Một thiếu niên mang ba lô và cặp táp đi thẳng đến ghế 294, trên mặt có vết thẹo đen, nó không sâu sắc mà đã nhạt đi theo thời gian.
Nếu xoá bỏ nó, gương mặt cậu cũng không đến nỗi tệ.
Bất U quay trở lại, tinh thần sảng khoái.
Anh bước vào, đồng thời thiếu niên quay lại.
Bất U nhìn trước nhìn sau, đi toilet giống như là trải qua nhân sinh, vừa quay lại đã đông người thế này.
Anh nhìn thiếu niên nói.
"Thí chủ, lại gặp nhau!"
"Bên ngoài áp lực quá, muốn đi tàu du lịch thư giãn đầu óc." Thiếu niên nói, thả người ngồi xuống.
[Võ Chính Lâm, 17 tuổi.
Là người trưởng thành sớm, tính cách cứng nhắc, trong đời người chưa bao giờ nổi giận.
Cậu làm quản lý của một nhóm sát thủ nhưng có lòng trắc ẩn, vết sẹo trên mặt là do cứu một đứa bé.
Đã từng dùng một chiếc lá giết hơn trăm người cũng là băng nhóm kẻ thù của cậu, từ đó nổi danh.
Mệnh danh: Lá Máu.]
Đợi cho Bất U quay lưng đi, một người khác thân 1m8 bước vào.
Bàn chân đạp đôi giày đen ống cao gõ "cộc cộc" lên sàn nhà.
Anh mặc trên người bộ cảnh phục, hớt tóc cao, mày ưng mắt sáng, điển trai, không cảm xúc đi đến chỗ cuối cùng là số 293.
"Trùng hợp! Đi lên đây cũng được bắt tội phạm?" Anh đứng nhìn Võ Chính Lâm, từng chữ chậm chạp thốt ra.
"Ông là cảnh sát?"
"Đây!" Anh ta chìa lên tấm thẻ chứng nhận cảnh sát, sau đó, "Cách cách", còng số 8 đã dính vào cổ tay Võ Chính Lâm, đầu kia móc vào ống sắt cạnh ghế ngồi.
"Tàu chạy đến nơi thì tôi đưa cậu về đồn."
Anh ta nhẹ nhàng ngồi xuống, dùng bật lửa Zippo đốt một điếu xì gà.
"Có đi vệ sinh thì nói!"
[Cao Cao, 29 tuổi.
Nạn nhân của việc đặt tên không lường trước hậu quả, người họ Cao, tên Cao.
Đồng nghiệp hay gọi đùa là "Cào Cào".
Tính cách cương trực, ghét tà ác, hoa, đường cát.
Anh làm đội phó trong tổ kỳ án linh dị, thân thủ nhạy bén.
Là người ưa tỏ ra lạnh lùng.
Mệnh danh: Chân Không.]
Tàu chạy đi một chút, mặt sông đen tối, những con sóng lung linh phản chiếu ánh đèn phía trên tàu.
Bên trong, Bất U cạp cánh gà vừa đánh caro với Trần Đại Long, còn Lý An Đăng thật tốt nằm ngủ.
"Đúng là tệ mà!!! Nãy giờ không ai thèm vào đây đưa đồ ăn!!!"
Phía trên 292, Lương Bình đập tay nói bóng gió.
Bất U nghe được nên lặng lẽ giấu cái cánh gà.
Lý An Đăng khẽ mở mắt đầy lệ, ngáp một cái, âm thầm chửi tục.
Cũng may có một nữ nhân viên bước vào, hỏi Trương Thái Can ở 291, lão từ chối, ngồi nhai bánh ú.
Sau đó cô gái bước xuống chỗ Lương Bình.
"Xin hỏi ông có cần gọi thức ăn không?"
"Có bao nhiêu đồ ăn mang hết ra đây!!!" Lương Bình quát lên.
Cô gái nhăn mặt nói.
"Xin ông đừng đùa!"
Lương Bình quay mặt lên.
"Tưởng ta không có tiền trả sao? Khinh người quá đáng!"
"Không phải ạ!" Nữ nhân viên vội xua tay.
"Chỉ sợ ông ăn không hết."
"Thì sao? Ăn không hết thì đem đi đổ!!!"
"Ông đợi một lát!" Nữ nhân viên đưa bàn tay che mưa, mau chóng lui ra khỏi đây.
Sự tình khiến cho tất cả đều dồn sự chú ý vào gã ta.
Cách một khoảng, Đỗ Trung ngóng lên.
"Chú em, có gì từ từ nói!"
Lương Bình liền quay đầu lại.
"Việc gì liên quan đến anh?"
"Tôi thấy tính cách chú không ổn, hoả khí bốc cao, dễ tổn thương tim mạch.
Nên khuyên chú đôi câu!" Đỗ Trung chỉnh gọng kính, cười nói.
Lương Bình đứng lên, nhìn kỹ Đỗ Trung, hừ một tiếng.
"Tưởng ai, thì ra là Tiểu Như Lai.
Nghe mùi đất mồ chán rồi nên muốn xuống sông sao?"
Đỗ Trung cũng đứng lên.
"Chó Điên, nghe đã lâu, tôi cũng muốn thử sức.
Không biết là điên thật hay giả?"
"Muốn kiếm chuyện?" Lương Bình nóng nảy gạt tay, cột sắt cạnh bên vang lên âm thanh chát chúa, lập tức bị bẻ cong.
Mọi người im lặng quan sát, đúng là máu chiến, không hợp đôi câu liền muốn choảng nhau.
Trương Thái Can cầm nửa cái bánh ú quay lại, dùng khăn giấy lau miệng.
"Đánh nhau không tốt, không tốt! Tôi xin hai người bình tĩnh!"
Cao Cao đứng lên, đứng giữa tầm nhìn bọn họ, ánh mắt lạnh lùng.
"Không được làm mất trật tự ở đây!"
"Mày là ai?" Lương Bình bước đến.
Cao Cao móc ra tấm thẻ.
"Xem cho kỹ..."
"Bốp!!!" Một cú đấm của Lương Bình đẩy tới, Cao Cao chéo tay ngăn trở trước ngực, âm thanh vừa dứt, Cao Cao văng ngược về sau như con muỗi bay trước máy quạt.
Anh lộn ngược một vòng, dang chân đáp xuống, lực đẩy vẫn còn khiến cho anh trượt một đường dài, bàn chân suýt nữa đã cháy.
Đứng lên, anh phát hiện tất cả đều nhìn mình, không biết nên làm thế nào để cứu vãn sỉ diện.
Đỗ Trung nhìn về anh, tình cảm nói.
"Anh bạn này đừng xen vào kẻo vạ lây đấy! Chuyện này để mình ta là giải quyết nhanh thôi!"
"Mạnh mồm lắm!" Dứt lời, Lương Bình nhảy lên.
Bên này Đỗ Trung cũng không chịu thất thế, một bước nhảy lên.
Nhưng mà, hai người chưa kịp đến gần, chợt "xoát xoát", hai cánh tay mỗi người khép lại sát nhau, bị một sợi dây bạc trói vào cột sắt.
Lương Bình ngốc trệ nhìn việc diễn ra, điên cuồng giật tay ra nhưng sợi dây có chất liệu rất đặc biệt, cánh tay gã hoàn toàn không nhúng nhích.
Đỗ Trung cũng đang trong tình trạng tương tự, nổi giận nói.
"Là ai?"
Gã nhìn ra sau lưng Lương Bình, Lương Bình cũng nhìn lại.
Là Đỗ Chính Lâm đang tung hứng cuộn dây trong bàn tay.
"Hai người ồn ào quá!"
Có tiếng cười từ phía sau truyền đến, Lương Bình giận muốn bốc khói.
"Moá nó, thả tao ra!!!"
Tô Linh liếc mắt sang Cao Cao.
"Anh cảnh sát, làm việc đi!"
"...!Ờ!" Cao Cao đi đến, "Cách cách, cách cách", còng tay hai người kia lại, ngồi xuống.
"Tôi lập biên bản đây!"
Trần Đại Long kéo tay Lý An Đăng.
"Trâu bò, anh nhìn đi! Thêm một người vào trận chiến, tôi tin rằng khi rời khỏi tàu sẽ có đánh nhau to."
"Tôi thấy không phải! Cái tên sẹo đó...!Đang cứu bọn họ!" Lý An Đăng chưa hết ghèn nói trong sự ngơ ngác của Trần Đại Long, ngón tay chỉ lên phía trước nói.
"Thấy lão đang ngồi giường đầu không? Đó là Pháp Đế.
Lúc trước sư tổ có kể lại: Ra đường không gây gổ thì không sợ Pháp Đế.
Ở nhân gian, chính phủ ra luật, còn trong giới pháp sư thì Pháp Đế nắm quyền hạn rất cao.
Cùng là dân trong nghề, ít ra trong phạm vi có Pháp Đế không được đánh nhau.
Nghe nói ông ta rất nhát, nhưng lại rất mạnh, cả lão Đế dưới Địa Phủ phải nể vài phần."
"Người như vậy mà chết thì quỷ sai sao dám bắt đi?" Trần Đại Long nuốt nước bọt nói, lại nhìn qua Lý An Đăng.
"Còn sư tổ là ai?"
Lý An Đăng vớ tay lấy quyển tạp chí người mẫu bikini để sẵn cạnh bên, đập vào đầu Trần Đại Long.
"Sư phụ của tôi là sư tổ của cậu, có dịp sẽ được gặp.
Nhưng nhớ mua quà ra mắt, ví dụ...!Giống như cái này!"
Cao Cao lập biên bản cho hai người kia xong, đột nhiên Lương Bình xìu xuống như cọng bún, mặt mày tái mét than say sóng.
Cao Cao dẫn gã ra ngoài nôn, khi quay trở lại, Đỗ Trung tha thiết.
"Sếp à, tôi cũng bị say sóng rồi!"
"Nhìn mặt ông gian quá!" Cao Cao ném cho gã một cái túi nilon.
Sau đó, anh nhìn cái la bàn điện tử nằm trong túi, đứng lên nói.
"Tất cả mọi người, tôi có một tin! Tuyến đường của chúng ta nằm tronh khu vực hoạt động của thủy quái, có lẽ sắp đến rồi!"
Mọi người đều im lặng, Tô Linh nói.
"Làm sao biết?"
"Trước khi đi tôi đã điều tra.
Thời gian mấy năm gần đây có nhiều người chết đuối mà không thấy xác, nghi ngờ là có thủy quái.
Kết quả đúng là có thủy quái dưới đáy sông.
Theo như tính toán, hôm nay nó sẽ lên kiếm ăn." Cao Cao nói.
Trần Đại Long khiếp sợ nói với Lý An Đăng.
"Thủy quái là gì? Quái vật hồ Loch Ness hả?".