Ngay cả Quý Thính cũng không biết mình đã ngủ mất từ lúc nào, chỉ biết lúc mở mắt thì trời đã sáng rồi, nàng đang nằm trên giường, còn Thân Đồ Xuyên vẫn ngồi ở bàn.

Nàng lập tức bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh hắn, vừa lấy bút vừa hỏi: "Bổn cung ngủ quên mất, sao ngươi không đánh thức bổn cung?"

"Điện hạ mệt mỏi nên Thân Đồ không gọi người." Thân Đồ Xuyên nói xong đưa tay ra giữ cổ tay nàng lại, "Phù Vân còn chờ ở bên ngoài, nói là hoàng thượng triệu kiến, điện hạ nên đi diện thánh trước đi, trở về chép tiếp cũng không muộn."

Quý Thính lập tức đau đầu, Thân Đồ Xuyên bận việc, lúc trước ban ngày sẽ không chép giúp nàng, hôm nay e là cũng không ngoại lệ, nàng phải tự mình chép mới được.....Nhưng nếu bởi vì chép cờ cầu nguyện mà không vào cung, sợ là Quý Văn sẽ sinh nghi, như vậy có hơi đảo gốc thành ngọn. Nàng rối rắm một hồi, cuối cùng thở dài: "Được rồi, bổn cung vào cung một chuyến."

"Được, ta chờ điện hạ." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Quý Thính mím môi, vốn định xin hắn dành chút thời gian để chép, nhưng rốt cuộc cũng không có mặt mũi nói, vì vậy mang vẻ mặt u sầu rời đi. Nàng định nhanh chóng ứng phó xong với Quý Văn rồi trở về chép tiếp, kết quả là ở trong cung đến tận tối, Quý Văn còn muốn giữ nàng ở lại một đêm, nàng phải nhất quyết muốn rời đi thì mới thoát thân được.

Khi trở lại xe ngựa, nàng quay đầu hỏi Phù Vân: "Bây giờ là canh giờ nào rồi?"

"Điện hạ trở về thì đã là giờ Tuất rồi." Phù Vân lo lắng.

Quý Thính thở dài: "Còn có bốn canh giờ, đúng thật là không kịp rồi." Sáng sớm mai hiến tế đã bắt đầu, nàng phải đích thân dâng cờ cầu nguyện lên, sao mà kịp được.

"Điện hạ, hay là đem mấy cái Phù Tinh Phù Nguyệt đã tè lên dâng lên luôn, hoàng thượng chắc sẽ hiểu và thông cảm cho điện hạ." Phù Vân cố gắng đưa ra biện pháp.

Quý Thính nhàn nhạt liếc y một cái: "Bây giờ hoàng thượng đang đau đầu với mấy tin đồn đang lan tràn khắp kinh thành, nếu ta dâng cờ cầu nguyện dính nước tiểu lên, e là hắn sẽ cảm thấy ta đang ám chỉ gì đó."

"Ám chỉ cái gì?" Phù Vân khó hiểu.

Quý Thính khựng lại một chút, gằn từng chữ: "Ám chỉ đức hạnh của hắn không xứng với địa vị, thần phật cũng không phù hộ." Nếu không có lời đồn đại này nàng đã sớm cầm cờ cầu nguyện dính nước tiểu đi bán thảm rồi, nhưng giờ thì không được, nàng phải thu mình lại, làm bản thân tách biệt hoàn toàn với những lời đồn đại đó.

Phù Vân mở miệng, hiển nhiên là không nghĩ đến việc này, một hồi lâu mới phun ra được một câu: "Vậy làm sao bây giờ? Hoàng thượng có trách tội người không?"

"...Đến Phong Nguyệt lâu trước đã, mang những lá đã được chép xong về." Quý Thính thở dài, có chút đau đầu nên xoa sống mũi.

Xe ngựa phủ trưởng công chúa hướng thẳng đến Phong Nguyệt Lâu, Quý Thính vừa xuống xe ngựa liền đi đến sương phòng của Thân Đồ Xuyên, vừa vào đến cửa nhìn thấy hắn đang ngồi trước bàn sao chép thì nhất thời hơi sửng sốt.

"Điện hạ về rồi?" Thân Đồ Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng.

Nàng ngập ngừng bước đến chỗ hắn, nhìn thấy xiêm y kia là mặc từ tối hôm qua nên khựng lại một chút rồi hỏi: "Ngươi vẫn luôn chép sao?"

"Còn ba mươi lá nữa, nếu điện hạ bằng lòng giúp ta chép thì hai ba canh giờ là có thể xong rồi." Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trong veo, nhẹ giọng nói.

Quý Thính kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời có chút khó hiểu: "Sao ngươi lại giúp ta, vì muốn thoát khỏi tiện tịch à?"

Rõ ràng có thể làm một chút là được, dù cho có không chép lá nào, nàng cũng không thể vì vậy mà trách tội hắn, thế mà hết lần này đến lần khác đều hỗ trợ đến không cần cả mạng, chẳng lẽ là sợ  không cố hết sức thì nàng sẽ không giúp hắn?

"Thân Đồ chỉ là muốn đối tốt với điện hạ, không phải vì tiện tịch." Thân Đồ Xuyên nói xong thoáng dừng lại, tai hơi đỏ lên, "Nhưng tiện tịch là cái mũ vẫn phải bỏ xuống, có vậy Thân Đồ mới có thể vào phủ trưởng công chúa."

Quý Thính khẽ nhíu mày: "Sao ngươi lại muốn tốt với hoàng cung này, sao nhất định phải vào phủ trưởng công chúa?"

"Điện hạ, thời gian không còn nhiều nữa." Thân Đồ Xuyên biết bây giờ không phải lúc để nói chuyện này liền nhẹ nhàng chuyển chủ đề.

Quý Thính khựng lại một chút, tạm thời kìm nén những suy nghĩ lung tung lộn xộn này xuống, ngồi bên cạnh hắn muốn lấy bút, lại thoáng nhìn thấy cổ tay hắn đang run rẩy.

"....Ngươi đi nghỉ đi, còn lại để bổn cung tự mình chép được rồi." Quý Thính đã quen với việc người khác đối xử tốt với mình, không quen với việc Thân Đồ Xuyên tốt với mình, luôn không khỏi cảnh giác, còn có chút không tự nhiên.

Thân Đồ Xuyên cong môi: "Một mình điện hạ chép, e rằng phải đến hừng đông mới chép xong."

"Vậy thì chép đến hừng đông." Đáy lòng Quý Thính sinh ra sự buồn bực không rõ.

"Nhưng nếu chép đến hừng đông thì điện hạ không thể đi hội làng với ta." Thân Đồ Xuyên ung dung nói.

Quý Thính sửng sốt, mờ mịt nhìn hắn.

"Điện hạ quên rồi sao? Người đã đồng ý rồi." Thân Đồ Xuyên nhìn nàng nói, "Ngày mai là hiến tế, đêm nay không có giờ giới nghiêm, hội làng thường đến hừng đông mới kết thúc, chúng ta chép xong nếu không muộn thì đi một chút."

Quý Thính nhìn thấy hắn vì cầm bút một thời gian dài mà ngón tay có chút biến dạng, nhất thời không nói nên lời: "...Ngươi đã như vậy rồi còn muốn ra ngoài chơi nữa à?"

"Thời gian không còn sớm nữa, điện hạ bắt đầu đi." Thân Đồ Xuyên nhẹ nhàng thúc giục.

Quý Thính không còn biện pháp nào với hắn, đành phải lấy bút mực ra bắt đầu sao chép, hai người đều im lặng, trong sương phòng chỉ còn ánh nến lay động.

Bởi vì thời gian cấp bách, lại có người cùng viết nên tốc độ hoàn thành ba mươi lá này nhanh hơn so với tưởng tượng, chép xong cũng chỉ vừa đến giờ sửu, hoàn thành sớm hơn suy nghĩ của họ một chút.

Khi Thân Đồ Xuyên viết đến lá cuối cùng thì tay hắn run lên đến mức không thể kiểm soát được, Quý Thính dứt khoát cướp lấy bút lông sói của hắn, cứng rắn bắt hắn đi nghỉ ngơi rồi tự mình sao chép nửa còn lại.

Đến khi hoàn thành xong tất cả cờ cầu nguyện, Quý Thính vận động cái cổ cứng ngắt một chút, cảm thấy toàn thân như bị cối xay bằng đá nghiền qua vậy. Nàng chỉ chép có mấy canh giờ đã mệt đến thế, không biết Thân Đồ Xuyên khó chịu đến mức nào.

Quý Thính vô thức nhìn về phía Thân Đồ Xuyên, đúng lúc nhìn thấy hắn nâng chung trà lên muốn uống, kết quả là nước chưa đến môi, bởi vì tay run mà đổ hết phân nửa, hắn nhăn mày đặt xuống, định dùng tay trái bưng lên nhưng tay trái cũng không khá hơn là bao.

Quý Thính không thể nhìn được nữa, bước đến trước mặt hắn, đoạt lấy chung trà trên tay hắn.

Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút: "Điện hạ?"

Quý Thính rót một chung khác, tự mình đưa đến bên môi hắn: "Uống."

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên hơi sững sờ, Quý Thính cũng hiểu được là mình lỗ mãng, ho một tiếng xấu hổ nói: "Ngươi uống đi, nếu không...."

Chưa nói xong, Thân Đồ Xuyên đã cúi người xuống, mối mỏng chạm vào cốc trà, từ tốn tao nhã uống nước, cốc trà không lớn, ngón tay Quý Thính bao xung quanh, cằm Thân Đồ Xuyên dán lên tay nàng.

Ngón tay nàng bị hắn đè lên, không hiểu sao có cảm giác như điện giật, làm nàng không khỏi muốn rút tay về, nhưng khi thấy màu xanh đen dưới mắt Thân Đồ Xuyên thì không nhúc nhích nữa.

Thân Đồ Xuyên uống hết sạch nước trong cốc trà rồi mới đứng dậy nói lời cảm tạ: "Đa tạ điện hạ."

"Không có gì." Quý Thính liếc mắt nhìn cốc trà, nhíu mày hỏi, "Muốn uống nữa không?"

Thân Đồ Xuyên trầm mặc một lát: "Muốn uống."

Quý Thính nghe vậy liền rót thêm cho hắn một cốc đầy, giống như vừa rồi đưa đến bên miệng hắn, Thân Đồ Xuyên vẫn uống cạn như lần trước, Quý Thính bật cười: "Ngươi khát lắm à?"

"Vâng, khát." Lỗ tai Thân Đồ Xuyên càng đỏ hơn lúc nãy.

Quý Thính hơi do dự: "Vậy ngươi muốn uống nữa không?"

".....Muốn."

Quý Thính thoắt cái rót thêm một cốc đầy, lúc này Thân Đồ Xuyên rõ ràng đã uống chậm hơn một chút, nhưng vẫn uống hết. Quý Thính khá ngạc nhiên: "Uống nhiều nước như vậy, ngươi không thấy khó chịu sao?"

"Không khó chịu." Mặt mày Thân Đồ Xuyên vẫn ôn hòa như ngày thường, đúng là trông cũng không có gì khó chịu.

Quý Thính quan sát hắn từ trên xuống dưới, suy nghĩ rồi hỏi: "Muốn uống nữa không?"

"Còn hức....không uống nữa." Thân Đồ Xuyên vốn định nói muốn uống nữa, nhưng cổ họng lại phát ra một tiếng nấc rõ ràng, lỗ tai vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn.

Quý Thính không nhìn ra hắn có gì bất thường, nghe hắn nói không uống nên đặt cốc trà lên bàn, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn rồi nói: "Ngươi đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, đêm nay cứ ngủ đi, bổn cung không quấy rầy ngươi nữa."

Nói xong nàng xoay người định đi, không ngờ lại bị Thân Đồ Xuyên nắm cổ tay giữ lại.

"Điện hạ muốn thất hứa sao?" Giọng hắn đanh lại.

Quý Thính muốn nói là không định thất hứa, chỉ muốn hắn nghỉ ngơi thôi, kết quả vừa quay đầu lại đã nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của hắn, nàng khựng lại một chút rồi nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là hội làng có gì vui đến mức ngươi phải cố chấp như vậy?"

"Hội làng không vui, nhưng điện hạ đã đồng ý với ta rồi, phải đi cùng ta." Thân Đồ Xuyên gằn từng chữ.

Quý Thính không nói nên lời, không ngờ hắn đã mệt đến vậy rồi mà vẫn còn cứng đầu, sau đó nhìn lại bàn tay đang nắm cổ tay mình, rõ ràng là không có chút sức lực nào, nàng bất đắc dĩ thở dài: "Ngươi đã giúp bổn cung chuyện lớn vậy thì bổn cung đi với ngươi."

"Đa tạ điện hạ." Áp suất quanh người Thân Đồ Xuyên nháy mắt hạ xuống, giống như bầu trời u ám đột nhiên sáng tỏ.

Quý Thính kì quái liếc hắn một cái, cảm thấy đời này Thân Đồ Xuyên có hơi hỉ nộ vô thường, nàng nén lại tâm trạng của mình rồi thản nhiên nói: "Nếu muốn đi thì giờ đi thôi."

Nói xong nàng đi ra ngoài, đi hai bước liền nhận ra người nào đó không đuổi theo, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại, nhìn thấy người ngày thường luôn lạnh lùng giờ phút này lại hơi ngượng ngùng.

Quý Thính khó hiểu: "Sao vậy?"

"Ta muốn đi...vệ sinh trước." Thân Đồ Xuyên có chút không dám nhìn nàng.

Quý Thính: "...." Vậy sao vừa rồi lại uống nhiều nước vậy?

Đêm càng lúc càng khuya, hai người chỉ thu dọn đồ đạc đơn giản một chút rồi ngồi xe ngựa rời khỏi Phong Nguyệt Lâu.

"Xe ngựa ở đây không vững vàng như của phủ công chúa, nếu điện hạ không thoải mái thì cứ vịn vào ta." Thân Đồ xuyên nhắc nhở.

Quý Thính lười biếng ngáp một cái: "Không sao."

".....Điện hạ có thể dựa vào ta." Thân Đồ xuyên lại nói.

Quý Thính liếc nhìn hắn: "Cũng không xa lắm, nếu bổn cung thật sự yếu ớt như vậy thì đã không ngồi lên xe ngựa này của ngươi."

Thân Đồ Xuyên không nói gì nữa, chỉ rũ mắt xuống, có một tia thất vọng nhàn nhạt.

Lúc hai người đến hội làng, rất nhiều trò xiếc đã dọn, chỉ còn vài người bán hàng rong, tuy rằng không có giờ giới nghiêm nhưng hầu hết bách tính đều đã về nhà rồi, trên đường cái chỉ còn một ít người đang đi dạo cùng với rác rưởi bị tiện tay vứt bỏ đầy trên mặt đất.

Quý Thính thấy một màn như vậy, bất đắc dĩ nhìn Thân Đồ Xuyên: "Vậy nên mới nói ở nhà nghỉ ngơi tốt hơn."

"Bên kia có sơn tra ngào đường, điện hạ có muốn ăn không?" Thân Đồ Xuyên không đáp lại lời nàng.

Quý Thính khựng lại một chút, cũng thấy hơi đói bụng: "Không ăn, mua thứ khác ăn đi, bổn cung muốn ăn thịt."

"Ngày nào điện hạ cũng ăn thịt, chưa thấy ngán sao?" Khóe môi Thân Đồ Xuyên cong lên.

Quý Thính liếc hắn một cái: "Ai mà thấy ngán thịt chứ?"

"Điện hạ nói đúng, bên kia có món gà ăn mày, hay là qua đó nếm thử chút nhé?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Lòng Quý Thính khẽ động, nhìn theo hướng hắn chỉ, quả nhiên thấy được một sạp gà ăn mày, vì thế gật đầu.

Xe ngựa chậm rì rì đi đến trước sạp, lúc Thân Đồ Xuyên đỡ Quý Thính bước xuống còn nói vào tai nàng: "Dân chúng không biết thân phận của điện hạ, không khỏi hơi bất kính, xin điện hạ cứ xem mình như một người bình thường."

Quý Thính khẽ gật đầu, xem như đã đồng ý.

Hai người vừa xuống xe ngựa, chủ quán đã đi qua, lập tức chào đón: "Hai vị khách quan muốn ăn gì?"

"Một con gà ăn mày, hai chén cơm rượu." Thân Đồ Xuyên thản nhiên mở miệng, "Còn món gì nữa không?"

Chủ quán vội lên tiếng trả lời: "Còn còn, còn bánh bao thịt với bánh ngọt, hai vị muốn dùng một ít không?"

Thân Đồ Xuyên nhìn Quý Thính: "Thính Thính, có muốn không?"

Quý Thính: "...."

"Vị phu nhân này, bánh ngọt ở đây của chúng tôi là ngon nhất, nổi danh khắp kinh thành, nếu ngài không nếm thử thì rất là đáng tiếc." Chủ quán tươi cười thuyết phục.

Quý Thính cho Thân Đồ Xuyên một ánh mắt 'ta sẽ tính sổ với ngươi sau' rồi mới nói với chủ quán: "Vậy thì mang lên một phần đi, bánh bao thịt một cái luôn."

"Một cái thôi sao? Ngài không muốn thêm một cái cho phu quân nhà mình ư?" Chủ quán vội hỏi.

Quý Thính đã thức cả đêm, nhất thời không phản ứng lại được: "Phu quân? Ai?"

Nàng vừa hỏi ra miệng liền nhận ra khóe môi Thân Đồ Xuyên đang cong lên, nhất thời hiểu ra mọi chuyện, chưa đợi nàng giải thích thì đã nghe Thân Đồ Xuyên nói: "Vậy thì hai cái đi."

"Được!" Chủ quán lập tức đi làm.

Trên bàn nhỏ phút chốc chỉ còn lại hai người, Quý Thính nheo mắt lại: "Ngươi thật là gan dạ, phu quân của bổn cũng dám mạo nhận? Còn nữa, ai cho phép ngươi gọi bổn cung là Thính Thính?"

"Sau này Thân Đồ thành thị phu của điện hạ, cũng xem như phu quân của điện hạ, không tính là mạo nhận." Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn lồng cạnh quầy hàng chiếu lên làm gương mặt hắn như có chút ấm áp.

Quý Thính liếc hắn một cái: "Thị phu là thị phu, nhiều nhất chỉ là thiếp thôi, phu quân duy nhất của bổn cung là phò mã, ngươi không phải không biết cả sự khác biệt này đó chứ?"

Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút, ánh mắt trong veo nhìn nàng: "Vậy phải làm thế nào mới trở thành phò mã của điện hạ?"

"Đơn giản thôi, chỉ cần bổn cung thích là được, ngươi....." Quý Thính vốn định nói ngươi đừng mơ nhưng lời nói vừa đến miệng liền nhớ ra lần này người ta đã giúp mình việc rất lớn nên không nói phần còn lại.

Tuy nàng không nói, nhưng Thân Đồ Xuyên vừa nghe đã hiểu ý còn đang dang dở đó, im lặng một lát rồi rũ mắt xuống: "Thì ra là vậy, là Thân Đồ lỗ mãng, về phần gọi điện hạ là Thính Thính là vì không muốn làm lộ thân phận của điện hạ, lại không biết nên xưng hô với người thế nào nên chỉ có thể dùng hạ sách này."

"Chuyện này có gì khó đâu, gọi bổn cung là tiểu thư cũng được." Quý Thính thuận miệng nói.

"Là Thân Đồ suy nghĩ không chu toàn." Thân Đồ Xuyên lập tức giải thích, sau đó thay đổi lời nói, "Chỉ là bây giờ tùy tiện đổi xưng hô thì sợ là sẽ khiến chủ quán nghi ngờ nên cứ dùng hết bữa ăn này rồi hãy đổi."

Từ lúc tiên hoàng mất, trên đời này không còn ai dám gọi nàng là Thính Thính nên tất nhiên Quý thính không đồng ý, chỉ là chưa kịp mở miệng đã nghe Thân Đồ Xuyên nói: "Điện hạ, hình như tay của ta bị chuột rút rồi."

"Sao lại thế?" Suy nghĩ của Quý Thính lập tức bị cuốn đi.

Thân Đồ Xuyên kéo tay áo lên một chút, lộ ra bàn tay cùng một phần cổ tay, đặt trên mặt bàn rồi nói với nàng: "Chắc là chép lâu quá, bây giờ rất đau."

"Vậy đi gặp đại phu nhé?" Quý Thính nhíu mày.

Thân Đồ Xuyên khẽ lắc đầu: "Không phải chuyện gì lớn, đừng làm phiền đến giấc ngủ của người ta, nếu điện hạ.....thôi quên đi."

"Ngươi nói gì thì nói đi, đừng có giữ lại một nửa." Quý Thính không vui.

Thân Đồ Xuyên rũ mắt: "Nếu điện hạ không phiền thì có thể xoa bóp giúp ta không?"

Quý Thính khựng lại một chút, vô thức muốn từ chối, nhưng chưa đợi nàng nói, Thân Đồ Xuyên đã rút tay về: "Thôi, là do lúc ta sao chép cổ tay dùng lực nhiều quá nên mới gây ra chuyện này, không dám làm phiền điện hạ."

"......Đưa tay ra, bổn cung xoa giúp ngươi." Quý Thính mặt vô cảm.

Thân Đồ Xuyên khựng lại một chút: "Đa tạ điện hạ." Nói xong liền đưa tay ra.

Quý Thính mím môi, đôi tay ấm áp mềm mại cầm lấy cánh tay hắn, tai Thân Đồ Xuyên lập tức đỏ lên, toàn thân căng cứng. Lúc Quý Thính chạm vào hắn, một cảm giác kỳ lạ cũng chợt lóe lên trong lòng nàng, nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì nàng đã tập trung mát xa cho hắn.

Nàng rất ít khi làm chuyện như vậy, tay nghề có thể  coi như vụng về nhưng Thân Đồ Xuyên lại cảm thấy nàng là liều thuốc tốt nhất, cánh tay ban đầu cứng ngắc tê rần dưới sự chăm sóc của nàng cũng thoải mái hơn được một chút.

"Đồ ăn đến rồi đây!" Chủ quán bưng gà ăn mày đến, Quý Thính nhanh chóng thu tay lại nhưng vẫn bị y thấy được, y liền cười trêu: "Ôi, hai vị đúng là tình cảm thật, chẳng lẽ là mới cưới sao?"

Quý Thính lập tức phủ nhận: "Không phải."

"Vậy ra là đã thành thân được vài năm rồi, thật đúng là hiếm thấy." Chủ quán khen một câu, sau đó quay đầu đi làm việc tiếp, không hề cho Quý Thính cơ hội để giải thích.

Quý Thính: "....."

Thân Đồ Xuyên nhìn thấy vẻ mặt nghẹn khuất của Quý Thính, dừng lại một chút rồi an ủi: "Không sao, điện hạ chỉ cần giả vờ không nghe là được, đợi đến lúc rời đi ta sẽ giải thích với ông ấy."  

"Quên đi, chỉ là bèo nước gặp nhau mà thôi, còn giải thích gì chứ." Quý Thính thuận miệng nói một câu rồi cầm đũa lên chờ đợi.

Thân Đồ Xuyên thử độc từng món ăn, sau khi xác định không có vấn đề gì thì mới giúp nàng gói thịt và rau, hắn làm việc này cũng không thuần thục lắm, có thể nhìn ra là chưa từng hầu hạ người khác bao giờ, nhưng khi chăm sóc Quý Thính thì không hề có một lời phàn nàn nào.

"Được rồi, ngươi ăn đi, không cần lo cho ta." Quý Thính thản nhiên nói.

Thân Đồ Xuyên vẫn không lay động: "Thân Đồ nguyện ý."

Quý Thính khựng lại một chút, chân thành nhìn hắn: "Rạng sáng mai hoàng thượng sẽ công bố tin đại xá thiên hạ, cũng cho phép ngươi chuộc thân, việc này đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi đâu, ngươi không cần phải nịnh hót bổn cung vậy nữa."

"Điện hạ cảm thấy ta đang nịnh hót người?" Thân Đồ Xuyên hỏi.

Quý Thính nhướng mày: "Không thì sao?", nàng không phải đứa ngốc, Thân Đồ Xuyên đã nhiều lần trong tối ngoài sáng tỏ vẻ quan tâm nàng, nàng có thể nhìn ra được, nhưng cũng chính vì không ngốc nên mới không tin người kiếp trước luôn tránh nàng như rắn rết lại đột ngột thay đổi thái độ.

Nếu không phải người này có âm mưu gì thì chắc chắn là đang có chuyện gì đó.

"Điện hạ nhìn ta làm gì?" Thân Đồ Xuyên hơi muốn tránh né ánh mắt nàng.

Quý Thính bình tĩnh nhìn hắn, sau một hồi lâu mới thở dài một tiếng. Chỉ mong là hắn có chuyện gì đó.

Nàng cụp mắt dùng bữa, lúc nếm đến bánh ngọt thì khựng lại một chút rồi ngẩng đầu hỏi chủ quán: "Bình thường ngươi đều mở quán ở đây sao?"

"Ngày thường đều ở cửa Nam, mỗi ngày giờ Mẹo mở quán giờ Dậu dọn, nếu có dịp tụ tập như vậy thì sẽ ở địa điểm tụ tập một đêm." Chủ quán vui vẻ hớn hở nói.

Quý Thính gật đầu: "Hiểu rồi."

Chủ quán đi rồi, Thân Đồ Xuyên mới hỏi: "Điện hạ thích thức ăn của quán y à?"

"Ừ, bánh ngọt làm không tồi." Quý Thính thuận miệng đáp.

Ánh mắt Thân Đồ Xuyên chợt lạnh xuống, nhưng kiềm chế nét mặt lại một chút: "Ta nhớ là điện hạ không thích đồ ngọt."

"Đúng là không thích lắm." Nhưng trong nhà có người thích, tính toán ngày thì hai ngày tới chắc sẽ quay về rồi.

Thân Đồ Xuyên không nói gì, Quý Thính tự mình ăn, mi mắt càng lúc càng trĩu nặng, lúc sắp ngủ thì Thân Đồ Xuyên lại đột ngột đứng dậy, làm nàng cũng bừng tỉnh theo.

"Còn một canh giờ nữa là điện hạ vào cung rồi, về Phong Nguyệt Lâu trước đi." Hắn thản nhiên nói.

Quý Thính khựng lại một chút, nhíu mày đứng lên, đi theo hắn lên xe ngựa, đợi sau khi lên xe ngựa rồi mới hỏi: "Sao ngươi lại tức giận?"

"Điện hạ không biết sao?" Thân Đồ Xuyên nhìn nàng.

Quý Thính im lặng một lúc: "Không biết."

Thân Đồ Xuyên nhẫn nhịn, không thể không mở miệng: "Thân Đồ tự nhận là mình đã rộng lượng rồi, nhưng dù sao cũng không phải là thánh nhân, xin điện hạ sau này cẩn thận lời nói, không nhắc đến nam nhân khác trước mặt Thân Đồ."

Hắn nói xong thì dừng lại một chút, rồi lại bổ sung: "Nghĩ đến cũng không được."

Quý Thính biết hắn đang nói đến Chử Yến, nhất thời không nói nên lời, lúc này đang vô cùng buồn ngủ, cũng lười so đo với hắn nên dứt khoát nhắm mắt lại ngủ.

Thân Đồ Xuyên đợi cả buổi cũng không nhận được câu trả lời, vừa định hỏi, nàng đã nghiêng người qua đây, trực tiếp dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người hắn. Nói là trọng lượng cơ thể nhưng thật ra rất nhẹ, người nhẹ như vậy nhưng chỗ nào cũng rất mềm mại, khiến người ta không biết được da thịt cô mọc ra từ đâu.

Cơn giận của Thân Đồ Xuyên lập tức biến mất, sau khi thở dài cam chịu, hắn vòng tay ra phía sau nàng, ôn nửa người nàng vào lòng.

Đêm đã tàn, hội làng không còn một bóng người, đèn lồng cũng bị người ta mang đi hết, chỉ để lại một vùng đất trống lớn cùng với chiếc xe ngựa lẻ loi.

Quý Thính là bị Thân Đồ Xuyên ép buộc gọi dậy, lúc tỉnh lại khuôn mặt vùi trong lòng ngực hắn, làm đủ trò không chịu thức dậy.

"Điện hạ, nếu không vào cung thì muộn mất." Thân Đồ Xuyên hơi bất đắc dĩ.

Quý Thính uể oải ngồi dậy, cảm giác toàn thân rã rời, nàng nhắm mắt lại nói: "Đưa bổn cung hồi phủ đi, bổn cung phải rửa mặt chải đầu rồi mới đi được."

"Vâng."

Xe ngựa ngừng lại mấy tiếng cuối cùng cũng di chuyển, nhanh chóng đến trước cổng phủ trưởng công chúa, Quý Thính cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, ngay khi xe ngựa dừng lại liền đi xuống, Thân Đồ Xuyên lập tức gọi nàng lại.

"Còn chuyện gì sao?" Quý Thính quay đầu lại hỏi.

Thân Đồ Xuyên im lặng một hồi, mới hơi căng thẳng mở miệng: "Điện hạ nói là hôm nay hoàng thượng cho phép điện hạ chuộc thân cho ta đúng không?"

"Ừ." Quý Thính đáp.

Hai mắt Thân Đồ Xuyên trong veo sáng ngời: "Hôm nay Thân Đồ có thể chờ điện hạ không?"

Quý Thính khựng lại một chút, nghênh đón ánh mắt hắn rồi chậm rãi nói: "Nếu kết thúc sớm thì bổn cung sẽ đi, nếu muộn...."

"Vậy thì Thân Đồ sẽ chờ." Thân Đồ Xuyên ngắt lời nàng.

Quý Thính nhìn hắn, một lúc sau cong khóe môi: "Được rồi, vậy đợi đi, tối nay dù muộn thế nào thì bổn cung cũng đến."

Thân Đồ Xuyên bình tĩnh đối mặt với nàng, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười rõ ràng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play