Cuối cùng Quý Thính không nói có tin hắn hay không, nhưng buổi tối hôm đó Thân Đồ Xuyên rải chăn đệm ra hành lang bên ngoài sương phòng ngủ, đến lúc tỉnh dậy còn gặp phải Tiền Đức, bị đối phương nói quái gở hai câu.

Thân Đồ Xuyên không quan tâm hắn ta, đến khi ngồi lên xe ngựa một lần nữa, hắn bình tĩnh nói với Quý Thính: "Điện hạ, Tiền Đức cười nhạo ta."

"Sao thế được, ngươi là phò mã gia đó." Quý Thính không nghĩ gì đã phủ định luôn. Trong triều, nàng quyền cao chức trọng, ai mà chẳng phải nể mặt nàng ba phần, cho dù hôm qua Thân Đồ Xuyên thất lễ với Tiền Đức, Tiền Đức cũng không dám làm lại gì.

Thân Đồ Xuyên nhìn nàng một cái: "Vốn dĩ hắn ta sẽ không làm thế, nhưng hôm qua điện hạ đuổi ta ra ngoài xe ngựa ngồi, còn đuổi ta ra ngoài hành lang ngủ đất, hắn ta cảm thấy điện hạ đối với phò mã gia là ta cũng chỉ đến thế thôi, đương nhiên sẽ tỏ vẻ rồi."

Quý Thính im lặng một lúc, bừng tỉnh: "Vì vậy, bây giờ ngươi đang bất mãn với bổn cung sao?"

"Không dám." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính cười lạnh một tiếng: "Bớt đi, tưởng bổn cung không nghe ra lời tốt hay xấu hả?"

Đáy mắt Thân Đồ Xuyên lóe lên ý cười, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Điện hạ vẫn nên đối xử với ta tốt một chút, cấm vệ quân đều là người của hoàng thượng, một hai lần thì còn có thể nói là tình thú giữa phu thê, nhưng nếu như cứ thế mãi thì hoàng thượng sẽ cảm thấy ta và nàng không hòa thuận, e rằng sẽ có ý nghĩ muốn ly gián chúng ta."

Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, muốn nói ngươi còn dùng ly gián? Nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng thì nàng nhớ tới giấc mơ đêm qua nên biến thành: "Biết rồi, bổn cung sẽ không đuổi ngươi ra ngoài nữa."

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên, hắn chưa kịp mở miệng nói câu gì thì nghe nàng lạnh nhạt nói tiếp: "Dù sao thì phòng ở hành cung cũng chia thành gian trong gian ngoài, đến lúc đó ngươi ngủ ở gian ngoài là được."

Vẻ mặt Thân Đồ Xuyên cứng đờ lại trong nháy mắt, điềm tĩnh vén rèm xe lên: "Điện hạ không có việc gì thì xem phong cảnh đi, hôm qua ta ngắm cả một buổi chiều, cảm thấy không tệ lắm."

Quý Thính khẽ xì một tiếng, không thèm để ý tới hắn.

Đoàn người tiếp tục gấp rút lên đường, đến trưa đột nhiên thời tiết thay đổi, một trận mưa to trút xuống, đúng lúc đoàn người đi tới chỗ mà đằng trước không có thôn xóm phía sau chẳng thấy nhà trọ, ngoại trừ Quý Thính và Thân Đồ Xuyên ra thì ai cũng bị mưa xối ướt sũng.

Quý Thính nhíu mày vén rèm xe lên, nhìn thôn trang thấp thoáng phía xa, im lặng một lúc rồi nói: "Sắp tới Giao Huyền rồi."

Thân Đồ Xuyên biết nàng đang nghĩ gì bèn nắm chặt tay nàng: "Kiếp trước ôn dịch xảy ra vào mùa hè Gia Thành năm thứ hai, còn gần một năm nữa, đủ thời gian để chúng ta ứng phó rồi."

"Lần này, bổn cung sẽ chuẩn bị từ sớm, không suy bại đến mức khiến Quý Văn phong tỏa cả huyện, tàn sát thôn xóm." Dường như Quý Thính nhớ tới chuyện cũ, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

"Giao Huyền và hành cung rất gần nhau, suốt tám tháng liền đều có lễ hội chùa chiền, nếu như điện hạ muốn đi thì đợi đến hành cung sắp xếp ổn thỏa rồi ta sẽ dẫn nàng đi." Thân Đồ Xuyên không muốn nhắc đến những chuyện thối nát kiếp trước nên nắm tay nàng nói sang chuyện khác.

Quý Thính nhìn hắn, cuối cùng tâm trạng cũng coi như bình thường lại: "Được đó, nếu như có được Liễu Không*, ra ngoài đi thăm thú cũng được."

*Liễu Không: một vị thiền sư

Thân Đồ Xuyên đáp một tiếng, nét mặt dịu lại nhìn nàng.

Mưa mùa hè đến nhanh mà đi cũng nhanh, rất nhanh sau đó mưa đã ngừng, đoàn người lại tiếp tục xuất phát, gấp rút đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới hành cung.

Hằng năm, Quý Thính đến hành cung thì đều ở Huyền Vũ Điện, năm nay cũng không ngoại lệ, vừa xuống xe ngựa nàng đã đi về phía thiên điện, Tiền Đức lập tức dẫn người đuổi theo, nàng không nói gì, nhưng đến lúc tới cổng Huyền Vũ Điện, nàng không vui nhìn đám người Tiền Đức phía sau: "Bây giờ đã đến hành cung rồi, sao vẫn đi theo bổn cung?"

"Thưa điện hạ." Tiền Đức nghe nàng nói vậy vội vàng cười gượng nói: "Hoàng thượng căn dặn, hành cung không thể so với kinh đô, để đảm bảo an toàn cho điện hạ, cấm vệ quân phải theo sát mọi lúc mọi nơi. Điện hạ yên tâm, bọn họ chỉ vào Huyền Vũ Điện bảo vệ điện hạ, tuyệt đối không dám quấy rầy điện hạ chút xíu nào."

Quý Thính nghe vậy thì giọng càng lạnh hơn: "Có chắc là hoàng thượng dặn dò chứ không phải ngươi giả truyền thánh chỉ không? Sao bổn cung cứ cảm thấy thế này không giống bảo vệ mà giống giám sát hơn?"

"Ti chức không dám." Tiền Đức vội chắp tay lại, giọng điệu gấp gáp: "Thực sự là hoàng thượng dặn dò rằng ti chức dẫn người bảo vệ điện hạ chu đáo, ti chức chỉ có thể theo bên cạnh người một tấc không rời!"

Đáy mắt Quý Thính lóe lên vẻ xem thường, sau đó nhìn Thân Đồ Xuyên một cái, Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt nói: "Lúc Tiền đại thống lĩnh bảo vệ hoàng thượng cũng theo sát bên cạnh thế này sao?"

Tiền Đức thấy quan hệ giữa hắn và Quý Thính thân mật như thế thì hối hận sáng nay mở miệng châm chọc mấy câu, nghe hắn hỏi vậy thì lãnh đạm trả lời: "Bởi vì hành cung không thể an toàn như hoàng cung, vì thế..."

"Tóm lại là không theo sát thế." Thân Đồ Xuyên ngắt lời hắn ta, tỏ vẻ lạnh lùng nói: "Tiền đại thống lĩnh thực sự can đảm, không tận tâm với hoàng thượng bằng điện hạ, lời bất kính như thế mà cũng dám nói."

"Ngài đừng ngậm máu phun người! Ti chức nói không tận tâm với hoàng thượng bằng điện hạ lúc nào chứ!" Tiền Đức vừa nghe hắn nói vậy đã không nhịn nổi.

Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt liếc mắt nhìn hắn ta: "Lúc bảo vệ hoàng thượng cũng không thấy Tiền đại thống lĩnh theo sát cả ngày, bây giờ lại đối xử với điện hạ thế này, còn nói mình không tận tâm với điện hạ hơn?"

"Đó là vì cấm vệ quân ở hành cung ít..."

Thân Đồ Xuyên khẽ cười một tiếng, nét mặt nhanh chóng đanh lại: "Tiền đại thống lĩnh cảm thấy đây là lần đầu tiên ta và điện hạ đến hành cung sao?"

Nhất thời Tiền Đức không nói gì nữa.

"Hành cung vẫn luôn ít người, mặc dù ta chưa chứng kiến cảnh hoàng thượng đến đây, nhưng có nhiều người bảo vệ một tấc không rời thế này..." Thân Đồ Xuyên nhàn nhạt nói một câu: "Cấm vệ quân cũng ít khi vào trong viện làm phiền, sao đến lượt điện hạ tới đây lại không giống thế nữa?"

Tiền Đức nuốt nước bọt, ánh mắt nâng nâng.

Quý Thính cong khóe môi, dáng vẻ như không định chấp nhặt: "Được rồi, đây cũng là tấm lòng của Tiền đại thống lĩnh, phò mã không cần hùng hổ dọa người như thế."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì lập tức im miệng, còn Tiền Đức thì vội vàng nói: "Đa tạ điện hạ."

"Dù sao thì nếu bổn cung không vui vì mấy chuyện này, quay về vạch tội Tiền đại thống lĩnh là được." Quý Thính nở một nụ cười dịu dàng với Tiền Đức rồi quay đầu đi vào trong điện, Thân Đồ Xuyên cũng đi vào theo ngay lập tức.

Tiền Đức: "..."

Trong sân im lặng một lát, một phó đội trưởng nhỏ giọng nói: "Đại thống lĩnh, chúng ta có canh giữ ở sân nữa không?"

"Canh cái rắm!" Tiền Đức gắt gỏng quát một câu, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: "Trưởng công chúa cao quý, lại đứng đầu võ tướng, nếu người vạch tội ta thì e là hơn nửa triều đều kết tội theo, đến lúc đó, hoàng thượng phạt ta là cái chắc! Đi ra ngoài hết cho ta, bảo vệ điện hạ ở bên ngoài điện!"

Dứt lời, hắn ta quay đầu đi trước, mọi người thấy thế thì nhanh chóng đi theo, vừa nãy còn chen chúc ở cổng Huyền Vũ Điện, nháy mắt một cái đã trống trải hơn rất nhiều.

Trong tẩm điện, Quý Thính lười biếng nằm lì trên giường, Thân Đồ Xuyên đứng ở cửa một lúc rồi đi đến cạnh nàng, nhẹ nhàng xoa bóp vai giúp nàng.

Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, lười biếng hỏi: "Đi hết rồi chứ?"

"Đi rồi, chắc là ra ngoài điện." Thân Đồ Xuyên trả lời.

Quý Thính hài lòng thở một hơi dài, nhắm mắt lại, mệt mỏi muốn ngủ, Thân Đồ Xuyên xoa bóp cho nàng một lúc rồi nằm xuống cạnh nàng.

Quý Thính hơi híp mắt: "Ai cho phép ngươi nằm?"

Thân Đồ Xuyên ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại nói: "Đi đường hai ngày nay vất vả lắm rồi, cơ thể cực kỳ mệt mỏi, điện hạ ngủ một lát đi."

"Ngươi ra gian ngoài ngủ." Quý Thính không vui nói.

Thân Đồ Xuyên không động đậy, nhỏ giọng xuống: "Điện hạ đừng nói chuyện, để ta ngủ một lúc."

Quý Thính: "..."

Vốn dĩ nàng muốn tiếp tục đuổi người ra, kết quả bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều, Quý Thính dừng lại, ngẫm nghĩ hai ngày nay một mình hắn làm việc của mấy người, quả thực cũng rất mệt rồi nên không gọi hắn nữa.

Thân Đồ Xuyên ngủ cả một buổi chiều, khi tỉnh lại trời đã tối mịt rồi, người bên cạnh cũng không thấy đâu nữa. Hắn đột ngột đứng dậy, thấy Quý Thính ngồi im dưới ánh nến mờ nhạt mới thở phào một hơi, đứng dậy đi đến bên cạnh nàng: "Sao điện hạ không gọi ta?"

"Bổn cung vừa ra ngoài đi dạo một vòng, phát hiện mặc dù bọn họ không vào trong viện nhưng canh giữ Huyền Vũ Điện này y như cái thùng sắt." Quý Thính nhìn hắn: "Nếu như Chử Yến đến đây, có lẽ sẽ không dễ đi vào."

"Cho dù hoàng thượng muốn làm gì cũng phải đợi thêm một hai ngày nữa, Chử thị vệ nhận được tin tức đến trước, lại cần thêm một ngày, vì thế, mấy ngày tới điện hạ không cần lo lắng, nàng và ta sẽ nghĩ ra cách thôi." Thân Đồ Xuyên nhẹ giọng nói: "Nếu đã đến rồi thì yên tâm ở hai ngày là được."

Mặt mày Quý Thính giãn ra một chút: "Ngươi nói có đạo lý."

Thân Đồ Xuyên nhìn mặt nàng dưới ánh nến, một lúc lâu sau đáy mắt hiện ý cười. Mặc dù thường ngày lúc hắn nói mấy câu vô vị đều có phần buồn tẻ, ít khi ôn hòa như vậy, Quý Thính liếc hắn một cái: "Cười cái gì?"

"Thì ta thấy vui." Thân Đồ Xuyên nửa ngồi nửa quỳ dưới chân nàng, hai tay đặt trên đầu gối nàng, Quý Thính từ ngẩng mặt lên biến thành nhìn xuống: "Chẳng lẽ điện hạ không nhận ra bây giờ nàng đã tin tưởng ta hơn rồi sao? Lúc trước, hễ dính líu đến hoàng thượng hay hoàng cung, điện hạ luôn đề phòng ta, nhưng hai hôm nay đã nói ra nỗi lo âu của nàng với ta rồi."

Quý Thính im lặng một lúc mới ý thức được quả thực bản thân đã bớt cảnh giác với hắn hơn một chút... Chẳng lẽ là nàng chịu ảnh hưởng từ giấc mơ kỳ lạ kia?

Nàng hơi thất thần, Thân Đồ Xuyên nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt nàng: "Điện hạ, ta rất vui."

"Chẳng có ai ở phủ trưởng công chúa đến cả, bổn cung không có ai để dùng nên nói với ngươi thêm hai câu, ngươi nghĩ nhiều rồi." Quý Thính nghiêm mặt rụt tay về.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi cong lên: "Bất luận là lí do gì, đối với ta mà nói thì đều là chuyện tốt." Ít nhất là so với suy nghĩ của hắn, thực sự tốt hơn nhiều.

Ánh nến lập lòe ấm áp, chiếu lên người khiến người ta dịu dàng hơn, trong mắt hắn, Quý Thính cực kỳ không thoải mái, mặt không cảm xúc che mắt hắn lại, che mất hơn nửa khuôn mặt hắn: "Không cho phép nhìn bổn cung."

"Làm gì có lý đó." Thân Đồ Xuyên dở khóc dở cười.

Quý Thính khẽ xì một tiếng: "Bổn cung nói chính là đạo lý."

Lời này nghe thì kiêu căng, nhưng nàng nói ra thì lại có chút đáng yêu khó nói, Thân Đồ Xuyên cũng chỉ có thể nghe theo, có điều đến lúc dùng bữa tối xong nàng lại bắt hắn ra gian ngoài ngủ, hắn giả bộ nghe không hiểu gì cả, nằm lì trên giường không chịu đi.

Quý Thính đạp hai chân hắn, hắn chẳng có ý muốn cử động, nàng nhất thời tức giận nói: "Nếu ngươi không ra, có tin bổn cung gọi người ném ngươi ra ngoài luôn không!"

"Điện hạ quên mất rồi sao, bây giờ người của phủ trưởng công chúa chỉ có ta và nàng, hay điện hạ cứ họi cấm vệ quân vào đi? Thân Đồ Xuyên nghiêm chỉnh mà ung dung, trực tiếp ôm người vào trong lòng.

Quý Thính: "..."

"Điện hạ ngoan một chút, nếu không thì ta sẽ hầu hạ người đó." Thân Đồ Xuyên khẽ cắn vành tai mềm mại của nàng một cái, nhỏ giọng bên tai nàng: "Ở đây chỉ có nàng và ta, nàng gọi rách cổ họng cũng không có ai đến cứu nàng đâu."

Quý Thính: "?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play