Một ngày trước, giữa đường lớn kinh đô.

Sau khi Tiêu Thịnh nói ra cái tên Trương Yên Nhi, nhạy cảm nhận ra biểu cảm hai người đối diện không đúng lắm. Hắn im lặng chốc lát rồi nhìn chằm chằm bọn họ: "Các ngươi quen nàng ấy."

Chử Yến lập tức nhìn sang Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên lạnh nhạt đối diện với Tiêu Thịnh: "Ừ."

Nghe thấy hắn thừa nhận thẳng thắng như vậy thì Tiêu Thịnh hơi híp mắt lại, nghẹn giọng hỏi: "Nàng ở đâu?"

"Ngươi trả lời ta trước, ngươi tìm nàng ấy làm gì?" Thân Đồ Xuyên hỏi ngược lại.

Tiêu Thịnh mím môi, liếc mắt nhìn người chung quanh không nói.

Thân Đồ Xuyên hiểu, bình tĩnh nhìn bổ đầu: "Giao người này cho bản quan đích thân thẩm vấn, các ngươi trở về đi."

"Vâng, đại nhân." Bổ đầu hành lễ rồi dẫn đám bổ khoái đi về.

Thân Đồ Xuyên nhìn Chử Yến: "Ngươi cũng về đi, chuyện hôm nay tạm thời không được nói với bất kỳ ai."

"Thân thủ hắn không tệ." Chử Yến mặt không hề cảm xúc nhìn về phía Tiêu Thịnh.

Thân Đồ Xuyên nhướng mày: "Ngươi cảm thấy ta đánh không lại hắn?"

"Có lẽ sẽ hơi mất công đó." Chử Yến có gì nói đấy.

Khóe môi Thân Đồ Xuyên hơi nhếch lên: "Yên tâm, hắn sẽ không làm gì đâu."

Chử Yến nhíu mày, một lúc sau vẫn nói: "Ta cách hai người xa một chút, không nghe trộm hai người nói chuyện."

Lời này ý là muốn đi theo, Thân Đồ Xuyên không từ chối nữa, Tiêu Thịnh tiến lên, mặt lạnh hỏi: "Chúng ta đến chỗ nào nói chuyện đi."

"Đi đến nơi ngươi có thể đi." Thân Đồ Xuyên chậm rãi trả lời.

Một khắc sau, Thân Đồ Xuyên xuất hiện tại quán trọ của Tiêu Thịnh, hai người lần lượt ngồi xuống bàn, Tiêu Thịnh chủ động rót chén trà cho hắn, sau đó không nói gì quỳ phịch xuống.

Thân Đồ Xuyên hơi nhăn mặt: "Ngươi làm gì vậy?"

"Xin đại nhân dẫn ta đi tìm nàng ấy." Tiêu Thịnh khàn giọng nói.

Thân Đồ Xuyên nhìn hắn một lúc, không nhanh không chậm nói: "Ta không thích người khác quỳ nói chuyện với mình, ngươi đứng dậy trước đã."

Tiêu Thịnh ngập ngừng, cuối cùng vẫn nghe lời đứng lên.

"Nói đi, vì sao tìm nàng." Thân Đồ Xuyên hỏi.

Tiêu Thịnh mím môi, nhấn mạnh từng chữ: "Tìm nàng chịu trách nhiệm."

Thân Đồ Xuyên bỗng trầm ngâm, nhìn hắn cảm thấy hơi hứng thú.

Tiêu Thịnh đắn đo kể lại chuyện lúc trước, nhưng vẫn che giấu một vài chi tiết nhỏ, chỉ tiếc hắn tuy trông trưởng thành nhưng tuổi vẫn nhỏ, so với Thân Đồ Xuyên ngâm trong quan trường nhiều năm thì quả thực hắn đơn thuần hơn hẳn, qua hai, ba lượt đã bị Thân Đồ Xuyên dẫn dắt nói hết ra.

Chờ hắn nói xong thì đã qua nửa canh giờ, Thân Đồ Xuyên đẩy chén trà hắn vừa rót cho mình sang, nhìn hắn uống một hơi cạn chén xong thì mới thong thả nói: "Ta không thể dẫn ngươi đi tìm nàng ấy."

Tiêu Thịnh ngẩn người, nhíu mày nhìn về phía hắn.

"Đừng nhìn ta như vậy, mặc dù ta không thích nàng ấy lắm nhưng vị kia nhà ta coi nàng ấy là tỷ muội ruột thịt, bây giờ ta không biết nàng ấy nghĩ thế nào về ngươi, sao có thể dẫn ngươi đi tìm nàng ấy bừa bãi được?" Thân Đồ Xuyên nói xong dừng một chút, khóe môi cong lên thật nhẹ, "Nếu nàng ấy không có chút xíu tình nghĩa gì với người, chẳng phải ta lại dẫn phiền phức đến cho nàng ấy sao?"

"...Ngươi không dẫn ta đi thì ta cũng có thể tới tìm nàng ấy." Tiêu Thịnh nghẹn lời, nhấn mạnh từng chữ một, "Hôm nay không tìm được mai tìm, ngày mai vẫn chưa thấy thì ngày kia tìm tiếp, rồi sẽ có một ngày ta tìm thấy nàng."

Thân Đồ Xuyên lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt lóe lên sự tán thưởng: "Ngươi đúng là bền chí."

"Nếu Thân Đồ đại nhân không định giúp đỡ thì Tiêu mỗ không tiễn nữa, mời." Tiêu Thịnh nói xong thì mặt không cảm xúc nhường một lối đi.

Thân Đồ Xuyên xì khẽ một tiếng: "Gấp như vậy làm gì, ta nói không giúp bao giờ?"

Tiêu Thịnh cau mày: "Vậy ngươi có ý gì?"

"Ta không dẫn ngươi đi tìm nàng ấy nhưng sẽ khiến nàng ấy đến tìm ngươi." Thân Đồ Xuyên nói đến đây thì dừng một chút, "Nhưng nếu nàng ấy không có chút xíu hứng thú nào với ngươi thì chắc nàng ấy sẽ không đến đâu."

"Ý gì đây?" Tiêu Thịnh lạnh giọng hỏi.

Thân Đồ Xuyên hời hợt liếc mắt nhìn hắn, lấy thân phận người từng trải hỏi một câu: "Trước khi ta trả lời ngươi thì ngươi phải trả lời ta một câu trước, nếu ngươi gặp được nàng ấy thì định nói gì?"

Tiêu Thịnh ngẩn người, sau đó banh mặt ra: "Đương nhiên là muốn nàng chịu trách nhiệm, nói cho nàng biết cả đời này đừng hòng vứt bỏ ta."

"Sai." Nụ cười trên mặt Thân Đồ Xuyên hơi nhạt đi, "Nếu làm vậy thì ngươi chỉ có thể dọa người chạy mất."

Tiêu Thịnh nhíu mày càng sâu hơn: "Là sao?"

"Ngươi chịu thua, quỳ xuống xin tha thứ, càng thảm càng tốt, nếu nàng ấy có mấy phần tình cảm với ngươi thì chắc chắn sẽ không chịu nổi ngươi đáng thương như vậy, sau đó nên làm gì để nàng chịu trách nhiệm thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi." Thân Đồ Xuyên liếc mắt nhìn hắn, thong thả nói.

Tiêu Thịnh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ rõ ràng được, hỏi thẳng: "Ta nên làm như thế nào?"

"Nếu ngươi bị thương thì hay." Thân Đồ Xuyên chậm rãi nói.

Tiêu Thịnh sửng sốt, đột nhiên hiểu ra ý của hắn, rút đao dài ra không chút do dự, đâm thẳng lên người mình. Thân Đồ Xuyên nhìn mà rùng mình, cầm chén trên bàn lên quăng vào cổ tay hắn, đao của Tiêu Thịnh rơi thẳng xuống đất.

"Vội cái gì, vừa nãy ta nói điều kiện tiên quyết là nàng ấy có chút tình cảm với ngươi, nếu nàng ấy không có tình cảm với ngươi thì nàng ấy sẽ không đến, ngươi đâm nhát đao ấy xuống thật cũng chẳng có tác dụng gì hết." Thân Đồ Xuyên không ủng hộ nhìn hắn, cảm thấy hắn quá hấp tấp.

Tiêu Thịnh nhìn hắn đầy tự tin: "Nàng sẽ đến."

"Ồ?"

"Chắc chắn nàng ấy sẽ đến." Giọng Tiêu Thịnh càng kiên định hơn, "Chắc chắn nàng ấy có thích ta, chỉ không thích đến mức ấy."

Thân Đồ Xuyên nghe vậy thì cụp mắt xuống, khóe môi ngậm ý cười nhàn nhạt: "Ngươi chắc chắn như vậy thì phải chuẩn bị một chút, nhưng không cần đâm mình bị thương, nên tìm cái khác thay thế."

Tiêu Thịnh không hiểu: "Nên làm gì?"

Đáp án chính là túi máu.

Tiêu Thịnh nhìn thấy Trương Yên Nhi lao ra tìm đại phu thì lén giấu túi máu đã dùng đi, sau đó tiếp tục nằm trên đất, giả bộ thoi thóp.

Đại phu nhanh chóng được mời đến, Tiêu Thịnh được đám thị vệ khiêng lên giường, yết ớt nhìn Trương Yên Nhi: "Mọi người đi ra ngoài hết đi."

"...Đi ra ngoài làm gì?" Trương Yên Nhi cau mày.

Tiêu Thịnh nghiêng mặt đi: "Ta không muốn nàng nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của ta, nếu nàng không đi ra ngoài thì ta không trị."

Trương Yên Nhi ngẩn người, lập tức nổi nóng: "Ngươi đã thành ra thế này rồi còn sức nghĩ mấy cái này?!"

Tiêu Thịnh đanh mặt không chịu nói, càng không cho đại phu đến gần mình, đại phu liếc nhìn mảng đỏ thẫm trên người hắn, vội vàng khuyên nhủ Trương Yên Nhi: "Vị phu nhân này, hắn chảy rất nhiều máu, phải mau chóng chữa trị mới được."

Trương Yên Nhi nghe vậy khẽ cắn răng, dẫn đám thị vệ đi ra ngoài. Sau khi ra ngoài, đám thị vệ nhìn nhau, hơi ngập ngừng nghi ngờ gì đó.

Trương Yên Nhi lườm bọn họ, tức giận hỏi: "Có việc gì?"

"Bẩm quận chúa, bọn ty chức cảm thấy mùi máu tanh trên người người kia... hơi nồng." Một thị vệ cau mày nói. Bọn họ đã trải qua tháng ngày tháng mày liếm máu, quen mùi máu hơn bất cứ ai, mùi vừa nãy trên người người kia thực sự không giống mùi máu người.

Trương Yên Nhi sửng sốt: "Có ý gì?"

"Ty chức cảm thấy mùi máu trên người hắn rất lạ." Thị vệ không đến gần xem nên không dám chắc chắn.

Trương Yên Nhi dần nhíu chặt mày lại: "Ý ngươi là máu trên người hắn không phải máu người?"

Đám thị vệ nhìn nhau, không ai nói gì nữa. Nét mặt Trương Yên Nhi càng nghiêm nghị, nghĩ lại vừa nãy hắn còn liều mạng quấn lấy nàng không cho nàng đi, nhưng đại phu vừa đến đã đột nhiên đuổi nàng ra ngoài, đúng là có chút quái lạ.

"Chờ đại phu đi ra rồi hỏi." Trong lòng Trương Yên Nhi càng nghi hoặc, nhưng nỗi lo lắng trong mắt không giảm chút nào.

Trong phòng, đại phu mở hòm thuốc ra, đang định lấy kim châm cầm máu cho Tiêu Thịnh thì một cây đao gác lên cổ y, y run cầm cập, châm rơi xuống đất: "Đại, đại hiệp?"

"Ta không bị thương, máu trên người đều là giả," Tiêu Thịnh nói nhanh gọn, "Ngươi bó bừa cho ta ít vải trắng, trông giống băng bó là được, nhớ kỹ, không được tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai, nếu không ta sẽ giết ngươi."

"...Vâng, vâng." Đại phu chưa từng gặp cảnh này, cuống cuồng hoảng sợ đồng ý ngay.

Lúc này Tiêu Thịnh mới buông ông ấy ra, kéo mảnh vải trắng thẫm đẫm máu trên người xuống, để đại phu băng bó cái mới lên cho mình.

Gần nửa canh giờ sau, đại phu lau mồ hôi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy Trương Yên Nhi thì cung kính khom người.

"Hắn thế nào rồi?" Trương Yên Nhi vội hỏi/

Đại phu ho một tiếng: "Cái, cái đó... Người bị thương, xương cốt không nghiêm trọng lắm, cũng không bị thương tới chỗ quan trọng, chỉ cần nghỉ ngơi đàng hoàng một thời gian sẽ nhanh chóng khỏi thôi."

Trương Yên Nhi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghĩ đến một vấn đề: "Đúng rồi đại phu, mấy thị vệ của ta đều nói mùi máu trên người hắn quá nồng, ngươi có biết nguyên nhân không?"

Ngay lúc này đại phu chỉ muốn chạy khỏi đây thật nhanh, nghe vậy thì vội vàng đi ra ngoài: "Có lẽ vì gần đây người bệnh ăn nhiều thứ bổ quá nên mùi máu hơi nồng."

...Sao ăn nhiều đồ bổ mà mùi máu lại nồng. Hơn nữa, hắn đã tiều tụy như thế rồi, vừa nhìn qua đã biết không được bồi bổ gì cả? Trương Yên Nhi càng nghi ngờ, nhưng nàng chưa kịp nghĩ rõ ràng trong phòng đã truyền ra tiếng ho khan, nàng vội đi vào trong.

Trong phòng vẫn nồng nặc mùi máu tanh như trước, Trương Yên Nhi không ngần ngại chút nào, chạy đến bên giường thấp giọng hỏi: "Ngươi thấy thế nào rồi?"

"Vẫn ổn." Tiêu Thịnh lẳng lặng nhìn nàng, nhìn chằm chằm nàng một lúc đột nhiên oán giận, "Sắc mặt nàng vẫn tốt, trông có vẻ trong những ngày xa ta vẫn sống thoải mái lắm."

"...Ta về nhà mình, có thể không thoải mái được sao?" Trương Yên Nhi bị hắn nhìn chột dạ.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu dịch người, Trương Yên Nhi giật mình hoảng hốt, vội khuyên can hắn: "Chớ lộn xộn!"

"Không sao." Tiêu Thịnh dịch ra một khoảng trống rồi vươn tay vỗ: "Nàng nằm xuống đi."

"...Ta không nằm." Trương Yên Nhi sừng sộ lên.

Tiêu Thịnh im kặng, khóe mắt bỗng xụp xuống: "Ta chết đi cho rồi, dù sao trong lòng nàng cũng không chấp nhận ta, sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa..."

Hắn còn chưa nói hết câu Trương Yên Nhi đã nằm xuống bên cạnh hắn, còn không quên lạnh mặt nói một câu: "Người ngươi thật hôi."

...Máu dê đúng là hơi nặng mùi. Tiêu Thịnh chột dạ nằm cách xa nàng một chút, Trương Yên Nhi sững người, sau đó nhíu mày: "Sao bây giờ ngươi hẹp hòi vậy hả, ta chỉ nói có một câu mà ngươi đã giận rồi?'

Tiêu Thịnh mờ mịt nhìn nàng, hiểu ý của nàng thì vô tội giải thích: "Ta chỉ không muốn bay mùi tới nàng thôi."

Trương Yên Nhi: "..." Vậy là nàng đúng là lòng dạ tiểu nhân.

Trong phòng ngủ yên tĩnh lại lần nữa, không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên hỏi một câu: "Ta năm lần bảy lượt lừa ngươi, ngươi thực sự không tức giận sao?"

"Giận chứ." Tiêu Thịnh nhắm mắt lại trả lời.

Trương Yên Nhi nhướng mày: "Nếu giận thì vì sao còn quấn lấy ta?'

"Giận thì cứ giận, không hề ảnh hưởng gì đến việc ta thích nàng." Tiêu Thịnh thản nhiên trả lời.

Trương Yên Nhi sững sờ, không biết nên tiếp lời hắn thế nào.

"Yên Nhi." Lần đầu tiên Tiêu Thịnh gọi tên thật của nàng, "Sau khi nàng đi, đã rất lâu rồi ta từng ngủ ngon, lúc đầu ta vô cùng hận nàng, hận đến mức gặp lần nào muốn giết nàng lần ấy, nhưng dần dần ta chỉ muốn gặp nàng, muốn nàng nằm bên ta, sau đó ngủ một giấc là tới sáng."

Hắn nói xong thì tự bật cười trước: "Trước kia ta từng nghe chuyện một người phụ nữ bỏ trốn với người khác nhiều năm, sau đó trở về, người đàn ông không bận tâm gì, chấp nhận chuyện cũ của nàng ấy, lúc đó ta còn cười người đó chẳng đáng mặt đàn ông, sao có thể cầm lên được mà không bỏ xuống được đến thế, nhưng hôm nay đến lượt mình thì mới nhận ra việc buông bỏ không dễ như ta tưởng."

Hắn nói xong thì nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt Trương Yên Nhi: "Vì vậy ta chấp nhận số mệnh, không hận nữa, dâng lên một trái tim hoàn chỉnh, mặc nàng giày xéo, ta sẽ không nói một chữ "không" nào."

Trương Yên Nhi ngạc nhiên nhìn hắn, một lúc lâu sau nhỏ giọng hỏi: "Ta tốt thế sao? Sao ngươi cứ nhất quyết không phải ta thì không được?"

"Trong lòng ta thì nàng tốt nhất, ta chỉ muốn nàng." Khóe môi Tiêu Thịnh cong lên, "Dù sao thì nàng không được không cần ta, còn cái khác thì nàng muốn làm gì cũng được."

Khóe mắt Trương Yên Nhi ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Ta chưa từng được người khác lựa chọn một cách kiên định như vậy, ta sợ mọi thứ đều chỉ là giả..."

"Nàng sờ ta đi, xem có phải giả không." Tiêu Thịnh đột nhiên nói.

Trương Yên Nhi trầm ngâm một lúc, mắt đỏ ửng vươn tay về phía hắn, lúc ngón tay dán sát lên mặt hắn nàng bỗng mỉm cười như khóc như không, sau đó cố tỏ vẻ sừng sộ lên: "Ngươi biết thận phận của ta không?"

"Nàng muốn nói cho ta biết hả?" Tiêu Thịnh hỏi.

Trương Yên Nhi gật đầu, sau đó nghiêm mặt nói: "Ta chính là nghĩa muội của đương kim thánh thượng, mới đây không lâu vừa nhận sắc phong quận chúa."

Tiêu Thịnh nhất thời sửng sốt, không ngờ thân phận của nàng lại cao quý như vậy.

"Ngươi sợ?" Trương Yên Nhi ngẩng mặt lên.

Tiêu Thịnh chớp mắt: "Không hẳn là sợ, chỉ hơi ngạc nhiên thôi." Nhưng nghĩ lại thì không có gì đáng ngạc nhiên cả, lúc trước Thân Đồ Xuyên đã nói rồi, Yên Nhi được vị kia nhà hắn coi như tỷ muội ruột.

Vị kia nhà hắn... Không phải đương kim hoàng thượng đó sao.

Hắn thất thần, Trương Yên Nhi nâng mặt hắn lên để hắn đối diện với mình: "Vì thế chàng nghe cho kỹ đây, ta không quan tâm trước kia lời chàng nói là thật hay giả, cũng không quan tâm chàng có thể kiên trì bao lâu, nếu chàng đã nói rồi thì phải làm bằng được cho ta, nếu không ta giết chàng, đơn giản giống như giết một con kiến vậy."

Nàng hung dữ uy hiếp, Tiêu Thịnh lại cảm thấy càng nhìn càng đáng yêu, không nhịn được cúi người hôn nàng một cái.

Trương Yên Nhi bỗng cạn lời, sau đó giữ nguyên vẻ uy nghiêm: "Đừng tưởng rằng chàng làm vậy là lừa được ta..."

Nàng còn chưa nói hết câu Tiêu Thịnh lại hôn nàng cái nữa.

Trương Yên Nhi không vui: "Ngươi đừng lộn xộn..."

Tiêu Thịnh không kìm nén được nữa, nắm cổ tay nàng giữ trên đệm. Nụ hôn của hắ vẫn lung tung bừa bãi như trước, chỉ khi Trương Yên Nhi khẽ rên lên hắn mới học được cách buông lỏng sức lực, vụng về lấy lòng nàng.

Đã lâu không gặp, nụ hôn này vừa dịu dàng vừa thô bạo, khóe mắt Trương Yên Nhi lóng lánh nước mắt, bị hắn câu mất ba hồn bày phách đi mất. Không biết qua bao lâu, Tiêu Thỉnh thở dốc buông nàng ra, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm mặt nàng, nhỏ giọng hỏi: "Được không?"

"Được thì được." Trương Yên Nhi vô cùng bình tĩnh, "Nhưng chàng phải giải thích trước, tại sao đột nhiên khỏe như văm lại rồi."

Tiêu Thịnh: "...Thì ta vừa thấy nàng thì bỗng có tinh thần."

Một khắc sau, hắn bị đá ra khỏi cửa phòng, ôm gối cô đơn ngủ một đêm ở hành lang.

Hôm sau Trương Yên Nhi nổi giận đùng đùng vào cung, vừa nhìn thấy Thân Đồ Xuyên thì lớn tiếng chất vấn: "Thân Đồ đại nhân giỏi quá rồi ha, dám bắt tay với Tiêu Thịnh gạt ta."

Quý Thính đang ngồi đối diện Chử Yến ăn bánh ngọt, tò mò nhìn sang phía nàng: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Thân Đồ Xuyên khá là bình tĩnh: "Bằng lòng mắc câu."

"Hay cho câu bằng lòng mắc câu." Trương Yên Nhi tức bật cười, "Xem ra ta ở lại trong cung đúng là vướng mắt Thân Đồ đại nhân, ngươi muốn đá ta đi vậy sao?"

"Vậy thì chàng sai quá sai rồi." Quý Thính lập tức giúp Trương Yên Nhi.

"Mặc dù ta và Tiêu Thịnh mới quen nhau được nửa ngày nhưng có thể nhìn ra nhân phẩm hắn không tệ, chắc chắn sẽ một phụ thân tốt." Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn về phía Trương Yên Nhi, "Đã như vậy rồi thì vì sao ngươi phải cướp quyền có đầy đủ cha mẹ của đứa trẻ trong bụng?"

Trương Yên Nhi sửng sốt.

"Nuôi trẻ con không dễ như ngươi nghĩ đâu, có cha mẹ không làm tròn chức tránh chẳng thà không có cha mẹ, không có cha mẹ lại không bằng có cha mẹ nghiêm túc dạy dỗ, cho dù không suy nghĩ vì ngươi thì cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng ngươi." Thân Đồ Xuyên nói xong nhìn về phía Quý Thính, "Nàng thấy đúng không?"

"...Nghe có vẻ rất có đạo lý." Quý Thính nghiêm túc gật đầu.

Trương Yên Nhi không vừa lòng: "Rốt cuộc ngươi đứng bên nào vậy?"

"Ta muốn đứng về phía cả hai người." Quý Thính khó xử nhíu mày, nghĩ một lúc rồi đưa ra kết luận, "Ta thực sự không muốn hai người cãi nhau, hay là thế này đi, ta cử người đi giết cái tên Tiêu Thịnh kia, hai người không cần làm ầm lên nữa."

"Không được!" Trương Yên Nhi phán đối ngay tức khắc, vừa nói xong thì chạm phải đôi mắt cười của Quý Thính, nàng nhận ra mình lại mắc bẫy của đôi phu thê nhà này, hừ một tiếng rồi xoay người đi mất, "Ta mặc kệ các ngươi."

"Phủ quận chúa trống không đã lâu, ngươi cũng nên về đi, lát nữa ta bảo người đưa hành lý về phủ." Thân Đồ Xuyên cao giọng nói.

Trương Yên Nhi căm giận quay đầu lại lườm hắn, cúi cùng cũng không phản bác.

Sau khi nàng đi, Quý Thính hừ nhẹ một tiếng nói: "Chàng muốn đuổi nàng ấy đi mà bất chấp thủ đoạn đó."

"Có sao?" Thân Đồ Xuyên vô tội nhìn nàng, nhận lại được một cái lườm của nàng.

Trương Yên Nhi giận đùng đùng trở về phủ quận chúa, Tiêu Thịnh đã chờ ở cổng lớn, nhìn thấy nàng thì vội lên đón: "Nàng về rồi?"

Trương Yên Nhi mặt lạnh liếc hắn một cái, nhanh chân đi vào trong, Tiêu Thịnh đi được hai bước bỗng không dám tiến lên nữa, do dự đứng ngoài cửa.

Trương Yên Nhi đi mấy bước thấy người nào đó không đuổi theo, không vui quay đầu lại: "Còn không đi vào?"

Tiêu Thịnh sửng sốt, sau khi lấy lại tinh thần đột nhiên mỉm cười. Lần đầu tiên Trương Yên Nhi thấy hắn cười tươi như vậy, nhất thời hơi lúng túng, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi vào.

Tiêu Thịnh vội vàng đi theo, nói hết lời hay rồi mới đổi được khuôn mặt hòa dịu của nàng.

"Sau này chàng còn dám gạt ta không?" Trương Yên Nhi nghiêm mặt hỏi.

Tiêu Thịnh vội vàng lắc đầu: "Không dám."

"Tốt nhất là nhớ kỹ lời chàng nói, nếu sau này dám gạt ta thì ta sẽ..." Sẽ thế nào? Lời hung ác đến bên miệng rồi lại không nói ra được, Trương Yên Nhi im lặng một lát rồi cắn răng nói: "Ta không cần chàng nữa."

"Không được." Tiêu Thịnh sừng sộ lên.

Trương Yên Nhi nhướng mày: "Chàng nói gì?"

"Ta nói... Xin nàng đó." Tiêu Thịnh xẹt xuống chỉ trong nháy mắt.

Lúc này Trương Yên Nhi mới thoả mãn, chuyện trước đó coi như xong.

Đến sẩm tối, nàng vô tình hỏi: "Chàng thích trẻ con không?"

Tiêu Thịnh khựng người, nhạy cảm nhận ra ý của nàng: "Nàng muốn sinh cho ta?"

"Ừ." Trương Yên Nhi gật đầu.

Khóe môi Tiêu Thịnh cong lên, trực tiếp bế nàng lên: "Được, chúng ta sinh."

"...Chàng nghĩ lung tung gì vậy hả?" Trương Yên Nhi cạn lời nhìn hắn, "Ta mang thai rồi, không cần chàng cố gắng nữa."

Tiêu Thịnh sững sờ: "Cái gì?"

Trương Yên Nhi thoáng qua vẻ mất tự nhiên: "...Bây giờ đã được ba tháng rồi."

Tiêu Thịnh ngạc nhiên nhìn nàng, mãi một lúc lâu sau vẫn chưa khôi phục tinh thần, không biết qua bao lâu, vành mắt hắn ửng đỏ: "Ta biết ngay mà, trong lòng nàng vẫn có ta, nếu không sao có thể cam tâm tình nguyện mang thai con của ta chứ... Mấy ngày qua nàng chỉ có một mình, chắc hẳn rất cực khổ."

Trương Yên Nhi ăn ngon uống tốt, còn mập ra: "..." Thôi bỏ đi, có một số bí mật nàng vẫn nên che giấu cả đời.

Qua hai tháng sau, đại hôn Tân Khánh quận chúa được cử hành, năm tháng sau đó thì sinh ra một bé nữ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua nhưng có một số người sẽ không thay đổi theo thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play