Lê Yến Xuân lên xe, lấy ra chiếc vòng tay sáng bóng cùng đồng hồ đeo vào, trọng yếu vẫn có vòng tay Huyết Ngọc Phù mà Lý An Đăng đã tặng.
Lý An Đăng như con nai vàng ngơ ngác, nhìn qua nhìn lại, tỏ ra khổ tâm không tìm được chỗ nào thích hợp để ngồi, bèn ngồi cạnh Lê Yến Xuân.
Bất U ngồi cách một hàng ghế phía sau, vị trí sát ngay cửa sổ, kim thiền trượng một bên tựa lên ghế.
Bác Năm bắt đầu đề máy, xe buýt quát một tiếng chạy đi.
Lộ trình ước tính tầm bảy tám giờ đồng hồ.
Chỉ có mỗi bác Năm biết lái xe thôi, cũng may thân thể bác Năm có sức chịu đựng bền bĩ, so với tài xế trong nghề không sai biệt lắm.
Không có người thay phiên, Lý An Đăng quyết định cách ba giờ thì tìm chỗ dừng chân để mà giải lao.
Đầu tiên là đến nhà Tiểu Mai.
Bác Năm dừng lại, bấm nút, cửa tự động mở.
Lê Yến Xuân xuống xe đón, cả hai gặp nhau như cá với nước.
Tiểu Mai mặc trang phục hồng và trắng hoà hợp, gương mặt trái xoan, tóc sởn ngắn có vài chỗ vàng cháy.
Tiểu Mai vỗ mông Lê Yến Xuân một cái.
"Mập lên rồi!"
Cả hai thân thiết lên xe, Lê Yến Xuân đến gần, giao cho Lý An Đăng một cái đá mắt.
Lý An Đăng bình tĩnh nói.
"Gì?"
Lê Yến Xuân kéo hắn ra khỏi chỗ ngồi, cô ngồi bên trong, đưa Tiểu Mai ngồi lên vị trí của hắn.
Mọi thứ diễn ra như một ánh chớp trong đêm, hắn dần đã hiểu ý định của cô, trong lòng bùi ngùi.
Tiểu Mai thấy hắn thì cười chào, hắn thuận miệng hỏi tình hình Đỗ Thanh Ngọc.
"Mẹ em khoẻ hẳn rồi, cả gia đình em đều xem anh như ân nhân!" Tiểu Mai cười hồn nhiên nói.
Lý An Đăng ngồi phía sau lưng Lê Yến Xuân.
"Cũng không có gì, hành đạo là đương nhiên!"
Bất quá ân nhân vẫn không được ưu đãi sao.
Xe buýt tiếp tục đi.
Lý An Đăng chưa từng đi quá xa, nhìn xung quanh, đây đều là bạn của hắn.
Bên dưới thôn có nét văn minh rất tệ, từ nhỏ hắn là cô nhi, không có bạn bè, bạn học trong trường xa lánh, người thân duy nhất có sư phụ của hắn.
Đây có thể là chuyến đi đầy hoài niệm, nhưng nếu có Trần Đại Long sẽ vui hơn.
Hai giờ đầu tiên ra ngoại ô thành phố, nhà cửa thưa dần.
Chạy thêm một tiếng nữa, thấy những tán lá rộng, những cánh đồng bát ngát.
Mặt trời xấu hổ đan xen đỏ lên, có vài cánh cò bay đâm đầu vào mặt trời, ngược lại như bay chẳng bao giờ đến nơi.
Âm thanh gió thổi, xe chạy, âm thanh của Lê Yến Xuân và Tiểu Mai nói chuyện.
Trông xa xa, tìm thấy một quán ăn phục vụ bình dân, sợ bác Năm chạy mất, Lý An Đăng gọi dừng lại.
Cả bọn xuống xe dùng cơm, Bất U đương nhiên thủy chung vẫn là cơm gà xối mỡ, quyết không thay lòng.
Ăn xuống xong cũng đã đẩy đưa đến chiều, tất cả quay trở lại xe, bác Năm tiếp tục điều khiển xe chạy đi.
Điểm này Lý An Đăng thật nể phục, bác Năm không cần nhìn bản đồ, đều dựa theo cảm giác mà đi.
Tốt xấu gì bác Năm cũng đã qua mỗi nơi một lần, ký ức lão làng vô cùng thâm hậu.
Xe chạy đi một hồi, rơi vào chạng vạng, bác Năm mở lên đèn xe buýt.
Lúc này đi đến một con đường vắng, ước chừng hai chiếc xe vừa vặn chạy qua, không có đèn đường.
Cho nên hai quả đèn xe lung linh phóng đến trước, ngoài ra xung quanh một mảng âm u.
Không khí dần mát, làm cho con người ta khoan khoái, thật muốn nằm xuống ngủ.
Bất U bèn lấy trong giỏ một cái đùi gà an ủi bản thân.
Lý An Đăng nhìn ra sau.
"Trưởng lão có cái bụng thật lớn!"
Bất U không đáp, đưa lên ngón tay cái.
"Tôi rất hiếu kỳ, anh tu hành nhưng trong chùa không cấm sao?"
"Lúc trước bần tăng có tập qua, nhưng mãi không thể dứt bỏ thịt gà, sư phụ đành cho cái tên Bất U, không tiến vào con đường u mê.
Bù lại bần tăng tương đối đẹp trai!"
Lý An Đăng định cười, lúc này nghe Lê Yến Xuân đằng trước hô.
"Nhiều người quá!"
Kế bên Tiểu Mai cũng nói.
"Còn đi lung tung!"
Quả thật đằng trước có nhiều người, là một đoàn người đi ngược đến đây.
Bác Năm cũng bị bất ngờ, vội giảm tốc độ.
Ban đầu không thấy, hay là vì trời tối, hiện tại xuất hiện một đoàn người thình lình, bác Năm sởn gai ốc.
Lý An Đăng trầm trọng nhìn ra ngoài, đây...!Không phải người.
Bác Năm bóp còi xe hai tiếng, đoàn người không để ý, ngược lại có xu hướng lao đến đầu xe buýt.
Bác Năm suýt nữa dừng lại, Lý An Đăng nói.
"Bác Năm, cứ chạy!"
Bác Năm cũng chẳng nhận ra, điều chỉnh tốc độ bình thường, phía trước rõ ràng là con người kia mà.
Vài giây trôi qua, tất cả nhìn một lần nữa, hai bên đồng không mông quạnh, trên đường, lại trở thành một con đường đầy đất cát, không thấy xi măng bao phủ.
Như là vừa rơi vào thế giới khác.
Tiểu Mai khẽ la một tiếng, co rúm người lại.
"Chuyện này là sao?"
Đám người trực tiếp đi ngang xe buýt, cũng may không thể lọt vào trong xe.
Nhưng có vài người quay sang nhìn, ánh mắt sáng quắc, gương mặt không rõ nét, lê lết đến hai bên hàng cửa sổ.
Lê Yến Xuân lạnh đi toàn thân, hai chân bên dưới có phần run rẩy, quay ra sau cầu cứu.
Lý An Đăng nói.
"Đừng sợ, đây là linh đạo, hãy cùng tôi đọc Thanh Tâm Chú!"
Linh đạo là con đường song song với nhân gian, mọi thứ diễn ra cùng không gian đó, nhưng dòng thời gian khác nhau.
Lý An Đăng có thể nhìn cách ăn mặc cổ đại, đoán là những người bị nạn đói hay thời chiến loạn đi lánh nạn, mà hết thảy đều trở thành âm linh.
Vả lại bác Năm chạy đến chỗ này âm khí khá nhiều, không may có sự rung động tần số, khiến cho tất cả vô tình nhìn thấy linh đạo.
Hiện tại không có nguy hiểm gì, nhưng một lần nhìn thấy linh đạo thì dễ tiếp xúc với người âm hơn, sau này còn tương tác nhiều sẽ ảnh hưởng sức khoẻ, nặng nhất là bị dẫn hồn đi, trở thành người thực vật.
Quan trọng ngay lúc này phải hết sức bình tĩnh.
Thừa dịp sóng to gió lớn, Lý An Đăng cao giọng.
"Thái Thượng đài linh, ứng biến vô đình..."
Bác Năm cùng Bất U đọc theo.
"Thái Thượng đài linh, ứng biến vô đình..."
Lê Yến Xuân đương nhiên đọc, liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Mai chưa biết làm sao.
"Thái Thượng đài linh, ứng biến vô đình..."
Tiểu Mai nghe ba lần cũng nắm rõ, chập chững đọc theo.
"Thái Thượng đài linh, ứng biến vô đình..."
"Khu tà phược mị, bảo mệnh hộ thân.
Trí tuệ minh tịnh, tâm thần an ninh, tam hồn vĩnh cửu, phách vô táng khuynh.
Cấp cấp như luật lệnh!"
Lý An Đăng đọc trước, tất cả ngâm theo.
Bản hoà ca nhưng lại có tác dụng, thần trí tỉnh táo, vạn quỷ cũng tránh xa.
Dứt Thanh Tâm Chú, trong lòng Lý An Đăng thoải mái.
Chính tại lúc này có cảm giác nước tràn vào trong xe buýt, đến mức ướt cả mặt, hắn giật mình một cái, toàn thân xuất đầy mồ hôi.
Hắn nhìn qua, Cục Than đang liếm mặt hắn, hoá ra vừa nằm trong mộng.
Tuy nhiên đằng sau Bất U tương tự, mở mắt ra trong miệng còn ngậm cái đùi gà, tùy tâm sở dục tiếp tục ăn.
Ngay ghế trước Lê Yến Xuân và Tiểu Mai vừa ngủ một giấc tỉnh dậy, trên mặt còn lại kinh hãi.
Trọng yếu nhất vẫn là bác Năm, một trận kinh hãi đến triệt để, hai tay nắm vô lăng.
Moá! Đi ngủ có thể lái xe, trường hợp này có được ghi vào kỷ lục Guinness không.
Mọi người cùng nhau nhìn lại, đã nằm trên con đường cũ, thậm chí gần rẽ sang hướng khác luôn rồi.
Lý An Đăng thở phào, cũng thật kỳ diệu.
Chúng ta đã từng hay chưa thấy một giấc mơ ở tại nơi đó, nhưng bắt gặp những người chưa từng quen, cảm giác vô cùng khó xác định, có thể là linh đạo đấy..