Hắn có để bổn cung ra ngoài không?"

Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu.

Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Cũng không biết hoàng thượng nói với hắn thế nào mà hắn lại cố chấp như vậy."

Thân Đồ Xuyên an ủi, nắm lấy lòng bàn tay nàng, đợi đến khi nàng bình tĩnh lại mới dâng một chén trà.

Quý Thính náo loạn trong tẩm điện hai ngày, càng làm ầm thì Tiền Đức càng lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên, cứ luôn cảm thấy đến khi chuyện này kết thúc, e là ngay cả tính mạng một nhà già trẻ của hắn ta cũng không giữ được. Khi hắn ta khủng hoảng tới mức không ăn nổi cơm thì cuối cùng sắc mặt Quý Thính cũng dần thả lỏng.

"Bổn cung thực sự rất chán, không cho bổn cung tới Giao Huyền chơi thì ra sau núi săn bắn được chứ?" Nàng cố gắng hết sức bình tĩnh hòa nhã mà hỏi.

Mặc dù tỏ thái độ bình tĩnh nhưng ngươi tinh tường có thể nhận ra, nàng đang nóng nãy đến cực hạn, nếu như bị từ chối nữa thì e rằng muốn làm ầm lên tận trời.

Tiền Đức cười gượng một tiếng, đắn đo một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Nhiều người đi săn bắn mới vui, nếu điện hạ muốn đi thì ti chức sẽ bảo người ngựa đi cùng điện hạ."

Hành cùng dựa lưng vào núi, xung quanh không có người, hắn ta có thể tăng thêm binh lính canh giữ, không sợ xảy ra điều bất trắc gì, so với nơi trống trải như Giao Huyền thì ai không biết cũng biết chọn chỗ nào. Thực ra nếu không phải lúc trước cản Quý Thính đến Giao Huyền, bây giờ hắn ta cũng sẽ không đồng ý chuyện đi săn, dù sao thì chỗ nào cũng không có phòng thủ của hành cung.

Quý Thính thấy hắn ta đồng ý thì cuối cùng sắc mặt cũng tốt hơn một chút, kiêu căng nói: "Vậy thì chuẩn bị đi, chuẩn bị ngựa và cung tên tốt nhất cho bổn cung, bổn cung phải chơi hết mình một lần."

"Vâng." Tiền Đức đáp lời rồi đi chuẩn bị cho việc săn bắn.

Mặc dù không có nhiều chuyện nhưng làm xong hết thì cũng đến xế chiều, Tiền Đức định để sáng sớm hôm sau mới đi nhưng không ngờ Quý Thính khăng khăng muộn rồi cũng phải đi nên hắn ta chỉ có thể chấp nhận.

Đoàn người đi đến sau núi, Quý Thính vô cùng hào hứng kéo Thân Đồ Xuyên đi tìm thú hoang, cấm vệ quân theo sát bên nàng, nàng giả bộ không thấy sự giám sát ấy, nên làm gì thì làm cái đó, nhưng hoạt động vẫn thấy hơi phiền.

Đảo mắt một cái đã đến tối, trời tối đen, Tiền Đức thúc giục, Quý Thính bực mình: "Chơi thêm một canh giờ nữa sẽ về, giục cái gì mà giục."

"Trước đó từng đổ mưa, phía sau núi trơn trợt, ti chức chỉ lo lắng tới sự an toàn của điện hạ." Tiền Đức dè dặt nói một câu, thấy Quý Thính không vui thì không giục nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play