Kết quả, tổng có bảy lần khai kiếm bắn ra tiền đồng, dàn tiền đạo yêu thi tiến lên bị diệt gần hết.
Tuy nhiên, Kim Tiền Kiếm đại biểu Thất tinh, lưỡi kiếm chỉ có bảy tiền đồng, Lý An Đăng đã sử dụng tối đa.
Hắn nhét cái cuồi còn lại vào ba lô, bắt lấy cái lư hương, tung người nhảy lên trước.
Bọn yêu thi đã sợ hãi không dám đến gần quá, hắn nhảy qua đầu bọn chúng lao xuống hố.
"Trưởng lão, đừng sợ!" Lý An Đăng rút kiếm gỗ đào chém văng một con gà rừng, chạy đến Bất U.
"Trưởng lão, đừng sợ! Yêu thi bị xử gần hết rồi!"
Vừa nói xong như vậy, như đáp lại, dưới mặt đất trồi lên thêm mấy tên yêu thi, chủng loài đa dạng hết sức, còn có một con cá đang nhảy lạch bạch.
Bất U kéo vai Lý An Đăng.
"Đại sư, anh..."
"Haiz, đừng nói!" Lý An Đăng giơ tay ra hiệu.
"Hiện tại phải lo xong chuyện đã!"
Không ngờ núi ngày càng cao là có thật, ngay cả yêu thi cũng vùi dưới đất.
Lý An Đăng rút bộ cờ ngũ hành, ném cái lư hương về phía trước.
Bọn yêu thi gầm thét nhào đến như đàn sói đói, tiếc nuối là bỏ lại con cá vẫn nhảy lạch bạch.
Chúng tạm thời chú ý đến cái lư hương, tụ hợp lại rất đông.
Lý An Đăng phóng năm lá cờ giăng ngang trước mặt, cùng Bất U lui về chân tường.
Lý An Đăng áp tai vào tường, di chuyển men theo, dùng ngón tay gõ tường, dùng thính lực cảm nhận không gian bên kia.
Bất U đứng một bên chờ đợi, lúc này cũng đợi cho bọn nghiệt súc phóng đến như một cơn bão.
Cờ ngũ hành như thân cây mỏng manh trước gió lớn, chao đảo kịch liệt.
Bất U có một phen hồi hộp, gọi Lý An Đăng.
"Đại sư, anh được chưa?"
Yêu thi rơi vào tầm hơn trăm con, cờ ngũ hành quả nhiên không thể chấp nhận, một lần phát nổ phóng thẳng lên trời.
"Chỗ này!" Lý An Đăng lui về, gọi Bất U.
Đồng thời đám yêu thi đủ mọi loại hình thái xông vào.
Bất U co chân chạy, Lý An Đăng phóng Khai Lộ Phù dán vào tường.
"Trưởng lão, nhảy qua!"
"Oành!" Tường đá nổ tung, khói bụi xám xịt, may là Bất U không có suy nghĩ nhiều, cả đá núi cũng dám nhảy qua.
Vừa lúc tường bị phá, anh lọt thẳng qua bờ phía bên kia.
Lý An Đăng cũng nhảy theo, yêu thi đông đúc vừa đến, lực lượng bọn chúng đâm đầu vào tường, té ngã đè lên nhau không ít.
Họ rơi xuống không gian còn tối hơn nữa.
Đột nhiên cảm giác cổ chân một trận đau nhói, Lý An Đăng đã bị một con vật gặm lấy, hắn bắt ấn vỗ vào đầu yêu thi đánh bay nó.
Sau đó hắn thắp nến, kéo Bất U cùng chạy.
Năm phút sau, bên ngoài vách núi nào đó, một khối đá to được đẩy ra ngoài.
Lý An Đăng và Bất U chạy thoát ra, ánh nắng chiếu vào rát da, như hai đoá hoa lâu ngày trong tối ra ngoài tắm nắng, rốt cuộc họ đã ra ngoài.
Nhưng mà hình như không phải, phía trước của họ cũng là núi, ánh sáng trên cao chiếu xuống rất rõ ràng, có thể nói họ đi qua cái khe núi lớn hơn, nếu không đá núi rất dày khó mà đào tường dễ dàng.
Bất U chống gối thở hộc hộc, gương mặt bị khói bám vào khiến cho nó nám đen.
Anh liền lấy cái gương soi mặt, quay mặt nhìn vào trong gương, tỏ ra không hài lòng.
Anh quay lại, Lý An Đăng đã ngồi xuống, nặn máu từ vết thương dưới cổ chân, một chất dịch đen xì chảy xuống.
Dịch đen bị ánh nắng đốt thành khói trắng bay lên, lại bốc mùi hôi, cái này còn hơn cả trúng kịch độc.
Bất U hoảng hốt lại gần, mở to mắt nhìn Lý An Đăng.
"Đại sư, anh đừng có sủa làm bần tăng sợ nha!"
"Sủa cái đầu anh! Tôi là thuật sĩ, không dễ biến thành cương thi đâu! Nhưng bọn này đều là động vật mà, rất lâu không đánh răng!" Lý An Đăng hốt nắm gạo nếp trét lên chân, dùng băng gạc sơ sài quấn lại.
Sau đó hắn thầm nghĩ, chậc lưỡi nói.
"Tôi làm cương thi thì pháp sư nào dám bắt tôi chứ?"
Bất U liền nói.
"Như chắc đâu, cương thi cầm kiếm gỗ cũng không đánh chết người cho được!"
"Gàooo!!!"
Hai người cấp tốc quay người lui lại.
Phía bên trong, biết là bọn yêu thi đã đến đây rồi, nhưng chúng đột nhiên dừng lại, chỉ dùng ánh mắt dữ tợn nhìn họ.
Lý An Đăng nhìn trời, thúc trỏ qua Bất U, cười nói.
"Đây là ban ngày, chúng ta không cần xoắn đâu!"
Bất U nhìn lại thì đúng là như vậy, bọn chúng không dám bước ra khỏi hang, cũng cười nói.
"Cương thi nào cũng sợ ánh sáng mặt trời mà hả? Haiz, nhìn tụi nó kìa, nhất là con cừu đó, không còn miếng lông nào trên người, thật là..."
Đột nhiên trên trời dần tối lại, đến mức hai người đều có thể nhìn thấy không gian sẫm màu.
Lý An Đăng nhìn sang Bất U bật cười, chỉ tay lên trời.
"Sao hôm nay trời tối nhanh như vậy chứ?"
Bất U đưa bàn tay đón gió.
"Ha ha, cũng chỉ là trời sắp mưa thôi!"
Hai người nhìn nhau, ngưng cười.
"Gàooo!!!"
Cả hai lập tức phóng theo lối đi của tạo hoá, đằng sau một bầy yêu thi.
Chúng nhiều đến mức, đói khát đến mức xông ra một lần là đè lên nhau như xây một quả đồi.
Hai người Lý An Đăng chạy thục mạng.
Đằng sau có tiếng bước chân đuổi gần đến, cả hai quay lại, phát hiện chạy nhanh nhất là một con hươu chân lùn mang lớp da ngã màu đen quái dị.
Bất U vội la lên.
"Lại là con cừu không lông!"
"Cừu không lông" phẫn nộ phóng đến, ngay lúc nguy kịch không gì sánh bằng, một vật thể lạ rơi trúng đầu nó.
Lý An Đăng và Bất U vuốt ngực nhìn lại, làm sao "cừu không long" may mắn như vậy.
Hoá ra đó là một bộ mặt hết sức quen thuộc, một động tác nhàn nhã cứ như đi dạo trong siêu thị.
"Sơn Thần?" Lý An Đăng nhận ra Sơn Thần khỉ lông vàng đang đè đầu cưỡi cổ "cừu không lông", nhưng mà cú nhảy vừa rồi hầu như đạt điểm tối đa, nó bẹp ruột mà chết.
Lúc này hai người Lý An Đăng mới nhận ra, hai bên vách núi toàn là khỉ lông vàng đeo bám trên đó, tuần tự nhảy xuống.
Lý An Đăng nhớ lại, quả nhiên Sơn Thần khỉ lông vàng từng hứa sẽ đem sơn binh đến hỗ trợ, hắn nói.
"Ông cũng uy tín!"
Sơn Thần khỉ lông vàng nói.
"Có chuối không?"
Mà đằng sau, bầy khỉ nhào xuống cùng động vật phe bên kia đánh nhau cắn xé tới tấp.
Lý An Đăng nói.
"Ông vừa ăn vừa đánh coi chừng đau bao tử đó!"
"Trưởng lão, chúng ta đông hơn rồi!" Dứt lời hắn cầm kiếm gỗ đào nhảy đến, cùng bầy khỉ tấn công yêu thi.
Bất U cũng chạy theo, vác kim thiền trượng quyết chiến với bọn chúng.
Bầy khỉ có động tác rất linh hoạt, phối hợp với Lý An Đăng và Bất U, như một cơn gió mùa hạ thoáng qua, rất nhanh đám yêu thi thiệt hại lớn về quân số.
Từng nhát chém, rồi tiếng kim thiền trượng đập xuống, âm thanh da thịt vỡ rách, tiếng ré lên của yêu thi.
Những giọt nước đầu tiên rơi xuống, sau đó ào ào như trút hết bực tức.
Mưa càng lớn, đục ngầu trắng xoá, Lý An Đăng và Bất U ướt như miếng thịt chiên bị hút dầu.
Mưa làm quần áo thêm nặng, dưới chân văng bùn đất, bầy khỉ cũng không thua gì đều ướt sũng.
Hiện tại, trên bầu trời, toàn bộ đều nhuộm thành màu đen.
Sơn Thần khỉ lông vàng nhìn Lý An Đăng, truyền âm cho hắn.
"Đại sư, không còn ánh sáng, hai người mau đi trước! Hãy nhớ, chỉ cần đi hết con đường là đến rồi!"
Lý An Đăng nhận ra, giật mình, chém văng một yêu thi, sau đó kéo tay Bất U.
"Trưởng lão, đi bắt Tu La Vu Yêu thôi!"
Bất U gật đầu, bước đi, quay lại đưa tay chào.
"Làm phiền các thí chủ!"
Hai người chạy nhanh giữa trận mưa gió, lướt qua Sơn Thần khỉ lông vàng, Lý An Đăng quay lại nói.
"Đại nhân, đa tạ! Còn căn dặn gì thêm không?"
"Thật không có chuối sao?".