Chiết Ân và Lâm Anh thế nhưng không để ý lời của nữ nhân trước mặt. Hai người không hẹn mà gặp cùng lúc quay sang nhìn vào đối phương. Không ngờ lại cùng bị tiếng đàn dẫn dụ đến nơi này. Nội lực xuất phát từ giai điệu của đàn tranh truyền ra không phải dạng tầm thường. Như vậy đã rất tiết chế nhưng Lâm Anh nhìn ra bên trong nữ nhân yêu kiều đó chính là một thân võ công bất phàm.
Lâm Anh khẽ cúi người đáp lời, không để hai vị nữ nhi phải chờ đợi:
"Chào cô nương, ta là Lâm Anh. Không biết danh tính hai vị như thế nào?"
Hai cô nương nghe tên Lâm Anh đã lâu thế nhưng hôm nay mới được diện kiến tận mắt. Lời truyền tai quả nhiên không sai, Lâm Anh đạo mạo, phong thái ngút trời lại có dáng vẻ quá mức anh tuấn.
Nữ nhân đánh đàn khi ấy như bị hút hồn phải mất một lúc lâu sau mới định thần lại được. Nàng e thẹn, một chút lúng túng hiện ra mà cúi người tự xưng:
"Thì ra là nhi tử minh chủ võ lâm - Lâm Anh công tử. Rất vui khi được gặp hai vị công tử, ta là Hương Lam - chưởng môn Liên Hoa phái, còn đây là sư muội của ta tên là Lung Linh. Cốt là đi ngang qua đây để đến phủ minh chủ để tham gia võ lâm đại hội. Tình cờ thấy vẫn còn sớm nên được Vũ Minh chưởng môn cho tá túc. Không ngờ lại có cơ duyên với hai vị công tử đến như vậy."
Liên Hoa giáo ở cách xa Trung Nguyên nhưng có mối giao tình với vùng đất này. Vốn nơi đó xa xôi cách biệt với xô bồ của nơi nhộn nhịp màu mỡ. Nắng gió phơi sương, khắc nghiệt khó chịu. Lúc nắng thì cháy da, lúc lạnh thì thấu xương nhưng lại là nơi mà nữ nhân Liên Hoa giáo học nghệ.
Nãy giờ Chiết Ân vẫn đứng đó, đợi đến khi Hương Lam nói xong mới khẽ cúi đầu chào hỏi.
"Chào hai vị, ta là Chiết Ân."
Chiết Ân phong thái cao ngạo, khác với Lâm Anh luôn điềm đạm, thanh cao. Nhờ vào đó cả hai thành công thu hút được sự chú ý của hai tỉ muội Liên Hoa giáo.
Chiết Ân nghe xong khúc đàn cũng không có hứng thú mà ở lại nên đã cáo lui trở về trước. Lâm Anh cũng không tiện lâu, cứ như vậy mà nói chuyện mấy câu rồi rời đi. Lời nói chủ yếu là dặn dò đường đi nước bước ở Trung Nguyên. Sau đó rất nhanh hắn cũng rời đi.
Ung dung được vài bước, Lâm Anh rẻ hướng đi sang hậu viện. Chiết Ân ở trước sân ngồi trên bàn phe phẩy Ngọc Nhật, điểm khác xa so với thường ngày đó chính là y không có cầm thêm bình rượu nào.
Lâm Anh điềm tĩnh đi vào, bước chân vừa vận với ánh mắt dõi theo của Chiết Ân.
Không đợi đối phương có mời hay là không, Lâm Anh vẫn cúi người ngồi xuống. Hắn nhìn y, thẳng thắn không dài dòng mà nói:
"Ngươi có nghe Chiết bá nói gì chưa?"
Chiết Ân cũng nhìn hắn, Ngọc Nhật cũng theo đó dừng lại trên không trung. Y lấy đi bộ mặt khó gần ngày hôm nọ, nhưng lời nói vẫn chất chứa vẻ bất cần, đây điều này làm Lâm Anh có đôi chút khó chịu.
"Chưa nghe qua." Chiết Ân nói.
Bỏ qua ngữ khí đó của y, Lâm Anh cố nuốt vào bên trong cảm giác không thoải mái. Hắn mang ra bản lĩnh không màn thế sự mà đối đáp với y.
"Nửa tháng nữa đại hội võ lâm sẽ diễn ra, hùng phương khắp nơi theo đó đổ về. Điển hình trước mắt đã có Liên Hoa giáo. Ta muốn ngươi cùng đi giúp một phen, dàn xếp lại đại hội nếu có vấn đề lớn nảy sinh."
"Chẳng phải nhiều năm đại hội diễn ra đều hết sức yên ổn sao? Vậy tại sao năm nay lại phải bày vẽ như vậy?"
Lời thắc mắc của Chiết Ân không sai, vì vốn dĩ đại hội võ lâm năm nào cũng có. Thời điểm đó nguy hiểm rình rập luôn được kiểm soát, nhưng đó chỉ là những nguy hiểm vụn vặt không đáng kể.
Sắp tới chính là thời cơ của Ma phái tung hoành, vì thế có muốn ngó lơ như trước kia cũng chẳng được.
Lâm Anh kiên nhẫn lấy lại hết những lời mà Chiết Hinh đã nói để giải dạy cho y nghe.
Lời nghe qua quá mức căng thẳng, Chiết Ân cũng có lo lắng. Nhưng y biết, thứ chính mình quan tâm hơn cả đó có lẽ là nhiệm vụ lần này được cùng Lâm Anh làm chung.
Lần nữa có cơ hội tiếp xúc, y muốn tìm kiếm rõ ràng câu trả lời cho việc mình có thật sự yêu Lâm Anh hay không.
Chiết Ân thế nhưng dễ dàng đồng ý, ngữ khí cả hai lúc này đã ôn hòa đi hẳn. Nhưng giữa hai thiếu niên vẫn còn tồn tại một bức tường vô hình nào đó. Miễn muốn thân mật hơn đôi chút Lâm Anh lại quay trở về ác cảm vốn có, sợ một chút gần gũi lại khiến Chiết Ân sinh ra tà niệm.
Cứ như vậy, khi sự việc đã được nói đến sạch sẽ Lâm Anh đã nhanh chân trở về.
Ở hậu viện, Chiết Ân vẫn còn rất vui vì đã làm hòa được với Lâm Anh. Thứ quan trọng hơn hết cả, cơ hội gần gũi của cả hai sẽ có thêm nhiều hơn.
Chiết Ân vẫn ngồi lại vị trí đó, y cầm Ngọc Nhật vừa quạt vừa uống trà. Bản thân đối với hai nữ nhân bên tây viện hoàn toàn không để tâm.
Chỉ là y đâu biết được, tâm tư của họ cũng che giấu không ít. Dẫu biết Lâm Anh có không chịu nhưng chí ít bọn họ cũng đã từng nói chuyện và gặp gỡ.
Tây viện...
Hương Lam ngồi thơ thẩn một mình, có lẽ đã mê đắm dáng vẻ điềm đạm, thanh cao của Lâm Anh. Trước nay chỉ nghe tiếng đã ngưỡng mộ mấy phần nay lại thêm dung mạo xuất chúng khiến cho một nữ nhân vốn trước nay chưa từng trải qua ái tình lại cảm thấy quá đỗi mới mẻ.
Cũng chỉ hi vọng đó là mới mẻ nhất thời, vì tình kiếp của nàng chưa qua, vốn vẫn còn định ngày chưa giáng xuống. Nữ nhân như nàng lại phải giữ kẻ, không được có tâm tư với nam nhân. Nhưng tình cảm mỗi lúc một sâu đậm vậy thì những cấm đoán đó chẳng khác nào cầm tù linh hồn khao khát được yêu thương.
Nàng khẽ đưa tay lên vuốt lấy cây đàn tranh, thứ đã dẫn dụ Lâm Anh đi đến. Để rồi ấn định lần gặp mặt đầu tiên như chuyến xe một đi không trở lại, mãi sa lầy không có đường ra, u mê và đắm chìm ẩn trong đáy mắt.
Mộng tương tư hóa kiếp ưu sầu
Duyên đã đến mệnh nào có cãi
Dẫu có phải nạn trong tình kiếp
Quyết lòng giữ lấy trái tim chàng.
Gãy một khúc đàn đưa cơn tương tư vào trong gió, hi vọng có thể hiểu được mà mang chàng trở lại.
Xưa nay chỉ có trâu đi tìm cọc, làm gì có cọc đi tìm trâu. Bởi mới nói nữ nhân số mệnh đã khổ nay lại bị những quy tắc cổ xưa ngầm làm thước đo đánh giá. Chúng như gọng kiềng ngàn cân lạnh lẽo, vô tình khóa chặt tâm tư nữ nhân khi ấy lại, áp đặt lên họ bằng ba chữ "vòng lễ giáo".
Giá trị của một nữ nhi không cho phép nàng đi đến tìm Lâm Anh, càng huống hồ là một lần thổ lộ.
Cứ như vậy mà xuất khẩu thành khúc tương tư, chậm rãi truyền vào tai Chiết Ân đang ở tây viện sát vách.
Chiết Ân là kẻ luyện võ nhưng đối với thi ca, đàn hát lại không phải mù tịt. Bởi y đã từng đi ngao du rất nhiều nơi, ở đâu cũng có kể chuyện hát tuồng, mà nhất là chuyện tình cảm. Y nghe ra sầu não trong đó, nhưng đến khi hiểu rõ được tường tận thì lại cảm thấy khó chịu. Y cầm Ngọc Nhật bay ra bên ngoài hóng mát, bỏ lại một khoảng tương tư não nề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT