Trong lúc Phù Vân còn đang do dự có nên đưa Quý Thính đi để tránh nàng bị Thân Đồ Xuyên đánh chết hay không thì Quý Thính đột nhiên ngã lên người Thân Đồ Xuyên, đống bẩn thỉu đằng trước người Thân Đồ Xuyên dính hết lên người nàng.

Phù Vân sợ hết hồn: "Điện hạ người không sao chứ?! Thân Đồ Xuyên ngươi có biết hầu hạ người khác không hả, có đỡ thôi mà cũng không đỡ được!"

"Bảo người mang nước nóng lên, bọn ta phải tắm rửa." Thân Đồ Xuyên quét mắt sang Phù Vân.

Phù Vân thấy thứ dính trên người hắn thì chột dạ: "Cho điện hạ uống canh giải rượu trước đã."

Thân Đồ Xuyên nhận lấy, sau đó nói với Phù Vân: "Ngươi có thể đi rồi."

"...Ta nói cho ngươi biết, đây là phủ trưởng công chúa, có rất nhiều thủ vệ trong phủ, nếu người dám bất kính với điện hạ, đám thị vệ sẽ giết ngươi." Phù Vân hung tợn uy hiếp, nói xong mới một bước quay đầu ba lần đi khỏi đó.

Thân Đồ Xuyên hoàn toàn mặc kệ y, đưa bát canh giải rượu tới bên miệng Quý Thính: "Uống."

"Ta say rồi, không thể uống nữa." Quý Thính tưởng hắn chúc rượu mình, ậm ờ từ chối, nàng ói xong thì mệt rã rời, lười viếng treo trên người Thân Đồ Xuyên, hoàn toàn không ý thức được bây giờ mình bẩn cỡ nào.

Biểu cảm Thân Đồ Xuyên hơi đờ ra: "Nàng cũng biết mình say rồi?'

"Ừ, không uống được nữa." Tiếng Quý Thính không rõ lắm: "Dự Chi sẽ mắng..."

Thân Đồ Xuyên vừa dịu đi một chút thì bỗng lạnh mặt, nhưng cuối cùng vẫn nhịn: "Nếu điện hạ đến chỗ của ta rồi thì đừng nói ra tên người khác, ta đưa điện hạ vào phòng, cởi đồ ra trước đã."

Quý Thính treo ở trên người hắn buồn ngủ, không trả lời lại. Thân Đồ Xuyên bế nàng lên, đưa vào trong phòng rồi đặt nàng xuống ghế, cởi áo ngoài của mình ra trước, nhưng hắn mới không chú ý một chút Quý Thính đã không ngồi yên, đi đến bên giường ngã uỳnh xuống.

Nhìn chăn đệm đang yên đang lành bị làm bẩn, thái dương Thân Đồ Xuyên nổi gân xanh, nhẫn nhịn ném quần áo bẩn xuống đất, nhanh chân đi tới bên nàng.

"Tửu lượng kém như vậy mà còn dám uống nhiều." Thân Đồ Xuyên cắn răng nói một câu, kéo nàng dậy khỏi giường, cởi hết áo của nàng ra đến khi chỉ còn lại cái trong cùng, xác định trên người nàng không còn vết bẩn nữa thì dùng một tay ôm nàng, một tay kéo chăn xuống đất.

"Ta muốn ngủ..." Quý Thính lẩm bẩm, buồn ngủ đến mức không động não nổi nữa.

Thân Đồ Xuyên vốn tức giận vì nàng không nghe lời nhưng nghe thấy tiếng ấm ức của nàng thì chút tức giận xiu xíu ấy biến mất chỉ trong nháy mắt: "Chờ chút đã, sạch sẽ rồi ngủ."

Quý Thính nhíu mày lại, vùi trong lồng ngực hắn không lên tiếng. Thân Đồ Xuyên thấy nàng cuối cùng cũng an phận thì gọi người vào dọn dẹp, chờ đến lúc thay chăn đệm mới, y phục bẩn dưới đất bị lấy đi, nước nóng cũng được đưa tới, nước tràn đầy bồn tắm đang chờ sau tấm bình phong.

"Điện hạ, tắm rửa." Thân Đồ Xuyên chờ mọi người đi hết rồi mới thong thả mở miệng.

Quý Thính yên lặng vùi trong lòng hắn, không hề động đậy xíu nào. Thân Đồ Xuyên dừng một chút mới nhận ra nàng đã ngủ mất rồi.

"Điện hạ, tắm xong mới ngủ được." Thân Đồ Xuyên cố gắng đánh thức nàng. Nàng mới đổ mồ hôi nên càng khiến người bẩn hơn, nếu cứ thế mà ngủ thì sợ sẽ không thoải mái.

Nhưng từ đầu đến cuối Quý Thính đều không để ý tới hắn, Thân Đồ Xuyên chỉ đành ôm nàng ra sau tấm bình phong rồi tắm rửa giúp nàng. Vì Quý Thính uống rượu nên nước hôm nay không nóng lắm, chỉ âm ấm, chẳng mấy chốc đã nguội.

Thân Đồ Xuyên ôm nàng vào trong thùng, Quý Thính vốn đang ngủ bỗng giật mình, mê man mở mắt ra.

"Đừng sợ, chỉ tắm rửa thôi." Thân Đồ Xuyên dịu giọng nói.

Đôi môi đỏ của Quý Thính giật giật, sau đó cúi đầu nhìn vào trong nước, thấy trên người mình không có mảnh vải nào thì không vui nheo mắt lại: "Ngươi cởi?"

"Ừ." Dái tai Thân Đồ Xuyên ửng đỏ, biểu cảm vẫn lạnh nhạt: "Ta không bất kính với điện hạ, nhưng tắm thì phải cởi y phục ra mà..."

"Tại sao ngươi không cởi?" Quý Thính ngắt lời.

Thân Đồ Xuyên hơi run: "Hả?"

"Ngươi cởi ra." Mặc dù nước không nóng lắm nhưng gò má Quý Thính vẫn đỏ bừng, cũng vì uống rượu nên dùng giọng uy hiếp để nói mà nghe vẫn mềm mại: "Tắm cùng nhau."

Thân Đồ Xuyên: "..."

Trong nháy mắt phòng ngủ bỗng yên lặng, ngay sau đó Thân Đồ Xuyên khàn giọng hỏi: "Nàng biết mình đang nói gì không?"

Quý Thính lười biếng bám vào mép thùng gỗ, nhìn hắn bằng đôi mắt xinh đẹp ướt át: Tắm một mình hơi chán."

Yết hầu Thân Đồ Xuyên giật giật, im lặng một lát rồi tỉnh táo lại: "Nếu không say rượu thì chắc hôm nay nàng sẽ chẳng tới tìm ta."

Đầu óc Quý Thính vẫn chưa tỉnh táo, không hiểu hắn đang nói gì, chỉ cau mày lại nhìn hắn.

"Không chỉ có hôm nay không tới mà sợ là sau này không có chuyện gì thì cũng không tìm đến, nhưng ta đi tìm nàng lại khiến nàng chán ghét." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, chút nóng giận vì lời nàng nói ban nãy cũng đã hoàn toàn bình phục lại vào giây phút này: "Chỉ vì say rồi nàng mới đồng ý bảo ta tắm cùng."

Quý Thính nghe không hiểu hắn đang nói gì, cứ khăng khăng hỏi: "Ngươi không vào sao?" Nàng nói xong thì vươn tay ra, hệt như yêu tinh biết câu hồn đoạt phách ngồi trong nước.

Hai tay Thân Đồ Xuyên dần siết chặt lại, mắt cũng tối sầm xuống.

"Nếu giờ mà không vào là sau này không chắc đã có đâu." Quý Thính thấy hắn đứng im không động đậy thì bỗng tức giận.

Không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi nói một câu: "Điện hạ biết ta là ai không?"

"Đương nhiên là biết." Quý Thính nhếch đôi môi đỏ lên, "Thân Đồ công tử."

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng: "Còn gì nữa?"

"Thân Đồ Xuyên." Quý Thính nói xong suy nghĩ một chút, bừng tỉnh, "Đúng rồi, còn có, Thân Đồ đại nhân."

Bàn tay siết chặt của Thân Đồ Xuyên bỗng buông lỏng, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu rồi dịu giọng nói: "Xem ra điện hạ vẫn nhận ra ta, chưa say đến mức hồ đồ, vậy ngày mai điện hạ phải nhớ là điện hạ mời ta, tỉnh táo lại đứng có mà trách ta."

...Mời gì cơ? Quý Thính vẫn không hiểu ra sao, Thân Đồ Xuyên đã tiến lên bước vào thùng tắm.

Quý Thính dựa vào người hắn như người không xương, thả lỏng người để mặc hắn hầu hạ mình, lúc thoải mái mũi chân cong lên, cằm cũng ngước lên, trong lúc nhất thời tựa như đã hoàn toàn quên mất lời mình đã nói lúc trước, cả đời này không muốn tắm rửa với Thân Đồ Xuyên.

Nước trong thùng tắm bị lạnh rất nhanh, Thân Đồ Xuyên bế nàng đến bên giường đệm vừa trải, nước trên người Quý Thính chưa được lau khô, nằm dài trên giường, đệm chăn nhanh chóng bị ướt, nàng không vui hừ nhẹ một tiếng: "Ướt."

"Không sao đâu, cuối cùng cũng sẽ ướt cả thôi." Thân Đồ Xuyên cất tiếng với cái giọng khàn.

Quý Thính cứ cảm thấy câu này có chỗ nào đó sai sai nhưng say choáng váng cả đầu rồi nên thực sự không nghĩ ra nổi, vì thế cũng chẳng thèm nghĩ nữa, ngoan ngoãn vịn vào vai hắn, nếu hắn khiến mình không thoải mái thì sẽ không vui nhắc nhở một câu, còn nếu dễ chịu thì cũng không tiếc thể hiện sự sung sướng của mình.

Chiếc giường ở biên phòng lắc lư kẽo kẹt hồi lâu, lắc đến lúc Quý Thính tỉnh rượu rồi, dần dần tỉnh táo lại phát hiện mình đang nằm dưới người Thân Đồ Xuyên, ban đầu còn tưởng mình lại mơ linh tinh, im lặng chốc lát mới nhớ ra chuyện trước đó, nhất thời nhắm mắt lại, không còn gì luyến tiếc trên đời, giả bộ mình vẫn chưa tỉnh táo.

Thân Đồ Xuyên và nàng đã hòa thành một thể, nàng say hay tỉnh thì hắn rõ nhất, thấy gò má nàng ửng hồng thì khàn giọng mở miệng: "Điện hạ, thích không?"

Quý Thính: "..."

Nàng không trả lời, đáy mắt Thân Đồ Xuyên hiện lên ý cười: "Không nói gì, ta coi là nàng thích."

Quý Thính: "..." Nàng thích cái quỷ!

Nhưng nàng còn đang giả say, không thể nói ra câu này, chỉ có thể nhắm mắt lại bấm sau lưng hắn. Vốn định cấu hắn để hắn im miệng, kết quả vừa mất tập trung dùng lực, móng tay để lại vết trên người hắn.

Phía sau lưng Thân Đồ Xuyên đau đớn, hắn rên lên một tiếng cúi người xuống tiến sát đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói: "Điện hạ có thể dùng thêm chút sức nữa."

Quý Thính: "..." Tên biến thái này.

Thùng đựng băng đá trong phòng không còn lạnh nữa, hai người quấn quýt lấy nhau đổ không ít mồ hôi, đệm trải giường nhăn nhúm, chăn cũng bị đá xuống khỏi giường, tất cả mọi thứ đều rối loạn.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng hai người cũng yên tĩnh lại, Thân Đồ Xuyên nhìn tiểu cô nương bên cạnh, nghỉ xong thì chậm rãi hỏi: "Muốn uống nước không?"

Quý Thính giả bộ ngủ.

"Không nói, vậy là muốn tiếp tục?" Thân Đồ Xuyên nhếch khóe môi lên.

Quý Thính không thể nhịn được nữa mở mắt ra: "Ngươi nhân lúc bổn cung say rượu mà làm ra loại chuyện này, đúng là bỉ ổi."

"Là điện hạ muốn ta, ta chỉ nghe lệnh làm việc." Đôi mắt Thân Đồ Xuyên đen thẫm, trong đó chỉ có bóng hình nàng.

Quý Thính nghẹn lời, nghiêm mặt nói: "Đầu óc bổn cung cũng không được tỉnh táo, lời nói ra có thể coi là thật được sao?"

"Điện hạ nhất ngôn cửu định, đương nhiên là nói phải giữ lời." Thân Đồ Xuyên đáp.

Quý Thính cười lạnh một tiếng, ngồi dậy khỏi giường, định mặc y phục vào rồi đi, kết quả phát hiện mình hoàn toàn không còn xiêm y gì hết, nhất thời buồn bực nói với bên ngoài: "Mang y phục vào đây cho bổn cung."

"Vâng." Nha hoàn vẫn luôn canh giữ ở cửa lập tức đem đồ vào, rồi lại cúi đầu vội vã đi ra ngoài.

Quý Thính lạnh lùng tự choàng xiêm y lên người vừa mặc vừa nói: "Tối nay bổn cung uống nhiều mới tìm đến, coi như bổn cung không đúng, Thân Đồ đại nhân yên tâm, sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện này nữa."

Nàng nói xong thì cũng mặc bừa bộ đồ xong, lạnh mặt đi ra ngoài, đi không được bao xa đã bị Thân Đồ Xuyên gọi lại: "Điện hạ."

"Làm gì?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên giơ thứ cầm trong tay lên: "Nàng quên mang đồ."

Quý Thính quay đầu nhìn, thấy đồ lót của mình thì mặt đỏ bừng lên, trong lúc nàng xấu hổ định nói không cần nữa thì đột nhiên nhớ đến giấc mộng chân thực kia, trong giấc mơ ấy, ngay cả thi thể của nàng Thân Đồ Xuyên cũng dám hôn, không biết sẽ làm gì với đồ lót của nàng.

Quý Thính hít sâu một hơi, mặt không cảm xúc đi về phía hắn, giằng lại đồ lót rồi quay đầu đi mất.

"Điện hạ." Thân Đồ Xuyên lại gọi nàng lại.

Quý Thính mất kiên nhẫn: "Lại gì nữa?!"

"Giường ta hơi lỏng lẻo, bây giờ hơi cử động một chút đã có tiếng vang, ngày mai điện hạ bảo người đổi cho ta một cái chắc chắn hơn đi." Thân Đồ Xuyên nghiêm túc nói.

Quý Thính: "..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play