Có lẽ vì câu nói của Kỷ Hạ có tác dụng, Chu Thụy Hào không đi tìm cô nữa, thậm chí còn tránh mặt cô. Kỷ Hạ rất hài lòng, cuối cùng cũng có cuộc sống đại học thoải mái tự do như ý muốn.
Buổi học thể dục đầu tiên, thầy giáo dạy cách rê bóng. Bởi vì Kỷ Hạ chưa từng động vào bóng rổ bao giờ nên hơi luống cuống.
Thầy giáo nói về nội dung thi cuối kì, yêu cầu học sinh chạy 3 bước rồi ném bóng vào rổ là được. Thực hiện 10 lần, ném bóng vào rổ 6 lần thì qua môn. Mà chạy ba bước này cần tránh 2 vật cản, thực hiện trên 1 phút rưỡi mỗi lần thì phạm quy.
Với bạn nam nào hay chơi thì rất đơn giản, nhưng Kỷ Hạ là ‘tấm chiếu mới’, cô thấy khá khó.
Kỷ Hạ xếp hàng chờ tới lượt, làm đi làm lại 4 lần nhưng chưa vào quả nào. Cô cảm thấy mình thất bại thật, không hiểu sao lúc đăng kí lại chọn bóng rổ.
Học phần thể chất còn có aerobic và yoga thích hợp cho sinh viên nữ nhưng cô lại không chọn.
Giờ hối hận cũng chẳng làm gì được, cuối cùng vẫn phải học thôi, thầy giáo môn này khoảng ngoài 45 tuổi, nước da ngăm đen nhưng lại rất hiền, kiên nhẫn dạy cho các cô.
Kỷ Hạ học tiết đầu tiên mà còn mệt hơn lúc làm bài tập.
Tan học, cô cầm điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ của Phó Ninh Tất, cậu nhắn tin hỏi cô đang ở đâu.
Kỷ Hạ bảo mình đang ở sân thể dục, Phó Ninh Tất dặn cô không được đi đâu, cứ đứng đấy chờ cậu.
Năm phút sau thì cậu chạy tới.
Kỷ Hạ thấy cậu thở hồng hộc, trên trán còn có mồ hôi, ngẩn người hỏi, “Cậu từ chỗ nào chạy tới đây thế?”
“Tòa dạy học số 5.” Phó Ninh Tất thở phì phò trả lời.
Hai nơi này cách nhau khá xa, bình thường đi phải mất 15 phút, mà Phó Ninh Tất chỉ mất 5 phút.
Kỷ Hạ mím môi, lấy khăn giấy từ trong balo đưa cho cậu, “Tôi chờ được mà, cậu chạy nhanh thế làm gì?”
Phó Ninh Tất thấy cô đưa khăn giấy cho mình, cậu không nhận mà cúi người xuống, cười tủm tỉm nhìn cô, “Nếu cậu ngại thì lau mồ hôi cho tôi đi.”
Kỷ Hạ không còn cảm động nữa, cô vỗ nhẹ tờ giấy lau lên trán cậu, tức giận bảo: “Tự đi mà lau.”
Phó Ninh Tất bĩu môi, cầm lấy khăn giấy lau qua loa, “Cậu chẳng chu đáo chút nào.”
“Cậu tìm tôi làm gì?” Kỷ Hạ không để tâm lời cậu.
Phó Ninh Tất thấy cô mặc bộ quần áo thể dục, hỏi: “Cậu mới học thể dục à?”
Kỷ Hạ gật đầu, “Ờ, học ném bóng vào rổ.”
“Thế nào? Thấy khó không?” Cậu hỏi.
Cô thở dài, “Không đơn giản lắm, phải dành nhiều thời gian luyện tập thêm.”
“Tôi chạy tới đây vì muốn thông báo cho cậu, tôi đã chọn được thời gian học bóng rổ rồi.” Phó Ninh Tất cười.
Kỷ Hạ ngẩng đầu nhìn cậu, “Hôm nào?”
“Tối nào cũng học, cậu thấy sao?” Phó Ninh Tất sờ cằm, nói tiếp, “Tôi đã xem xét kĩ rồi, cậu không có kiến thức cơ bản, vậy nên mỗi ngày đều phải học, như thế mới hiệu quả.”
Kỷ Hạ mỉm cười, “Ngày nào cũng học thì hơi nhiều đó.”
“Không hề!” Phó Ninh Tất lắc đầu, “Cậu nghĩ đi, dù sao thì buổi tối cũng không phải đi học, coi như là rèn luyện bản thân, người khác có muốn cũng không được đâu.”
“Phó Ninh Tất, cậu nói thật đi, cậu có suy nghĩ xấu xa gì đó đúng không?” Kỷ Hạ cho cậu cơ hội cuối cùng.
Cậu tỏ vẻ tức giận, “Tôi là loại người này hả? Vậy lúc trước tiết tự học buổi tối nào cậu cũng bắt tôi học tới tối muộn, mà lúc đấy chỉ có hai người bọn mình, cậu có chắc mình không có ý khác đúng không?”
“Lúc đấy cậu học kém như thế, mà lại chẳng còn nhiều thời gian, không làm vậy cậu có tiến bộ được không?” Đúng là cái đồ vô lương tâm.
Phó Ninh Tất ngó trước ngó sau, thấy có vài người chơi bóng rổ nhưng không để ý tới hai người họ, cậu nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nói cho người ta biết thành tích của tôi kém nhá.”
“Bây giờ mới biết xấu hổ à?” Kỷ Hạ cau mày nhìn cậu.
Phó Ninh Tất vội vàng xin tha, “Thôi mà, bây giờ ở trường tôi nổi tiếng lắm đấy, không thể phá vỡ hình tượng được.”
Kỷ Hạ đã quen với sự tự luyến ăn vào trong máu của cậu, cô nói: “Ngày nào cũng chơi bóng rổ thì không được đâu, mỗi tuần 1 buổi thôi.” Cô còn phải học môn khác, không thể lãng phí thời gian vào chuyện này được.
“Quá ít.” Phó Ninh Tất không đồng ý, bắt đầu thương lượng, “5 buổi nhá?”
Kỷ Hạ cười không nói.
Cậu thấy hơi áp lực, giơ 3 ngón tay lên, “3 buổi là được chứ gì?”
Kỷ Hạ vẫn không nói chuyện.
“Được rồi, được rồi, 2 buổi, không thể ít hơn được đâu.” Phó Ninh Tất hậm hực bảo.
Kỷ Hạ ngẫm lại, hai buổi cũng không sao, gật đầu trả lời, “Được.”
Tuy rằng Phó Ninh Tất bảo 2 buổi 1 tuần nhưng cậu thấy vẫn quá ít. Cậu nghiến răng nghiến lợi nhìn cô, tất cả là do cô ép mình, cuối cùng cậu không được tí lợi lộc gì.
“Bắt đầu từ tối hôm nay nhé?” Phó Ninh Tất hỏi cô, cậu không có nhiều thời gian, phải tranh thủ mọi lúc mọi nơi.
Kỷ Hạ gật đầu, tối nay cô không tới thư viện, coi như là rèn luyện thân thể.
“Lên đại học rồi mà cậu cứ tới thư viện làm gì thế?” Phó Ninh Tất thở dài, không vui nói.
Kỷ Hạ cười, “Có lẽ đây chính là khác biệt giữa người với người đó.”
Phó Ninh Tất, “…”
***
Bàn bạc xong xuôi, Kỷ Hạ về ký túc xá, Hứa Tinh Nguyệt và Lưu Khả đăng kí học yoga, về từ lâu rồi.
Thấy cô về, Lưu Khả hỏi: “Học bóng rổ có mệt không? Sao cậu không học cùng bọn tớ?”
“Không sao, chỉ hơi khó tí thôi.” Kỷ Hạ lắc đầu, “Nhưng có Phó Ninh Tất dạy tớ rồi, lúc thi sẽ dễ dàng hơn.”
“Phó Ninh Tất dạy một mình cậu hả?” Hứa Tinh Nguyệt trêu cô, “Cơ hội tốt đó nha.”
Kỷ Hạ rửa mặt xong mới trả lời, “Không phải chỉ có bọn tớ thôi đâu, sân thể dục có nhiều người lắm.”
“Tiếc thế, hôm nay bên khoa Kiến trúc có chương trình chào tân sinh viên, tớ còn đang định rủ cậu đi cùng, bây giờ lại không được rồi.”
Kỷ Hạ thấy không đi cũng chẳng mất gì, cô cười đáp, “Vậy cậu xem phần của tớ luôn nhé.”
“Cậu không biết tí gì về bóng rổ thì sao lại đăng kí?” Hứa Tinh Nguyệt tò mò hỏi.
Cô cười, “Tớ thấy khá thú vị mà.”
Phó Ninh Tất về ký túc xá, không giấu được vui vẻ trên mặt.
“Hôm nay tôi không ăn uống cùng các cậu đâu, có việc bận rồi, không đi được.” Phó Ninh Tất cười đáp.
“Chắc chắn không đi à?” La Tử Hàng hỏi.
Cậu lắc đầu, “Hôm nay tôi có hẹn với Kỷ Hạ rồi, nên không đi được.”
Dương Thái ghét bỏ nhìn cậu, “Đây chẳng phải là lần đầu hai người gặp nhau sao còn vui thế?”
“Cậu là cẩu độc thân thì hiểu gì chứ.” Phó Ninh Tất kiêu ngạo bảo, “Cậu tránh ra một bên đi.”
“Thế cậu theo đuổi được người ta chưa?”
Phó Ninh Tất không còn tâm trí trả lời câu hỏi này, cậu còn không thèm nhìn cậu ta.
***
Kỷ Hạ ăn xong cơm tối thì nhận được tin nhắn của Phó Ninh Tất, cậu bảo cô đến sân bóng rổ cạnh kí túc xá nam, sân bóng không có ai, hôm nay có buổi chào tân sinh viên, chắc mọi người đều đi xem rồi.
Lúc tới nơi, cô thấy Phó Ninh Tất chơi một mình, cậu rê bóng chạy tới rổ. Kỷ Hạ sững người, giống như thấy Phó Ninh Tất hồi học cấp 3, cậu cũng hăng hái nhiệt huyết thế này, là dáng vẻ mà cô thích nhất.
Phó Ninh Tất không biết, Kỷ Hạ từng rất nhiều lần đứng ở góc hành lang, trộm nhìn cậu chơi bóng rổ.
“Đến rồi sao lại không nói gì.” Tiếng bóng rổ sát bên tai làm Kỷ Hạ bừng tỉnh.
Cô bước đến, “Bây giờ bắt đầu luôn à?”
“Phải khởi động làm nóng người đã, thầy không dạy cậu hả?” Phó Ninh Tất xoay bóng, nghiêm túc hỏi cô.
Kỷ Hạ nhìn quả bóng xoay tròn trong tay cậu, cảm thấy rất kì diệu, vì cô không làm được, chăm chú quá nên không nghe thấy cậu nói gì.
“Có trai đẹp ở trước mặt cậu mà sao cậu cứ nghĩ đi đâu đâu thế?” Phó Ninh Tất nói tiếp, “Vừa nãy cậu có nghe thấy tôi nói gì không thế?”
“Nói gì cơ?” Kỷ Hạ mờ mịt hỏi.
Phó Ninh Tất nghiêm nghị bảo: “Kỷ Hạ, chúng ta tới đây là để học chơi bóng rổ chứ không phải là chơi bời vớ vẩn, nếu cậu cứ thế thì chẳng học được gì đâu, tôi cũng chẳng có cách nào dạy cậu.”
Kỷ Hạ nhìn cậu, cảm thấy câu này rất quen tai, hình như cô đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
Nếu được chấm điểm, Phó Ninh Tất chắc chắn cho mình điểm tối đa, còn bonus thêm một tràng vỗ tay. Bởi vì câu này rất hay, y như là thầy giáo.
“Thời gian không có nhiều đâu, phải nghiêm túc lên.” Phó Ninh Tất chăm chú nhìn cô.
“Còn có cả một học kì nữa mà.” Kỷ Hạ cảm thấy cậu cứ làm quá vấn đề lên.
Sắc mặt Phó Ninh Tất không thay đổi, cậu nhìn cô, “Bây giờ hai bọn mình cùng khởi động tay chân đi.” Nói xong, cậu làm mẫu trước còn cô làm theo.
Kỷ Hạ do dự làm theo, mấy động tác này rất đơn giản, rồi cô lại ném bóng vào rổ, bóng không vào, còn cách rổ rất xa.
“Động tác của cậu quá kém.” Phó Ninh Tất lắc đầu.
Kỷ Hạ thừa nhận, cô dốt đặc cán mai, “Thế phải làm thế nào?”
Phó Ninh Tất chắp tay sau lưng, xụ mặt bảo: “Cậu phải rê bóng 100 lần trước.”
“Gì cơ?” Kỷ Hạ nghĩ mình nghe nhầm.
“Cậu là ‘tấm chiếu mới’, phải học kiến thức cơ bản trước.” Phó Nnh Tất kiêu ngạo bảo, “Còn nữa, mai sau cậu không được nghi ngờ lời tôi nói.”
Câu trước nghe còn hợp lý, đến câu sau thì…
Kỷ Hạ híp mắt nhìn cậu, “Phó Ninh Tất, cậu…”
Phó Ninh Tất cười, nhỏ giọng bảo: “Bọn mình đang ở sân bóng rổ, cậu cho tôi tí mặt mũi đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT